Nguỵ Vô Tiện cảm thấy tình cảnh ngày quen thuộc đến mức hình như đã từng nhìn thấy.
Kim Tử Hiên không biết vì sao đột nhiên đến gần Giang Yếm Ly, Giang Yếm Ly như là ngây ngẩn cả người ra, không lui lại, mắt nhìn thấy hai người sắp dính vào nhau, dưới tình thế cấp bách Nguỵ Vô Tiện trực tiếp nhảy ra.
Việc can thiệp này, đương nhiên chọc giận Kim Tử Hiên, cứ bị quấy rầy mãi, sức chịu đựng luyện tập được sau khi kế vị tông chủ rốt cuộc không còn lại bao nhiêu, muốn bùng nổ ngay tại chỗ.
Nguỵ Vô Tiện thấy vậy thì ra vẻ, muốn bùng nổ thì bùng nổ đi! Hắn sợ y chắc?
Kim Tử Hiên muốn đánh nhau với hắn, hắn sẵn lòng thôi, nóng lòng muốn thử, nhưng Lam Vong Cơ cũng ở đây, cứ che trước hắn, bảo hộ hắn kín mít, không lộ ra ngay cả một góc áo.
"....."
Tình cảnh này quá mức quen thuộc, quen thuộc đến nỗi Kim Tử Hiên thấy Lam Vong Cơ lại càng nổi giận hơn.
Nhưng lo là Giang Yếm Ly đang ở đây, nên Kim Tử Hiên nghẹn nghẹn, cố kềm chế được chính mình, miễn cưỡng nén lại.
Tiếp tục căm tức nhìn Lam Vong Cơ, cho dù y cũng nhìn ra được là Lam Vong Cơ chỉ là đi theo Nguỵ Vô Tiện, nhưng mà lần nào cũng có phần Lam Vong Cơ, y làm sao mà không giận cho được – tìm được bạn thì có thể làm vậy sao? Có đạo lữ là giỏi lắm hả?!
Nguỵ Vô Tiện ở sau lưng Lam Vong Cơ kéo kéo ống tay áo, Lam Vong Cơ không tránh ra, thì hắn không thể mắng Kim Tử Hiên được.
Giang Yếm Ly bỗng nhiên nhẹ giọng gọi: "A Tiện".
Nguỵ Vô Tiện quay đầu lại nói: "Sư tỉ! Hắn có làm gì tỉ không? Ta thấy vừa rồi hắn..."
Kim Tử Hiên nói: "Ta có làm gì Giang cô nương đâu! Nguỵ Vô Tiện, ngươi đủ rồi nha! Lam Vong Cơ! Mang người của ngươi đi chỗ khác được không?!"
Nguỵ Vô Tiện không để ý tới Kim Tử Hiên, Lam Vong Cơ làm tròn bổn phận cứ đứng đó, Nguỵ Vô Tiện liền nhìn chằm chằm vào sư tỉ vẻ quan tâm, Giang Yếm Ly lắc đầu, hỏi ngược lại: "A Trừng cũng ở phía sau phải không?"
"Hả?" Nguỵ Vô Tiện quay đầu nói: "Kỹ thuật trốn của ngươi kém qua nha Giang Trừng, sư tỉ thấy rồi kìa. Ra đi, đừng trốn nữa".
Giang Trừng từ phía sau bức tường bước ra, trợn mắt nhìn Nguỵ Vô Tiện, rồi nhìn Giang Yếm Ly nói: "Tỉ"
Giang Yếm Ly khẽ cười, nhỏ giọng giải thích: "Không phải, chỉ là đoán thôi, dạo gần đây chỉ cần Kim công tử tới, thì A Tiện và A Trừng đều đi theo phía sau mà."
Làm như không nghe thấy câu cuối cùng, cả hai người đều không có ý định nói chuyện với Kim Tử Hiên, chỉ lo hỏi xem Giang Yếm Ly thế nào, Giang Yếm Ly nhìn nhìn bọn họ, đột nhiên nhón chân, duỗi hai tay sờ đầu hai đệ đệ: "Được rồi, các ngươi không cần phải đi theo ta nữa đâu...."
Nguỵ Vô Tiện sửng sốt: "..... Sư tỉ?"
Lam Vong Cơ lúc này cản hắn lại, hướng về Giang Yếm Ly kỳ lễ, Giang Yếm Ly hành lễ đáp lại, Lam Vong Cơ liền dẫn Nguỵ Vô Tiện đi. Không làm rõ được tình hình, Nguỵ Vô Tiện vừa định mở miệng, thì nghe thấy một giọng nữ lạnh lùng từ xa xa vọng lại: "Ta nói tại sao không nhìn thấy người, ta biết ngay...."
Giang Trừng kinh hãi: "Mẹ!"
Trong chớp mắt hắn hiểu ngay tại sao Lam Vong Cơ lôi mình đi, Nguỵ Vô Tiện không hỏi nữa, ngậm miệng lại trở tay kéo người đi cho thiệt nhanh, để Giang Trừng một mình đối mặt với cơn giận của Ngu phu nhân.
Sau đó Ngu phu nhân mắng Giang Trừng một trận te tua, hiển nhiên là vì cố tình sai hắn đi làm chuyện gì đó, ai dè không chú ý một chút là Giang Trừng liền chạy đi, rõ ràng lại còn mật báo kêu Nguỵ Vô Tiện tới – bộ chạy nhanh đi trốn thì bà không nhìn thấy bóng dáng hay sao? Toàn bộ Liên Hoa Ổ đột nhiên xuất hiện hai người mặc bạch y, ngoại trừ Nguỵ Vô Tiện kéo Lam Vong Cơ trở về, thì còn là ai nữa?
Bà biết rõ dạo gần đây Nguỵ Vô Tiện hay bị kêu về Liên Hoa Ổ để làm gì. Nguỵ Vô Tiện tuy rằng bỏ chạy trót lọt, nhưng khi buổi tối quang minh chính đại xuất hiện ở thính đường cùng ăn cơm, thì không tránh được bị Ngu phu nhân trừng mắt.
Nhưng hiện tại Ngu phu nhân cơ bản không thể nào quản hắn, càng sẽ không phạt, ở trước mặt Lam Vong Cơ giữ thể diện đầy đủ cho hắn, cho nên thay để tâm đến chuyện bị trừng mắt, hắn lại để ý đến bữa cơm có thêm một người hơn, ánh mắt điên cuồng ra hiệu:『Giang Trừng! Giang Trừng! 』
『Sao lại thế này? Tên Kim khổng tước này tại sao cũng ở đây?! 』
Vợ chồng Giang Phong Miên tất nhiên ngồi ghế thủ tịch, Lam Vong Cơ ngồi cùng Nguỵ Vô Tiện, đối diện thường là hai chị em ngồi chung, giờ ở giữa lại chen vô một cái bàn, kê sát ngay bên cạnh, giống như là quá mức đột ngột nên Giang Trừng chỉ cắm cúi lùa cơm, không một lời nào đáp lại hắn.
Nguỵ Vô Tiện thầm căm tức, hoá ra là cái tên Giang Trừng này vẫn để bụng chuyện hồi tối bị bỏ rơi à?
Có chút sốt ruột, mắt nhìn thấy người ngồi cạnh Giang Yếm Ly chính là Kim Tử Hiên, Giang Phong Miên cười ha hả, nhịn không được định gọi sư tỉ, Ngu phu nhân đang cùng ngồi ở vị trí thủ tịch bỗng nhiên lạnh lùng kêu: "Nguỵ Anh"
Nguỵ Vô Tiện bang một tiếng vội cầm đũa ăn cơm đàng hoàng.
Một bữa cơm đầy sóng ngầm kịch liệt.
Nhưng mà vợ chồng Giang Phong Miên đều không ngăn cản, chỉ cần bọn họ đồng ý chuyện Kim Tử Hiên và Giang Yếm Ly, vậy thì... việc này thành sự thật, chỉ là vấn đề sớm muộn.
Rốt cuộc là Giang Yếm Ly... ai cũng thấy rằng, vẫn là thích Kim Tử Hiên.
Hiện tại cùng lắm chỉ là làm cho Kim Tử Hiên bực bội, nhưng hầu như cũng làm không được, trên thực tế sự phản đối đã giảm đi rất nhiều.
Ngay khi xác định Kim Tử Hiên thực sự theo đuổi Giang Yếm Ly, là Nguỵ Vô Tiện đã cố hết sức để ngăn cản.
Mọi hành động của Kim Tử Hiên đối với sư tỉ của hắn, dù cho sau khi kế vị tông chủ, khiến một vài tác phong hành động của y có thay đổi, nhưng nghĩ đến việc Kim khổng tước này muốn cùng Giang Yếm Ly dính líu với nhau, là phản ứng của hắn liền trở nên ác liệt, Kim Tử Hiên không tới trêu chọc, Nguỵ Vô Tiện còn có thể giữ bề ngoài hoà bình, nếu dám trêu chọc sư tỉ, thì nếu không phải nhờ vài lần Lam Vong Cơ trấn an đúng lúc, thì sẽ có phát sinh xung đột trước mặt mọi người.
Hãy nhớ đây là nam công chúa luôn tự cao tự đại, hoa hoè lộng lẫy, chỉ thích bề ngoài, có mắt như mù, người như vậy sao có thể biết mình làm sai, mà tự nhiên có thể đối tốt với Giang Yếm Ly được?
Huống chi, Lan Lăng Kim thị sau khi Kim Quang Thiện chết trong lúc hỗn loạn, địa vị trong bốn thế gia bị lung lay mấy lần sắp sụp đổ, một tông chủ trẻ tuổi kế vị quá mức đột ngột, dù cho danh chính ngôn thuận thì nhất thời cũng khó có thể khống chế toàn bộ gia tộc. Căn bản không có cách nào không nghi ngờ, Kim Tử Hiên muốn mượn việc liên hôn với Giang gia để củng cố thế lực.
Mặc kệ đây là y muốn, hay là Kim phu nhân thúc giục.
Nói đến việc này, Kim Tử Hiên ngay cả người nhà mình mà cũng trị không được, bị bọn Nguỵ Vô Tiện ép hỏi, khi thừa nhận là y đang theo đuổi Giang Yếm Ly, Giang Trừng cười lạnh lùng nói: Trước hết hãy quản lý người của Lan Lăng Kim thị cho tốt đi đã.
Kim Tử Hiên đúng là sau sự việc ở Cùng Kỳ Đạo dần dần khống chế được Kim gia, nhưng siết càng chặt, thì gặp phản ứng càng lớn, không nói đến những "trưởng bối" trong tộc này nọ, mà lợi hại nhất trong đó lại là Kim Tử Huân.
Các nhà lúc này đã qua lại thường xuyên, hôm nay một nhà tổ chức Hội Thanh Đàm, thì ngày mai nhà khác tổ chức đi săn, Hội Thanh Đàm và yến tiệc ở Lan Lăng Kim thị, ba nhà còn lại trong bốn nhà thường cũng sẽ tham gia, kỳ thật Nguỵ Vô Tiện có đi hay không cũng không phải là quan trọng lắm, chỉ cần Lam Hi Thần hoặc Lam Khải Nhân đi, thì hắn và Lam Vong Cơ không tham gia cũng không sao, nhưng nghe nói Ngu phu nhân sẽ dẫn Giang Yếm Ly theo, vậy thì không thể không đi.
Liền gặp Kim Tử Huân.
Nói gặp cũng không đúng, ban đầu chỉ là xem hắn lại tranh cãi với Kim Tử Hiên một lần nữa.
Nguỵ Vô Tiện đã quên mất người kia là ai, được Lam Vong Cơ nhẹ giọng nhắc nhở mới nhớ ra, hắn đã gặp qua hai lần.
Khi đó ép buộc mang đám người Ôn Ninh đi chính là Kim Tử Huân này, nhớ rõ lúc ấy cũng từng có xung đột với Kim Tử Hiên, nhưng không nghiêm trọng, phẩm hạnh tuy không ra gì, nhưng tính nết..... Lần thứ hai gặp trên Bách Phượng Sơn, bỗng nhiên kích động lên, ngay cả khi không quen biết, cũng lờ mờ cảm thấy đã có một vài sự bạo phát đột ngột.
Một đoạn thời gian không nghe thấy, nghe nói là Kim Tử Hiên càng thêm cương quyết ngăn cản hắn tới tham gia các sự kiện của chúng gia. Nhưng mà Kim Tử Huân vẫn xuất hiện.
Trong Lan Lăng Kim thị, có nhiều người cảm thấy bất mãn vì phân chia lợi ích, cho nên để gây cản trở cho Kim Tử Hiên, tất nhiên sẽ có người âm thầm động tay động chân.
Chỉ là người thả hắn ra cũng không nghĩ Kim Tử Huân thật sự phát điên rồi.
Kim Tử Hiên sai người mời hắn trở về, Kim Tử Huân lớn tiếng kêu gào, không hề giữ chút hình tượng nào.
Gia phó nhất thời không bắt được hắn, Kim Tử Huân chống cự quá lợi hại, có môn sinh tiến lên cũng bị ăn một chưởng té ngã ra đất, thật ra không phải là Kim Tử Huân lợi hại gì, mà chỉ là các môn sinh khác không dám động thủ thật sự với hắn, hắn lại càng không hề kiêng nể.
Nguỵ Vô Tiện vừa lúc ở gần đó, không có hứng thú đối với việc tranh cãi nội bộ của nhà khác, nhưng có vẻ như có một số người không chê việc lớn vẫn muốn xem cái gọi là bê bối gia tộc này, Lam Vong Cơ cũng không có hứng thú, liếc mắt qua một cái liền thu hồi tầm mắt.
Hắn chào hỏi Giang Trừng, muốn dẫn Giang Yếm Ly đi, rời khỏi nơi thị phi này, không ngờ đúng lúc đó đột ngột phát sinh sự việc.
Kim Tử Hiên bị Kim Tử Huân gây náo loạn, mặt có vẻ giận, trầm giọng nói: "Bắt lấy hắn".
Liền có một khách khanh thực lực cao hơn định tiến lên, Kim Tử Huân vừa thấy người đến gần, bỗng nhiên nhào tới, rống lên tức giận: "Có phải là ngươi hay không!"
Tên khách khanh kia của Lan Lăng Kim thị không đề phòng, bộ đồ trắng thêu gia văn bị xé rách, cả đám kinh ngạc, Kim Tử Huân lại giơ tay xé quần áo của người khác, không ai nghĩ hắn sẽ gây rối như vậy, thế mà hắn lại làm thật, cả bữa tiệc ồ lên, còn có tiếng nữ tử kêu lên hoảng sợ, đua nhau né ra, không ai muốn bị xé rách đồ, như vậy quá là mất thể diện.
Kim Tử Huân ở trong sảnh đánh đấm lung tung, cứ gặp người là động thủ, giống như chó điên gặp người, hai mắt đỏ ngầu, thần sắc cực kỳ đe doạ, thật sự là có không ít tu sĩ bị hắn doạ sợ, né xa ba thước.
Toàn bộ bữa tiệc tan tành mây khói, khách mời kinh ngạc, tất nhiên sau đó sẽ đòi có lời giải thích, Kim Tử Hiên cả giận nói: "Rốt cuộc tại sao ngươi lại thế này hả?!"
Kim Tử Huân đáp lại càng kịch liệt hơn, hung tợn trừng mắt, rít gào nói: "Ngươi hỏi ta tại sao bị thế này? Nói đúng ra là tại ngươi! Có phải là ngươi hay không! Khẳng định là ngươi!"
Kim Tử Hiên nói: "Rốt cuộc là ngươi đang nói cái gì vậy! Làm ra chuyện thế này, bộ ngươi điên rồi sao?!"
Có tu sĩ Kim gia ngăn chặn hắn, Kim Tử Huân mắt đầy tia máu, bỗng nhiên nói: "Ngươi thật không biết? Ngươi sao có thể không biết! Được, ngươi muốn giả ngu chứ gì, ta sẽ khiến cho mọi người nhìn thấy là ta bị làm sao!"
Rồi bỗng nhiên hắn vạch cổ áo ra.
Toàn bộ trong sảnh lặng im như tờ, sau đó tiếng la hoảng hốt nổi lên tứ phía, cũng có người bàn tán xôn xao.
Kim Tử Huân để lộ cả một mảng ngực, chi chít các vết loét lớn lớn bé bé trên đó.
Nhỏ thì như đậu nành, lớn thì như nắm tay, có vài lỗ ở cạnh nhau, nhưng độ sâu không giống nhau, có nhiều chỗ không thấy làn da lành lặn, khiến người ta thấy ớn lạnh.
Nguỵ Vô Tiện chỉ nhìn một cái, nhăn mày lại, thấp giọng nói với Lam Vong Cơ: "Thiên sang bách khổng à?" (Trăm vết lở loét)
Lam Vong Cơ hơi hơi gật đầu.
Tuy nói là hiếm, nhưng cũng có người ở đây nhận ra.
Bên kia Kim Tử Hiên ngạc nhiên, tức giận giảm bớt, làm như không thể tin nổi, đương nhiên không nghĩ tính tình Kim Tử Huân thay đổi thành ra như vậy là bởi vì bị ác chú kích thích, cả kinh nói: "Thiên sang bách khổng!?"
Kim Tử Huân cười lạnh lùng nói: "Không sai! Đúng là Thiên sang bách khổng!"
"Thiên sang bách khổng", chính là một loại nguyền rủa cực kỳ ác độc và thâm hiểm.
Sách trong Tàng Thư Các của Cô Tô Lam thị đúng là phong phú, Nguỵ Vô Tiện từng vô tình lật một quyền sách cổ ghi lại loại ác chú này, có hình minh hoạ, người trong hình minh hoạ thấy vẻ mặt bình tĩnh, làm như không hề đau đớn, nhưng trên người đã mọc ra rất nhiều lỗ đen lớn nhỏ như đồng xu.
Nghe nói ban đầu người mới trúng thuật không biết, hầu hết chỉ cho rằng lỗ chân lông của mình trở nên thô ráp thôi, nhưng theo thời gian, những lỗ nhỏ biến thành hạt mè lớn nhỏ, càng về sau, vết loét càng lớn, càng lúc càng nhiều, cho đến lúc toàn thân bị các vết loét lớn nhỏ phủ kín, làm cho người ta sợ hãi đến cực điểm. Mà sau khi toàn bộ làn da bị lở loét hết, thì lời nguyền sẽ lan vào bên trong, đau đớn không chịu nổi, cuối cùng lục phủ ngủ tạng, kể cả Kim đan, đều thối rữa hết.
Mà nội tạng đã thối rữa, thì người cũng chết, tình trạng lúc chết cực kỳ thê thảm đáng sợ.
Làn da của Kim Tử Hiên, thoạt nhìn không còn mấy chỗ lành lặn.
Nhìn kỹ, trên mặt cũng đã có mấy chấm đen nhỏ như mè đen.
Việc này giấu lâu như vậy, rõ ràng trước khi trúng thuật đã náo loạn với Kim Tử Hiên, nên khó có thể mở miệng, dù sao trúng ác chú này, là chứng tỏ linh lực hắn yếu đuối, mới khiến người ta dễ dàng ám hại. Không cầu cứu được, thậm chí còn nghi ngờ là do Kim Tử Hiên làm, nhưng lý trí vẫn còn, không có bằng chứng thì không chất vấn được, lại không thể tin ai, chỉ có thể tự mình điều tra, đương nhiên tra không ra kết quả gì, bệnh trạng nặng lên có nghĩa là sắp chết, tính tình càng thêm kích động.
Về sau cả người đều là âm dương quái khí, sắp chết đến nơi, còn phải chết một cách ghê tởm như vậy, càng thêm nghĩ là ai cũng có thể là người đã hạ ác chú với hắn, ai cũng đều có khả năng có thù oán với hắn, làm hại hắn.
Kim Tử Huân bỗng nhiên thoát ra khỏi tu sĩ đang giữ hắn, lao vào một người, rút chuỷ thủ trong tay ra liền đâm, tu sĩ đó đang đứng một bên xem náo nhiệt, biểu tình hào hứng, cũng không chê ghê tởm, bị hành động đột ngột này, tránh không kịp nên đổ máu.
Những người bên cạnh vội tản ra, tên tu sĩ che vết thương kinh hoảng lui về phía sau: "Ngươi làm cái gì vậy?"
Kim Tử Huân giơ chuỷ thủ lên: "Là ngươi, ngươi hạ ác chú, giết ngươi sẽ giải được ác chú trên người ta!"
Người nọ sợ hãi nói: "Ngươi nói cái gì! Ta căn bản không quen biết ngươi thì làm thế nào ta hạ chú được!"
Có hai phương pháp giải ác chú Thiên sang bách khổng, người làm thi thuật tự tổn hại đạo hạnh, rút ác chú lại, hoặc trực tiếp giết người làm thi thuật, Kim Tử Huận hiện giờ nhìn thấy ai cũng nghĩ là người hạ chú, nên trực tiếp muốn ra tay giết người.
Chuỷ thủ sắp hạ xuống, tên tu sĩ kia thấy mình chết chắc rồi, mặc dù xảy ra đột ngột, nhưng cuối cùng đã có người kịp phản ứng, chuỷ thủ của Kim Tử Huân bị đánh văng ra ngoài.
Hầu hết đều sẽ không muốn đả thương Kim Tử Huân, Kim Tử Huân bị trúng phải ác chú khiến người khác ghê sợ lại khó có thể giải trừ như vậy, miễn cưỡng có người đồng tình, cũng coi như là hắn bị hại, chỉ đợi giữ hắn lại rồi điều tra xem ai ác độc như vậy, nhưng có người của Kim gia, cũng có thể là người của các nhà khác đã đánh Kim Tử Huân một chưởng, cũng không biết là do không kềm chế được, hay cố tình làm như vậy.
Nhưng hiện giờ Kim gia cũng không có cách nào truy cứu, huống hồ là bọn họ đuối lý.
Nguỵ Vô Tiện nhìn Lam Vong Cơ mặt không gợn sóng thu tay lại, mới vừa rồi chính là y đã ném ra chung trà trúng chính xác vào chuỷ thủ trong tay Kim Tử Huân.
Kim Tử Hiên đi qua, cố hết sức nói thật chậm với Kim Tử Huân đang bị giữ chặt quỳ trên đất: "Ngươi bình tĩnh lại trước, việc này chúng ta sẽ điều tra, đến lúc đó....."
Kim Tử Huân phun ra một ngụm máu, bị trúng một chưởng làm cho bị thương nên càng kích động: "Điều tra? Chờ ngươi điều tra được thì ta cũng đã chết! Đây là mục đích của ngươi mà! Có phải ngươi đã sai người ___"
Liên tục buộc tội vô lý như vậy, tuy rằng không có người tin, nhưng từng câu chửi rủa cực kỳ khó nghe, Kim Tử Hiên cho dù trong lòng muốn giúp hắn tìm ra hung thủ, nhưng cũng không thể nhanh được, dứt khoát không nhìn hắn nữa, kêu đem Kim Tử Huân đi ra, không thể tiếp tục bữa tiệc được, kế tiếp cần phải tạ lỗi đối với tu sĩ bị ngộ thương.
Kim Tử Huân không biết tại sao lần thứ hai lại thoát thân.
Có lẽ cảm giác cái chết đến trước mắt, không còn hy vọng sống sót, phẫn uất và hận thù đan xen bộc phát ra sức lực xưa nay chưa từng có, sau đó hắn nhào về hướng Giang Yếm Ly.
Ai cũng đều đáng nghi! Ai cũng đều có khả năng hại hắn, ai cũng đều có khả năng __ bị Kim Tử Hiên sai khiến, còn làm bộ làm tịch trước mặt người ngoài, ra vẻ muốn giúp hắn... Kim Tử Huân cười lạnh lùng nói: "Ngươi không phải là muốn theo đuổi nàng ta sao? Vậy thì nàng ta sẽ phải chết!"
Đồng tử Kim Tử Hiên hơi co lại, một chưởng đánh tới người Kim Tử Huân.
Kim Tử Huân phun máu ra, thế nhưng vẫn đứng lên muốn lao qua.
Nguỵ Vô Tiện sớm đã ngăn ở trước người Giang Yếm Ly, đem nàng đẩy ra phía sau, bình tĩnh nói: "Giang Trừng, mang sư tỉ đi đi, hắn điên rồi".
Kim Tử Huân nghe vậy ngừng bước chân: "Ta điên rồi ư?"
"Ha ha ha ha ha....." hắn cười một trận thật to, biểu tình âm trầm, tự mình lẩm bẩm: "Vẫn lại là ngươi? Đúng, ta chỉ bắt mấy tên Ôn cẩu thôi, cũng có người muốn thay bọn chúng ra mặt, nhất định là ngươi, khẳng định chính là ngươi, là ngươi..." càng nói càng tin, lúc sau còn nói: "Như thế nào? Như vậy còn chưa đủ sao? Còn dám hạ chú với ta!"
Bộ mặt dữ tợn, duỗi tay ra ý muốn chụp lấy, rít lên: "Nguỵ Vô Tiện! Ngươi cởi quần áo ra cho ta, chỉ cần ngươi không dám, thì là có ác chú hồi lưu ở trên đó __"
Ánh kiếm màu xanh trong veo xoẹt qua, máu Kim Tử Huân bắn ra tung toé tại chỗ, té sấp mặt trên đất.
Mũi kiếm lạnh lùng của Tị Trần chĩa xéo xuống mặt đất, từng giọt máu chậm rãi chảy nhỏ giọt xuống, cho đến khi thân kiếm sạch sẽ không còn vết máu nào. Đôi mắt Lam Vong Cơ tối sầm lạnh lùng, đã nhiều lần mạo phạm như thế, lần này ra tay, vẫn chưa trực tiếp lấy mạng hắn, là đã nể mặt Kim gia lắm rồi.
"......."
Khí thế lạnh thấu xương, răn đe những người khác đang không bị nhắm vào, Kim Tử Huân rốt cuộc hai mắt trợn lên, ngất đi.
Nguỵ Vô Tiện thu tay, linh lực vốn đã tập trung trên lòng bàn tay giờ tản ra, nhìn về phía Lam Vong Cơ.
Sắc mặt Lam Vong Cơ bị một tầng sương tuyết giá lạnh bao trùm, nhìn thẳng mọi người của Kim gia, không nói tiếng nào, ánh mắt lại khiến người ta ớn lạnh, như rớt vào động băng.
Một lát sau, kéo Nguỵ Vô Tiện qua, xoay người rời đi.