Y liếc mắt qua mặt đất bừa bộn giấy Tuyên Thành cùng dấu chân in mực nước, còn có hai con thỏ trắng đang lăn lộn giành lá cải, nhắm mắt, bịt chặt tai lại.
Cành ngọc lan bên ngoài cửa sổ từng chùm rung lên, thế nhưng, cho dù y kháng cự thế nào, cũng không làm sao dập tắt được tiếng cười to sảng khoái và phóng túng của Nguỵ Vô Tiện.
***
"Hừ...."
Nguỵ Vô Tiện liếc mắt ra ngoài cửa sổ, môn sinh Lam gia canh giữ bên ngoài đã hết phiên gác, đang bàn giao.
Tiện thể hắn nhìn thêm một cái, tất cả mọi người đều đã quen, chỉ là nhất định phải có biện pháp đề phòng, Lam Khải Nhân đang ở trên bục giảng bài, dường như đã phát hiện nên hung dữ liếc qua một cái, hắn cúi đầu, nương vào người phía trước ngồi rất đoan chính, tiếp tục làm việc riêng.
Cơn gió mát thổi qua cửa sổ, quyển sách bằng giấy Tuyên Thành đang để trên bàn bay lên một góc, hắn giơ tay chặn lại, đuôi mạt ngạch trắng tinh cùng một tia dư quang từ khoé mắt lướt qua.
Vừa nhẹ lại vừa mềm, không dính vào mặt, nhưng lại chạm vào đáy lòng đến phát ngứa.
Trong gió còn có lẫn mùi gì đó.
Rất thanh nhã.... là mùi đàn hương?
Tay muốn chụp lấy, tốt nhất là kéo một cái, nhưng khoảng cách vẫn hơi xa một chút.
"Nguỵ Anh!"
"Dạ" - dải băng trắng trượt đi mất rồi.
"Ngươi trả lời câu hỏi này!"
"......"
..........
Giờ học buổi trưa kết thúc, Thuỷ Hành Uyên ở Thải Y Trấn mang đến phiền toái cực lớn cho Cô Tô Lam thị, gia chủ Lam gia bế quan cả năm, vì thế Lam Khải Nhân rất là hao tâm tổn sức, không còn nhiều thời gian cho việc giảng dạy nữa.
"Hôm nay ăn món gì? Lần trước ở quán rượu kia đồ ăn không tệ...."
"Còn có rượu nữa, nhắc đến lại thèm"
"A, được" Nguỵ Vô Tiện bị vây quanh, mấy phen đùa giỡn, như có linh tính, quay đầu nhìn xuyên qua bóng cây loang lổ thấy một thân hình mặc bạch y đứng lặng im.
"Sau khi cơm nước xong sẽ đi chợ đúng không? Bên kia...."
"Lam Trạm!"
Nguỵ Vô Tiện mặt mày hớn hở vẫy tay, Lam Vong Cơ nghe tiếng gọi, ánh mắt lạnh lẽo, doạ người khác phải vội vàng im tiếng.
Nhưng chợt xoay người rời đi.
"Ai da Lam Trạm! Lam Trạm ngươi muốn đi đâu, chúng ta định đi ăn cơm ngươi có đi không?". Bị lờ đi, nhưng Nguỵ Vô Tiện vẫn tung tăng thoải mái bước lên một bước, ý cười trên môi còn chưa tan, thì bả vai đã bị đè chặt giữ hắn đứng yên tại chỗ.
"Giang Trừng ngươi làm gì?"
"Ta mới là muốn hỏi ngươi làm gì á!"
"Kéo Lam Trạm cùng đi ăn cơm thôi"
"Ngươi bị bệnh rồi!"
Nguỵ Vô Tiện nghe Giang Trừng hừ một tiếng, lắc lắc ngón tay, nói: "Nói vậy là không đúng, ta chỉ là....."
"Nguỵ huynh à, đừng kêu, kêu y tới thì có ăn cơm uống rượu được nữa không?"
"Cơm thì luôn phải ăn rồi, y không uống rượu, ta uống là được! Thôi thôi dù sao y cũng đi rồi, Giang Trừng, đều tại ngươi kéo ta lại."
"Không phải ngươi chê y buồn, chê y không thú vị hay sao? Vậy thì ít trêu chọc y đi". Mắng Nguỵ Vô Tiện vài câu, Giang Trừng liền không nghĩ ra tại sao người này lại làm vậy, không thấy đối phương cố sức lảng tránh hay sao..... Lại nghĩ tới tin tức truyền ra từ mấy ngày trước, nhìn ra không thấy bóng người nữa mới liếc mắt một cái, hạ giọng: "Nghe nói.... Lam Vong Cơ, mấy ngày gần đây vừa mới phân hoá thành Càn Nguyên."
"Cái gì!" tiếng của tiểu tử Liễu gia.
Đầu tiên mọi người hô lên kinh ngạc sau đó là yên lặng, rồi lập tức cãi cọ ồn ào cả lên, đối với đám thiếu niên này mà nói thì đây là việc quan trọng nhất ở lứa tuổi này.
"Quả nhiên là Càn Nguyên, huyết mạch dòng chính Lam gia từ trước đến nay đều là Càn Nguyên".
"Lam thị song bích đều là Càn Nguyên, thế hệ Lam gia này sẽ cường thịnh không ít".
"Haizz... không biết ta sẽ là cái gì..."
"Ta chỉ cần không phải là Khôn Trạch thì tốt rồi"
"Ngươi muốn làm Khôn Trạch cũng không có cửa đâu, lớn lên cũng sẽ chẳng ra gì, còn có người muốn làm Khôn Trạch sao?"
"Cút cút cút!"
"Dù sao cũng thiếu Khôn Trạch, nam tử Khôn Trạch càng thiếu! Không cần lo lắng, ngươi như vậy mà thành Khôn Trạch thì ông trời chắc cũng sẽ ói"
"Ngươi!"
Nghe những người khác vừa cười hihi vừa tức giận mắng chửi cùng nhau đi về hướng chân núi, Nguỵ Vô Tiện như là thuận miệng hỏi Giang Trừng: "Ngươi làm sao biết Lam Trạm phân hoá thành Càn Nguyên? Chúng ta chưa phân hoá nên không phân biệt được..."
Giang Trừng trợn tròn mắt: "Vô nghĩa! Thì là nghe nói đó"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Cũng phải"
"Cho nên ngươi đừng đi trêu chọc nữa, ngươi hiện còn chưa phân hoá, đối mặt với y...."
"Nguỵ huynh, ngươi cảm thấy ngươi sẽ là cái gì?" Nhiếp Hoài Tang lắc lắc cây quạt trong tay chồm qua hỏi, cùng đám công tử trò chuyện với đôi mắt sáng rỡ, vừa mong chờ lại vừa lo lắng không yên phỏng đoán sau này chính mình sẽ phân hoá thành cái gì.
"Hắn đương nhiên là Càn Nguyên rồi!" người bên cạnh lập tức kêu lên.
"Hừ!" Giang Trừng bĩu môi, cũng không biết ý là không cần phải nói hay là có ý gì khác.
"Chuyện này sau khi phân hoá xong sẽ biết". Nguỵ Vô Tiện cong khoé môi, trả lời ngắn gọn, không nói tiếp nữa.
Bên kia lại không chịu ngưng, một thiếu niên lớn tiếng nói: "Nguỵ huynh không cần chờ, nhất định là Càn Nguyên!"
Tiếng người khác phụ hoạ: "Đúng vậy, đúng vậy!"
Đi vào tửu lầu phía trước, mọi người vẫn tiếp tục nói về việc này, cho đến khi rượu và thức ăn đều đã dọn lên mới thôi.
***
Cũng không trách họ quan tâm đến việc này, chẳng qua đây là câu chuyện từ rất xa xưa.
Khi sinh ra phân thành nam nữ, rồi sau đó định thiên tư.
Càn Nguyên, Trung Dung, Khôn Trạch bề ngoài là phân chia theo giới tính, nhưng thực tế là đã xác định thiên phú cho đến chết, Càn Nguyên tốt nhất, Trung Dung thứ nhì, Khôn Trạch một chữ thôi, kém.
Cũng không phải thật sự đại diện cho năng lực hay tu hành tới trình độ nào, nhưng do phải chịu những kỳ mưa móc khổ sở lặp đi lặp lại nên Khôn Trạch làm gì còn có thời gian dành cho tu luyện? Toàn bị tuổi già trói chết, dựa vào sự yêu thương của Càn Nguyên, làm người phụ thuộc, mang thai sinh con.
Mười người thì hơn chín là Trung Dung, Càn Nguyên chiếm không đến một, Khôn Trạch lại càng hiếm, Càn Nguyên tính chiếm hữu rất mạnh, Khôn Trạch cũng không thể rời khỏi Càn Nguyên.
Mặc dù có thuốc ức chế được kỳ mưa móc, nhưng có mấy người Khôn Trạch thực sự tự khống chế được bản thân, đặc biệt nam tử sinh ra không ai muốn thành Khôn Trạch.
".... Đại ca đã nói ta phải làm Càn Nguyên,... nếu không cố gắng mà trở thành... thành Trung Dung thì sẽ bị hắn đánh gãy chân, nhưng cái này ta cũng đâu có quyết được, Càn Nguyên hiếm như vậy, thật hâm mộ Lam Vong Cơ quá...." Nhiếp Hoài Tang say rượu khóc thút thít bám lấy người mà oán thán.
Công tử bên cạnh hắn bị bám riết đẩy hắn ra nói: "Trung Dung dù sao so với Khôn Trạch vẫn là tốt, Hoài Tang huynh cũng đừng lo lắng, việc này có ai có thể tự quyết được đâu? Đại ca ngươi bất quá cũng chỉ nói vậy thôi."
Nhiếp Hoài Tang nấc lên, khóc ròng nói: "Hắn.... không chỉ là nói không đâu..... huhu...."
Một người bỗng nhiên nói: "Nguỵ huynh à, lên làm Càn Nguyên rồi cần phải chiếu cố dìu dắt chúng ta nhiều vào nha...."
Nguỵ Vô Tiện vẫn mỉm cười ấn ấn vào thái dương, lời nói này là cái gì với cái gì?
Rượu đủ cơm no, không còn ai động đũa nữa, người xoa bụng kẻ say rượu nằm sấp xuống.
Giang Trừng uống cũng nhiều, chỉ còn chút tỉnh táo, bỗng nhiên lên tiếng: "Nguỵ Vô Tiện"
Nguỵ Vô Tiện đương nhiên không say, nhìn qua liếc một cái, lơ đãng lên tiếng: "Sao hả?"
Giang Trừng nói: "Sáng nay ta nói thật, ngươi đừng trêu chọc Lam nhị nữa"
Nhướng mày, Nguỵ Vô Tiện có chút không cho là đúng, mở miệng định phản bác: "Ta..."
Giọng Giang Trừng nghiêm túc, ngắt lời nói: "Hiện tại chúng ta có thể sẽ phân hoá bất kỳ lúc nào, ngươi nếu thành Càn Nguyên, nhỡ bị kích động đánh nhau thì sẽ không dễ dàng như trước kia". Bản năng Càn Nguyên là cạnh tranh lẫn nhau, khi đứng gần, phát ra hơi thở sẽ tác động đến lý trí.
Xua xua tay, Nguỵ Vô Tiện tỏ ý hắn đã biết, nghĩ đến cái gì lại cười.
"Dù sao có đánh nhau ta cũng sẽ không thua đâu".
***
Tối đó quay về cũng không xảy ra chuyện gì, sau lần va chạm và trở về từ Thải Y trấn Nguỵ Vô Tiện cũng an phận mấy ngày, chỉ tặng cho người ta con thỏ, Lam Vong Cơ hiển nhiên không báo cáo, sự việc cũng chìm luôn.
Chỉ là Nguỵ Vô Tiện người này hiếm khi ngoan được lâu, mới ổn mấy ngày, nay trên lớp học lại gây chuyện lớn.
"Oán khí vì sao không thể sử dụng?"
Lam Khải Nhân tức giận đến nỗi râu dựng ngược, sách thánh hiền bay vèo về phía Nguỵ Vô Tiện: "Ta hỏi lại ngươi! Ngươi làm sao có thể bảo đảm oán khí ngươi sử dụng sẽ không làm hại người khác?"
Nguỵ Vô Tiện ôm đầu trốn, lớn tiếng đáp: "Chưa nghĩ đến!"
"Nếu ngươi có nghĩ tới, thì tiên môn bách gia sẽ ra sức giành giật giữ ngươi lại đó! Cút!"
Cầu còn không được, hắn vội vàng cút, ở Vân Thâm Bất Tri Xứ hái hoa bứt cỏ, không ngờ chưa được nửa canh giờ đám người sau khi tan học đã tìm thấy hắn, hi hi ha ha mà thảo luận vừa rồi sắc mặt Lam Khải Nhân tệ như thế nào.
Ngồi trên đầu tường mái ngói xanh, Nguỵ Vô Tiện miệng ngậm cọng cỏ, tay phải chống vào má, một chân co, chân kia đong đưa bên dưới, nói: "Nói đi, lần này lão lại muốn phạt ta cái gì".
Giang Trừng nói: "Không nhớ, tự mình đi Tàng Thư Các hỏi Lam Vong Cơ đi".
Nguỵ Vô Tiện: "?"
Nhiếp Hoài Tang nói: Nguỵ huynh ngươi không biết á, vừa rồi có sự việc còn lớn hơn, sau khi ngươi rời đi Lam lão nhân sửng sốt một hồi lâu, tức giận đến phát run mãi mới bình tĩnh lại, định tiếp tục dạy học thì bị cản trở".
Người bên cạnh đợi không được cướp lấy lời y: "Có người phân hoá đó! Nhưng là Khôn Trạch!"
"Đúng vậy, đúng vậy! Môn sinh Lam gia lập tức đi vào, cho hắn uống đan dược và mang đi nghỉ ngơi, ngươi không thấy người nọ run như thế nào đâu, thật là...."
"Có vẻ giống như rất là đau đớn, phân hoá...."
"Không nhất định vậy, cũng tuỳ người"
"Là Tam công tử của Triệu gia, dung mạo thật là thanh tú, thật sự là đẹp, nhưng cũng thật không ngờ a..."
"Theo phong cách cổ hũ của Lam gia, nam nữ không được ngồi cùng nhau, gia quy lại ghi rõ không được quấy rầy nữ tu, nói gì Khôn Trạch? Triệu Tam sẽ không cùng đường với chúng ta nữa."
"Đúng vậy... khó gặp, bằng không chính là sẽ bị Triệu gia đến mang trở về".
"Môn sinh Lam gia tuần tra thật sự là có chuẩn bị, trên người luôn mang đan dược."
"......"
............
Chống một tay nhảy xuống, Nguỵ Vô Tiện rơi xuống đất sau đó vỗ vỗ quần áo.
Tách sự chú ý ra khỏi buổi thảo luận, Giang Trừng liếc mắt lại: "Ngươi lại muốn đi đâu?"
Nguỵ Vô Tiện cười hì hì: "Tìm tiểu cổ.... Lam Trạm để lãnh phạt á".
"Ngươi mà chủ động như vậy à!" Hừ một tiếng, Giang Trừng mắt trợn trắng nói: "Đi trêu chọc y thì có, không chừng người tiếp theo phân hoá sẽ là ngươi đó".