[Vong Tiện] Loạn Xuân Sớm

Chương 23



Phía trước là một đám lửa lớn.

Cả người bị giam trong biển lửa, mờ mịt hoảng hốt, không rõ tại sao lại vậy, mùi gỗ cháy pha lẫn mùi máu, khiến người ta cảm thấy buồn nôn, ý thức hỗn độn, hắn khó khăn hít vài hơi, không biết phương hướng, chỉ biết nghiêng ngả lảo đảo đi về phía trước, nhìn không rõ người đang ngã gục ở phía trước.

Đi đến trước người nọ, quỳ xuống, một bộ bạch y nhiễm máu tanh nồng, run rẩy lật qua, mạt ngạch vân văn, gương mặt xa lạ, mũi miệng trào huyết, đã không còn thở nữa.

『a......』cố gắng kềm chế, vẫn không thể không đau đớn mà than nhẹ một tiếng.

Gốc cây cổ thụ phía sau bị cháy rụi ngã xuống, bốc lửa lên, tro bụi bay khắp nơi.

Biết rõ đây là đâu, chính là Vân Thâm Bất Tri Xứ, Vân Thâm Bất Tri Xứ bị lửa lớn thiêu đốt....

Xa xa có tiếng người truyền đến, đao kiếm ánh lửa, phù chú nổ vang.

Bầu trời đêm không trăng không sao, toàn bộ do ánh lửa đỏ như máu chiếu sáng, tay nắm chặt, là linh kiếm luôn bị vứt lung tung nhờ người nọ dặn đi dặn lại mà vẫn còn trong tay, hắn chạy tiếp, dựa vào trực giác đi tới một nơi, càng chạy càng nhanh, tim đập rối loạn, lo sợ không yên, rốt cuộc trước mắt có bóng người lay động, bóng dáng in trên mặt đất xiêu vẹo.

Đưa lưng về phía hắn đều là những người mặc bạch y đeo mạt ngạch, xông lên phía trước, định dò hỏi, thì một người có gương mặt quen thuộc nhưng lại xa lạ, sắc mặt tái nhợt xoay người hắn lại, chậm rãi giơ tay, chỉ hắn đi về phía trước.

Nguỵ Vô Tiện ngẩng đầu nhìn lên, không thể tin được, nước mắt trào ra, lập tức gục xuống, chỉ biết đau lòng kêu lên thảm thiết:

『Lam Trạm __』

"Lam Trạm __" lớn tiếng kêu to, liều mạng giãy giụa muốn vùng thoát ra khỏi sự cản trở của môn sinh Lam thị, "Đừng mà ___ Lam Trạm ___"

"Nguỵ Anh!" có ai đó thay thế những người ấy đè hắn lại.

"Buông ta ra! Lam Trạm, Lam Trạm...."

"Nguỵ Anh! Tỉnh lại!"

"Lam Trạm ____" vừa kêu vừa khóc, thở không nổi, chỉ còn lại cái tên này có thể phát ra khỏi miệng.

"Nguỵ Anh, mở mắt ra, không sao cả"

Giọng nói yếu dần, vốn không còn bao nhiêu sức lực, sau vài tiếng hô to giãy giụa, liền kiệt sức, nhưng vẫn không ngừng kêu khóc: "Lam Trạm.... Lam Trạm...."

Một đôi tay kéo lấy hắn, ôm chặt vào lòng, rơi xuống một vài giọt nước mắt kềm nén, cho đến khi cảm nhận được nhiệt độ cơ thể quen thuộc.

"Ta ở đây"

Nguỵ Vô Tiện đột nhiên trợn mắt, nước mắt vẫn chảy xuống, rốt cuộc bình tĩnh lại, cả người lại có chút ngây ra sửng sốt.

"Không việc gì, Nguỵ Anh"

Bị ôm, ngơ ngẩn mà cảm thấy nhiệt độ bỏng cháy của những ngọn lửa đó dần rời xa hắn, đêm tối không còn nữa, ánh mặt trời ấm áp nghiêng nghiêng rọi vào Tĩnh Thất quen thuộc, ngoài cửa sổ tiếng gió rì rào, bóng cây lay động, lư hương bạch ngọc trên chiếc bàn ba chân trong góc nhà vẫn lượn lờ làn khói.

Hắn vẫn không xác định mà mở miệng lẩm bẩm: ".... Lam Trạm?"

"Ừm"

Lam Vong Cơ lại dùng sức siết chặt hắn thêm một chút, rồi mới chậm rãi buông tay, kéo hắn ra xa một tí, để Nguỵ Vô Tiện nhìn thẳng vào y, Nguỵ Vô Tiện vươn tay, thật cẩn thận chạm đến khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc của Lam Vong Cơ.

Nhẹ giọng kêu: "Lam Trạm......"

Lam Vong Cơ cầm tay hắn, dịu dàng nói: "Không việc gì, Lam gia, không có việc gì."

Cẩn thận lau nước mắt cho Nguỵ Vô Tiện, Lam Vong Cơ khẽ hôn lên khoé mắt hắn, lại nhẹ nhàng chậm chạp lướt xuống, dán lên đôi môi khô nứt lạnh lẽo kia, hết sức ôn nhu, lưu luyến cọ xát.

Thân hình căng thẳng của Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc đã chậm rãi thả lỏng, vòng lấy Lam Vong Cơ, chủ động đón lấy nụ hôn đó.

Không theo trật tự nào, không có kỹ thuật gì, cứ liều mạng đòi lấy, môi lưỡi quấn quýt giao nhau, tiếng nước dính nhớp ẩn giấu sự dâm mi, tất cả đều không khiến hắn do dự một chút nào, làm như không hề quan tâm đến thứ gì, chỉ muốn bằng nụ hôn này chứng minh người trước mắt đang mạnh khoẻ, thoáng tách ra, kéo theo một sợi chỉ bạc.

Thở một hơi, lại dùng sức hôn lên, tay nắm thật chặt, phảng phất dùng hết sức lực.

Đó là đôi mắt trước sau vẫn chưa tỉnh táo.

Kỳ mưa móc kết thúc đã được ba canh giờ, đây không phải là lúc Khôn Trạch cần tỉnh lại sau một trận dày vò khổ sở hay sao.

Thấy vòng tay ôm lấy mình càng ngày càng yếu đi, Lam Vong Cơ rũ mắt xuống, nhẹ nhàng vỗ Nguỵ Vô Tiện.

"Không sao cả, ngủ tiếp một chút đi"

"Ta ở đây"

Cặp mắt kia chăm chú nhìn hồi lâu, rốt cuộc chậm rãi nhắm lại, kiệt sức, không một tiếng động xụi lơ trong lòng ngực hắn.

"......"

Vào ngày thứ ba trong kỳ mưa móc của Nguỵ Vô Tiện, cuối cùng Ôn gia đã đến, nhưng chưa vào thẳng Vân Thâm Bất Tri Xứ, mà ở trong thành dưới chân núi Cô Tô.

Chọn một toà nhà, dọn vào dọn ra, dường như chỉ đơn giản là tìm một địa điểm, cắm cờ xí lên, thế là xong trạm giám sát, hoàn toàn không giống những gì đã nghe trước đó, nào là bạo lực đuổi thế gia đang ở, rồi ngang ngược chiếm lấy tiên phủ.

Số lượng môn sinh cũng không nhiều lắm.

Lam gia yên lặng đề phòng, vẫn chưa thả lỏng cảnh giác.

Cho người tìm đến thì không thấy trạm chủ. . truyện đam mỹ

Qua hôm sau, môn sinh Ôn thị đến cổng Vân Thâm Bất Tri Xứ, mở miệng liền nói muốn mời Nguỵ Vô Tiện, ngữ khí không thể nói là khách sáo, nhưng cũng không phải quá mức ngang ngược, Lam gia từ chối, lại trở về.

Lại thêm một ngày nữa, trạm chủ mới nhậm chức xuất hiện, tự mình đi vào trước sơn môn, một thân áo bào thêu hình ngọn lửa mặt trời, ngọn lửa màu đỏ tươi sáng, dường như muốn lan sang cổ tay áo và cổ áo của nàng, mặt mày cao ngạo, theo sau là vài tên môn sinh Ôn gia.

Vừa thấy Lam Hi Thần liền không khách sáo mở miệng nói: "Ta nói thẳng, mỗi lần muốn gặp Nguỵ Vô Tiện, hắn đừng lấy cớ thân thể có bệnh nhẹ mà từ chối ta, hắn vốn nên là Càn Nguyên, sao có thể yếu đuối như vậy được?"

Trạm chủ Cô Tô mới được điều tới, chính là người nhà Ôn gia đã tới đây hơn một tháng trước, Ôn Tình.

Nghe người Lam gia nhẹ nhàng nói Nguỵ Vô Tiện đang trong kỳ mưa móc, bèn cười nhạt một tiếng, nói: "Được, nhưng kỳ mưa móc không quá năm ngày sẽ kết thúc, khi hắn tỉnh táo thì báo cho ta, ta sẽ lại đến".

Ngụ ý, nếu vượt quá năm sáu ngày sẽ dùng sức mạnh để đòi người.

"Ôn trạm chủ, vì sao cứ khăng khăng muốn gặp, dù cho A Tiện là nam tử Khôn Trạch, nhưng cũng đã lập khế ước rồi". Đối với Ôn gia vô dụng, đó chỉ là cái cớ để có thể gây sự, chứ thực sự chưa từng coi hắn là quan trọng.

Ôn Tình nói: "Ta muốn biết tình trạng của hắn sau khi từ thiên tư Càn Nguyên chuyển sang Khôn Trạch như thế nào, không được sao?" Giọng điệu trở nên mang nhiều ý nghĩa hơn, "Nếu không phải do hứng thú với chuyện này, thì ta đã không tranh thủ đảm nhiệm chức trạm chủ ở Cô Tô, đáng lẽ ta được phân công đến Di Lăng".

Sau một hồi lặng im, Lam Hi Thần bình tĩnh nói: "Đa tạ Ôn trạm chủ quan tâm, kỳ mưa móc của A Tiện qua đi, thích nghi trở lại, Lam gia nhất định sẽ tự mình phái người đến thành Cô Tô mời ngài".

Lại nghe có thêm mấy thế gia bị đuổi, thực sự có những người bất khuất đã bị giết sạch trong một ngày, thi thể chồng chất phơi nắng chịu nhục ở giáo trường.

Lam thị sớm đã tính đến trường hợp xấu nhất.

Ai có thể tin, Ôn thị có thể sấm to mưa nhỏ, thùng rỗng kêu to, chỉ hành động nhẹ nhàng thế này thôi.

Nhưng người tới là Ôn Tình, còn nói rõ vì Nguỵ Vô Tiện mà đến, cảm thấy hứng thú với trường hợp vốn chỉ có trong y thư, nên vượt qua những người nhà Ôn gia khác, mà với điệu bộ của Ôn Tình, các thế gia đều biết, Lam gia, vậy là tạm thời không sao.

Môn sinh Lam thị hồi hộp suốt mấy ngày liền, có người đột nhiên ngất xỉu sau khi gỡ được gánh nặng.

Một số người khác, trên mặt tiều tuỵ đi nhiều, qua nhiều ngày phong ba, ruốt cuộc gió bụi đã tan, nhưng Lam gia vẫn bị ảnh hưởng nặng đến nguyên khí, phần lớn khách khanh đã bỏ đi, các trưởng lão như Lam Khải Nhân đều đã kiệt sức.

Nhưng ít nhất đã sống sót sau kiếp nạn này với những tổn hại ít nhất.

Dù cho quanh co, Ôn thị tuỳ ý ra hành động như vậy, tấn công vào tiên phủ Lam gia tồn tại cả trăm năm có lịch sử vững chắc, các thế gia khác càng thêm im ắng như ve sầu mùa đông.

***

Trong trạm giám sát Cô Tô mới thành lập, Ôn Tình cho lui môn sinh tôi tớ, ngồi trước bàn, tự rót trà, cầm trong tay, sau một lúc lâu vẫn chưa đưa lên miệng.

Nhíu mày rồi lại thôi.

Hứng thú đối với Nguỵ Vô Tiện là thật, chỉ là, nếu Kỳ Sơn Ôn thị muốn mượn cớ này để tiêu diệt Cô Tô Lam thị, thì nàng đành phải thờ ơ lạnh nhạt, có thể trước mặt Ôn Nhược Hàn nói vài câu, nếu tâm ý gia chủ chưa quyết, mới có thể xen vào.

Sinh ra ở dòng khác trong Ôn gia, lại lọt vào mắt xanh của Ôn Nhược Hàn, sau đó đi theo, nhìn thấy nghe thấy, nhưng nhìn thấy quá nhiều việc, cũng chỉ im lặng, nói nàng lạnh nhạt, đó là vì không có ai khiến nàng phải trả giá bản thân mình thậm chí liên luỵ thân thích để đi cứu, dù sao cũng không thể nào thay đổi quyết định của Ôn gia, việc nhỏ còn có thể xin tha, còn lại, có liên quan gì tới nàng đâu.

Môn sinh theo nàng chưa bao giờ đi gây chuyện, cũng tận hưởng tài nguyên Ôn gia, hết thảy mọi thứ, không liên quan thị phi đúng sai, không thẹn với lương tâm.

Nhìn thấy Ôn Nhược Hàn cố ý chèn ép Lam thị, ai cũng nóng lòng muốn thử hiến kế, chỉ sợ không đủ ác độc, không đủ tàn nhẫn, cũng đảm bảo Lam gia không cách gì phản kháng, Ôn Nhược Hàn ngồi trên ngai vàng bằng ngọc đen nhánh uống rượu, trên gương mặt thanh niên, đôi môi mỏng cong lên.

Thuần một sắc (một thuật ngữ khi chơi mạt chược – mình không hiểu, hic..) là bỏ đá xuống giếng, một thế gia trăm năm, trong đó có mấy trăm mạng người, như là việc không quan trọng chút nào, tiên cảnh muốn huỷ liền huỷ, người muốn giết cứ giết.

Ôn Tình chỉ nhìn một cái, rồi thu hồi ánh mắt.

Trong bữa tiệc tiếng cười nói ác ý không ngừng, hiến kế càng thêm tàn nhẫn sung sướng.

Lại phát hiện Ôn Nhược Hàn trước sau vẫn chưa nói gì.

Chợt mơ hồ hiểu tâm ý, sau một lúc lâu, Ôn Tình cười nhẹ mở miệng, cho thấy nàng đối với việc đại đệ tử tông chủ Giang gia vốn có thiên tư Càn Nguyên lại chuyển thành Khôn Trạch rất có hứng thú sâu sắc.

Một người chỉ trích nàng có ý đồ nhúng tay vào Cô Tô, làm hỏng hứng thú của gia chủ.

Ôn Tình lại cười, trong mặt không lộ vẻ gì, nói không sao cả, chỉ là cảm thấy hứng thú, dù sao cũng chỉ mới gặp trong y thư, nói là có thể có cũng có thể không, hàm ý, muốn đến Lam gia, tuy nhiên vẫn tuỳ vào gia chủ cuối cùng quyết định cho đi đâu.

Ôn Nhược Hàn vỗ tay cười to, xác thực, một cú bóp chết ngay, thì quá mức mất hứng.

Môn nhân khách khanh ngay sau đó sôi nổi hưởng ứng, thay đổi thái độ.

Liên tiếp mấy ngày, tin tức truyền lại, nhiều lời nói rằng một lượng lớn môn sinh khác họ và khách khanh đã rời khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ, vẫn không có thế gia nào tình nguyện giúp đỡ, lần lượt im như thóc, một ngày lại thêm một ngày, thêm nhiều người nhịn không được, giao đến trước Ôn Nhược Hàn, chỉ còn lại duy nhất huyết mạch thân thích Lam gia chờ đợi trong tuyệt vọng.

Tiện thể có người còn giễu cợt, đừng trốn chạy trong thời gian này, thuốc và phương pháp châm cứu cũng như tác phong ngoan cố và cổ hủ của Lam gia đều là không hiệu quả, hèn chi lòng người mới tan tác như thế.

Ôn Nhược Hàn nghe những lời này, uống rượu cười nhẹ, là nụ cười tàn nhẫn và nhuốm máu.

"Không phải nói muốn chuyên tâm xử lý thuỷ hành uyên gây hại hay sao? Cũng muốn xem một chút..... Lam gia có diệu pháp gì".

Thuỷ hành uyên là do Kỳ Sơn Ôn thị đuổi đến tận đây, phải nhận củ khoai nóng phỏng tay do người khác quăng cho, thế nhưng không cách gì trách móc được, phiền toái không ngừng, mà nguyên khí Lam gia đang tổn thương nặng, ngoại trừ việc nhìn thuỷ hành uyên phát triển ngày càng lớn, thì còn có thể làm thế nào.

Ngày hôm sau, Ôn Tình tuân lệnh đến Cô Tô đảm nhiệm chức trạm chủ trạm giám sát.

Trải qua công tác chuẩn bị, cố tình biểu hiện không nhanh không chậm, rồi mới đến Cô Tô.

Mà nay.....

Xoa xoa thái dương, một lần nữa bưng trà lên, uống một hơi cạn sạch. Giở y thư, trải giấy mài mực hạ bút, lại cẩn thận cân nhắc nghiên cứu.

Ôn Ninh mang cơm chiều đến, ở ngoài cửa dừng một lát, gõ cửa đẩy vào, thấy Ôn Tình đang lật xem sách cổ, để cơm lại trên bàn, yên lặng rời đi.

Ánh trăng nhu hoà chiếu sáng thành Cô Tô, gió đêm yên tĩnh, bóng cây loang lổ.

***

Nguỵ Vô Tiện một lần nữa đi vào giấc mộng, Lam Vong Cơ ngồi ở mép giường ôm lấy hồi lâu, mới thử đem người đặt lại lên đệm, cẩn thận đắp chăn, nhìn chăm chú một lúc lâu, mới ra khỏi Tĩnh Thất.

Cùng Lam Hi Thần trao đổi vài lời ngắn ngủi, lại quay về Tĩnh Thất, đỡ Nguỵ Vô Tiện lên, cho uống nước, vỗ nhẹ cho thuận khí, lại nhẹ nhàng chậm chạp đỡ hắn nằm xuống.

Đến trước án thư ngồi im lặng lật xem sách cổ.

Đến giờ hợi, Vân Thâm Bất Tri Xứ vẫn vang lên tiếng chuông quanh quẩn, rũ mắt nghe xong, đứng dậy gấp sách, cởi áo khoác lên giường, nghỉ ngơi, mới vừa nghiêng người, người nọ làm như có cảm nhận liền nhích tới chui ngay vào lòng ngực.

Lam Vong Cơ thu hồi khuỷu tay, nhắm mắt.

Nguỵ Vô Tiện thực sự tỉnh lại là sau giờ ngọ hôm sau, mở mắt ra, trước mắt từ từ rõ ràng, âm thanh quần áo xột xoạt nhỏ vụn tiến tới gần, nhiễu loạn mùi đàn hương thanh lãnh trong phòng, lòng bàn tay ấm áp vuốt ve hắn, trầm thấp hỏi: "Tỉnh à"

"Ừm...."

Lam Vong Cơ cho hắn ăn cơm, chắc là cảm thấy nhiều ngày không ăn, thức ăn cần thanh đạm, không cho ăn đồ ăn cay, cũng không có thịt.

Nguỵ Vô Tiện mới vừa tỉnh dậy, cả người vẫn còn yếu, lần này tiêu hao nhiều sức lực, toàn thân mềm nhũn, nếu không do đói, thật không muốn ăn, nhưng vẫn nếm một ngụm cháo, nuốt một miếng canh với một ít gạo đã hầm nhừ, chớp mắt một chút, ánh mắt nhìn về phía Lam Vong Cơ.

Chưa nói điều gì, Lam Vong Cơ ý bảo tiếp tục ăn cơm, đã qua buổi trưa, không cần cùng ăn cơm, chỉ tóm tắt tình hình Cô Tô mấy ngày qua, Nguỵ Vô Tiện vừa nghe vừa ăn, cuối cùng biết được tạm thời đã vượt qua được kiếp nạn này, Lam thị vẫn bị tổn thương nguyên khí.

Nghe kể phản ứng của Ôn gia khi biết môn nhân suy giảm, Nguỵ Vô Tiện nhịn không được hỏi: "Khoan đã, Lam Trạm, các môn sinh khác họ và khách khanh thật sự...."

Lam Vong Cơ lắc đầu: "Tung tin giả thôi, kỳ thật suy giảm không đến một phần"

Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ, một phần cũng là rất nhiều rồi.

Lam thị chọn lựa môn sinh khách khanh không phải ai đến cũng nhận, có thể người đó hoặc người thân của họ có ý định khác, không thể giữ lại, nhưng nói chung phần nhiều đều trở thành môn nhân của Lam thị, sớm đã chẳng phân biệt, lời nói này của Ôn thị khiến người ta sinh ra sợ hãi, lung lay Lam gia, nghĩ lại, cũng là dịp để loại bỏ những người không kiên định.

Tung ra lời đồn đãi thế này không giống với tác phong của Lam gia, Nguỵ Vô Tiện suy đoán, có lẽ đã có người chỉ điểm giúp đỡ.

Hoặc là sau khi truyền đến Ôn gia được thêm mắm dặm muối, đối với bên ngoài nguyên khí Lam gia bị tổn hại rất lớn, Ôn gia có thể hài lòng, miễn cưỡng buông tha, càng cố ý muốn xem Lam gia sẽ như thế nào.

Vấn đề quan trọng đã nói xong, Lam Vong Cơ liền muốn Nguỵ Vô Tiện chuyên tâm dùng cơm, cho đến khi dùng xong, mới lại mở miệng.

"Ôn trạm chủ muốn gặp ngươi"

Rũ ánh mắt nhìn Lam Vong Cơ thu dọn trên bàn, Nguỵ Vô Tiện biết lần này Lam gia tránh được đại hoạ, có công lao của người này.

"Khi nào?"

Lam Vong Cơ thoáng trầm ngâm, hỏi: "Nếu là ngày mai, ngươi...."

Nguỵ Vô Tiện nói: "Được, Lam Trạm, ta thật không quá đáng ngại"

Lam Vong Cơ dừng một chút, nói: "Tốt".

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv