[Vong Tiện] Khôn Càn Quyết Đấu

Chương 34: Không bằng



Ngụy Vô Tiện cảm thấy vui mừng từ tận thâm tâm: "Tam tứ ngũ lục, trưởng thành hết rồi, không cần dạy nữa."

Mấy sư đệ hắc hắc cười: "Đều nhờ trước đây đại sư huynh dạy giỏi. "

Tuy đã biết bản thân Ngụy Vô Tiện lớn tuổi hơn bọn sư đệ này một chút, nhưng điều khiến Lam Vong Cơ ngạc nhiên chính là, hắn rất biết cách chỉ bảo, dạy dỗ của các sư đệ của mình. Không như cợt nhả đùa giỡn thường ngày, hắn nhẹ nhàng tung vấn đề ra, để cho họ tự suy tự nghĩ, từ đó tự lĩnh ngộ ra chân tướng sự thật. Khó trách, Ngụy Vô Tiện luôn tự thổi phồng bản thân rằng tất cả mọi người đều rất thích hắn.

Một người như vậy, sao có thể khiến người ta không thích cho được?

Lam Vong Cơ nhìn hắn miệng treo ý cười, cảm thấy bản thân hình như càng thích người đó hơn nữa rồi.

Trời cũng đã muộn, khi ánh sao nho nhỏ dần hiện lên trên ánh hồng cuối cùng của hoàng hôn nơi chân trời, rốt cuộc bọn họ đã trở lại bến tàu bên ngoài Liên Hoa Ổ.

"Lam Trạm?" Nghe thấy tiếng Ngụy Vô Tiện gọi, Lam Vong Cơ mới hoàn hồn lại, ngây ngốc nhìn hắn, Ngụy Vô Tiện cười hỏi: "Sao lại ngẩn người ra vậy? Về tới nhà rồi." Ngụy Vô Tiện đứng dậy, nhảy lên bờ, lại xoay lại vươn tay ra với y, "Lam Trạm ngươi cũng lợi hại thật, ngẩn người cũng có thể chèo thuyền về đúng nhà. "

Thật ra cũng không tính là thất thần, chẳng qua là lòng y vẫn luôn dõi theo Ngụy Vô Tiện mà thôi. Lam Vong Cơ nắm lấy tay hắn, cũng nhảy xuống theo. Ngụy Vô Tiện luyến tiếc buông tay y ra, nhéo nhéo lòng bàn tay y, Lam Vong Cơ liền đáp lễ, cũng nhéo lại lòng bàn tay hắn, hai người cứ nhéo qua nhéo lại như thế, ta nhéo ngươi vài cái, ngươi niết ta mấy cái, dẫn đầu đội ngũ trở về Liên Hoa Ổ.

Tam tứ sư đệ đi phía sau nhìn nhìn, rồi lại nhìn qua Giang Trừng, sau đó quyết định bỏ qua vị nhị sư huynh này, chạy qua nói với ngũ lục sư đệ: "Tiểu ngũ, tiểu lục, các đệ có cảm thấy đại sư huynh kỳ kỳ không? "

Ngũ lục sư đệ che miệng, hạ giọng nhỏ xuống hết mức có thể: "Các sư huynh cũng thấy vậy sao? "

Tam tứ sư đệ gật đầu thật mạnh, bốn người còn chưa kịp trao đổi ý nghĩ một phen thì đã bị Giang Trừng cắt ngang. Giang Trừng vĩnh viễn luôn là tên dội nước lạnh vào nhiệt tình của người khác, thấy bộ dáng nhàn nhã của Ngụy Vô Tiện, hắn hỏi: "Ngụy Vô Tiện, ngươi đã nghĩ ra được cách gì tốt cho ngày mai chưa? "

Ngụy Vô Tiện nhướng mày với hắn: "Cách thì có, chỉ là có thể có chút tổn hại. "

Bọn họ thật muốn nói, bộ huynh từng đề ra được kế sách gì không có tổn hại sao, thì bỗng nhiên nghe Lam Vong Cơ nói: "Cháu trai kia là người, không thể làm bậy. "

Bọn họ chỉ có thể trừ túy, không thể động vào bình dân bá tánh, nếu bọn họ có tội, thì cũng nên để cho quan phủ xử lý.

Ngụy Vô Tiện biết y sẽ nói như vậy, nhẹ nhàng kéo tay áo y: "Lam Trạm, chúng ta là người của Vân Mộng Giang thị mà, tự chúng ta có cách trừ túy của riêng nhà mình, vừa hay có thể mang ngươi theo trải nghiệm một chút. "

Dứt lời, hắn liền nháy mắt với các sư đệ, các sư đệ lập tức hiểu ý, lập tức hùa theo: "Đúng đó, sư huynh phu, khó lắm mới có dịp như vậy, cứ thử đi. "

"Sư huynh phu, nhập gia tùy tục mà."

Mấy người này ngày thường lăn lộn cùng một tên tính cách quái gở như Giang Trừng, học được không ít cách vỗ mông ngựa (nịnh nọt). Một tiếng "sư huynh phu" này, gọi đến thân thiết vô cùng, Ngụy Vô Tiện lại cười ngọt ngào với y như vậy, Lam Vong Cơ không còn cách nào khác, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu, "Ừ " một tiếng.

Các sư đệ liền cảm thấy con người của Lam Vong Cơ quả thật không tệ, hơn nữa, cái túi tiền vừa rồi lớn như vậy, nhất định là có rất nhiều tiền! Đại sư huynh cũng biết chọn phu quân quá đi! Bỗng nhiên trong đầu lóe lên chủ ý, ngay sau đó nói: "Sư huynh phu! Bọn đệ đói rồi! Mời bọn đệ ăn đi! "

Ngụy Vô Tiện nói: "Các đệ đừng có được một tấc lại muốn tiến thêm một thước nha, đài sen hôm nay đều do Lam Trạm mua hết đó!"

Mấy sư đệ cười nói: "Đại sư huynh, huynh bây giờ gả được vào hào môn rồi, cũng đừng có keo kiệt như thế chứ. "

Ngụy Vô Tiện còn chưa kịp cãi lại, Lam Vong Cơ lại "Ừ " thêm tiếng nữa. Mọi người thấy y lấy túi tiền ra, trịnh trọng nói: "Mời."

Mấy sư đệ giơ hai tay lên, "Hoan hô" liên hồi, vây quanh lấy y, kêu to gọi nhỏ "Đại sư huynh, sư huynh phu", đẩy Ngụy Vô Tiện, kéo Lam Vong Cơ đi về phía mấy quầy ăn vặt trên đường.

Giang Trừng đi ở phía sau, thầm nghĩ, mấy sư đệ hôm nay cứ luôn miệng nói Ngụy Vô Tiện quái lạ, sao hắn nhìn thế nào cũng cảm thấy là Lam Vong Cơ quái lạ mới đúng???

****************

Chạng vạng ngày hôm sau, mọi người lại hái mấy thuyền sen, đi đến chỗ ở của lão đầu trồng sen. Theo sự an bài của Ngụy Vô Tiện, tam tứ ngũ lục sư đệ ở bên ngoài chờ thời cơ, còn Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ cùng Giang Trừng đi vào nhà của lão đầu, "xử lý" cháu trai của ổng.

Ngụy Vô Tiện nói: "Giang Trừng, ngươi tới nói chuyện để hấp dẫn sự chú ý của gã, để Lam Trạm nhân cơ hội lẻn vào phòng của lão đầu, bố trí kết giới. "

Giang Trừng nói: "Sao lại là ta đi nói chuyện đánh lạc hướng, trước giờ không phải là ngươi đi làm hay sao, mấy chuyện này ta không rành. "

Ngụy Vô Tiện liền nói: "Chính vì ngươi không rành nên mới kêu ngươi đi làm, như vậy mới có thể có tiến bộ lên được. Ngươi xem, Lam Trạm có giống kiểu người rành làm chuyện lén lút không, ta cũng bắt y làm để rèn luyện đấy thôi."

Giang Trừng nói: "Y cũng không rành nói chuyện, để ta đổi với y đi."

Ngụy Vô Tiện lại nói: "Không được, có tà khí tàn lưu, lại không thấy bóng dáng của tà túy, phỏng chừng đây là một thứ không tầm thường, Lam Trạm hành sự xưa nay tích thủy bất lậu (làm việc cẩn thận), cái gì cũng có thể làm được rất tốt, như thế ta mới yên tâm."

Thấy hắn nói rất có lý, Giang Trừng đầu tiên là gật đầu đồng ý, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy không đúng lắm: "Mọi chuyện chúng ta đều làm rồi, vậy thì ngươi làm cái gì? "

Ngụy Vô Tiện cười nói: "Ta không có gì là không am hiểu, vậy nên cái gì ta cũng không cần làm, giao hết cho các ngươi. "

Giang Trừng trực tiếp gầm lên: "Ngụy Vô Tiện! Con quỷ lười nhà ngươi! "

Ngụy Vô Tiện cũng không phản bác, rụt về trốn phía sau Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, Giang Trừng nạt ta. "

Dù rằng chỉ thoáng qua, nhưng hình như Giang Trừng thật sự cảm nhận được Lam Vong Cơ đã trừng mắt liếc hắn một cái. Giây tiếp theo, Lam Vong Cơ liền đẩy cửa hàng rào ra, dẫn theo Ngụy Vô Tiện đi vào, lạnh lùng nói: "Theo kế hoạch hành động. "

Giang Trừng càng thêm nghi hoặc, đúng thật không phải là ảo giác! Lam Vong Cơ thật sự quái quái sao á! Thấy Ngụy Vô Tiện quay đầu lại làm mặt quỷ với hắn, nếu không phải sợ đánh rắn động cỏ, hắn thật sự muốn hét lớn: Lam Vong Cơ, ngươi nhìn tên bên cạnh ngươi kìa! Đừng để bị lừa!

Trong nhà, cháu trai của lão đầu quả nhiên tuân theo ước định, ở trong đó chờ bọn họ, thấy là mấy tiểu công tử coi tiền như rác hôm qua thì liền vui mừng ra mặt, miệng mồm tươi cười, còn tự mình rót trà mời bọn họ ngồi.

Ngụy Vô Tiện móc túi tiền của Lam Vong Cơ ra, đưa mắt ra hiệu với Giang Trừng. Giang Trừng xưa nay là một người không biết tán dóc, nói chuyện phiếm là gì, chỉ có thể căng da đầu tiến tới, đi thẳng đến chủ đề, nói: "Đại thúc, y muốn đi nhà xí."

Mặc dù thấy việc, người này muốn đi nhà xí mà lại để cho người khác nói thay rất là kỳ quái, nhưng tên cháu trai nhìn người mà Giang Trừng chỉ vào, từ đầu đến chân không chỗ nào là không giống tiên nhân giáng thế, chắc là xấu hổ mở miệng, liền nói: "Nhà xí ở bên ngoài, cứ việc thoải mái. "

Trước không nói đến cái lý do rất ư là ba chấm, không hề phù hợp chút nào với hình tượng Lam Vong Cơ của Giang Trừng, phòng của lão đầu kia ở trong nhà chính, mà nhà xí lại ở riêng biệt bên ngoài, đây nào phải là giúp Lam Vong Cơ, rõ ràng là đang kéo chân người ta mà.

Ngụy Vô Tiện thật muốn đá tên này hai cước, Lam Vong Cơ thì lại rất bình tĩnh đi ra ngoài. Giang Trừng biết mình đã làm hỏng chuyện, chống lại ánh nhìn chết chóc của Ngụy Vô Tiện đang chăm chú vào mình, nghĩ gã này không phải là rất yêu tiền sao, nên nói: "Đại thúc, hay là thúc bán đầm sen cho chúng ta đi. "

Đây là tiền của Lam Vong Cơ, tiền của Lam Vong Cơ đó! Giang Trừng ngươi muốn chết sao! Ánh mắt Ngụy Vô Tiện càng trầm xuống, ai ngờ cháu trai kia nói: "Sao tiểu công tử lại biết ta muốn bán đầm sen vậy? "

Điều này khơi dậy hứng thú của Ngụy Vô Tiện: "Thúc muốn bán đầm sen? "

Cháu trai nói: "Ta là người ngoài, hơn nữa còn là người từ rất xa tới, nghe nói cữu cữu của ta, ừm, bị bệnh, nên ta tới thăm một chút. Nhưng ta cũng không thể ở lại chỗ này, hơn nữa chữa bệnh cũng phải cần tiền, nên ta nghĩ, đầm sen này lớn như vậy, cữu cữu cũng lớn tuổi rồi, không tiện trồng trọt chăm bón nữa, mà ta cũng không biết trồng, nên thôi cứ bán đi là tốt nhất. Nếu các ngươi có ý muốn mua lại, thì cứ ra giá đi."

Ngụy Vô Tiện hỏi: "Lão gia gia rất quý trọng đầm sen này, ông ấy sẽ đồng ý sao? "

Cháu trai nói: "Chẳng phải ông ấy vẫn còn hôn mê à, ta cũng không có cách này để hỏi ông ấy được, nhưng chẳng phải tiền bán là để chữa bệnh cho cữu cữu ta sao, ta nghĩ ông ấy cũng sẽ đồng ý. Nếu các tiểu công tử đã thích đầm sen này đến vậy, thì ta có thể ưu đãi cho các vị một chút. "

Ngụy Vô Tiện " À. " một tiếng, một tay chống đầu nhìn hắn, một tay xoay Trần Tình, một lát sau, hỏi: "Ngươi có khế đất không? "

Cháu trai sửng sốt một chút, trả lời: "Còn đang tìm, đang tìm, rất nhanh sẽ tìm được thôi."

Ngụy Vô Tiện nghe vậy thì không lên tiếng nữa, chỉ chăm chú nhìn vào gã, nhìn đến tên cháu trai thấy hốt hoảng. Gã cũng không nói được là vì sao, rõ ràng chỉ là một thằng nhóc tuấn tú mười mấy tuổi đầu, vậy mà lại có thể có ánh nhìn khiến cả người gã khẩn trương, rét run đến vậy.

Trầm mặc một hồi lâu sau, tên cháu trai kia hình như đã nhận ra có gì đó không đúng, mở miệng hỏi: "Vị bạch y công tử kia có phải đi quá lâu rồi không? "

Ngụy Vô Tiện nhếch mép cười với gã: "Không cần lo, đã trở lại rồi."

Hương đàn bay bay vương vấn nơi đầu mũi, quả nhiên nghe thấy cánh cửa sau lưng phát ra tiếng động, mọi người quay đầu lại, thấy Lam Vong Cơ đẩy cửa phòng bước ra ngoài.

Tên cháu trai ngạc nhiên hỏi: "Sao ngươi lại bước ra từ đó?! "

Đến nhìn Lam Vong Cơ cũng không thèm nhìn gã một cái, chỉ nói với Ngụy Vô Tiện: "Mọi chuyện cần làm, đều đã làm xong. "

Ngụy Vô Tiện ha ha bật cười: "Được rồi được rồi, xong việc sẽ thưởng thật lớn cho Lam nhị công tử của chúng ta, được không nè? "

Gã cháu trai kia thấy mọi sự có vẻ không ổn, mục đích của mấy người này nhất định không chỉ đơn thuần là muốn đài sen, vậy nên gã quay lưng muốn chạy. Giang Trừng đi trước một bước, một chân đạp lên thành cửa, chặn cửa lại, Tam Độc bên hông nhích ra một phân: "Muốn đi? Trước tiên phải xem chúng ta có đồng ý hay không đã."

Phía sau là một người bạch y lạnh như băng sương trừng mắt nhìn gã, trước mặt là một người vừa nhìn liền biết tính tình không tốt, nhìn gã như thể muốn ăn tươi nuốt sống gã vậy. Trước sau hai mặt giáp công khiến gã không khỏi dựng hết cả tóc gáy lên. Tên cháu trai chỉ là một người thường mà thôi, trực giác mách bảo là mình đánh không lại, dứt khoát xin tha trước: "Hảo hán tha mạng! Hảo hán tha mạng! "

Ngụy Vô Tiện dùng Trần Tình gõ vài cái lên mặt bàn, cửa lớn liền tự động đóng lại, mạnh đến mức đẩy Giang Trừng ngã vào trong.

Giang Trừng còn đang tự hỏi sao tự dưng đâu ra cơn gió mạnh như vậy thì Ngụy Vô Tiện đã mở miệng hỏi: "Nói đi, chuyện này là sao đây? "

Khi tên cháu trai còn đang ấp úng, Ngụy Vô Tiện lại nói tiếp: "Ta đã cho ngươi cơ hội để thú thật rồi, vị bạch y thần tiên tiểu ca ca này, đã tạo kết giới bao vây nơi này lại rồi, ngươi kháng cự cũng vô ích thôi."

Lúc nói đến năm chữ thần tiên tiểu ca ca, hắn còn không quên nháy mắt với Lam Vong Cơ, chọc cho lòng Lam Vong Cơ khẽ động, liền đừng ngoảnh đi không nhìn hắn nữa.

Thấy tên cháu trai kia vẫn còn do dự, Ngụy Vô Tiện liền dứt khoát nói thẳng: "Vậy ngươi thành thật khai ra tên đồng lõa kia của ngươi đang ở đâu cũng được. "

Vừa nghe lời này, gã vô cùng bất ngờ: "Ngươi, đến chuyện này ngươi cũng biết sao? "

Ngụy Vô Tiện cười: "Ngươi là người từ xa tới đây, mà phòng ốc nơi này vẫn trống trải như vậy, chứng tỏ ban đêm ngươi không ở lại đây, vậy ngươi có thể ở đâu được? Loại người thấy tiền là mắt sáng rỡ lên như ngươi, sẽ không lãng phí tiền ở quán trọ, vậy chỉ có một lời giải thích duy nhất, ngươi mỗi ngày tới nơi này, sau đó sẽ trở về báo tin cho đồng bọn, đúng chứ? "

Đoán được rất đúng, bây giờ tên cháu trai này mới nhớ ra cách đây không xa có một tiên môn thế gia đóng giữ, biết mình không trêu vào được, đành thẳng thắn nói: "Các vị tiên sư, không liên quan đến ta, chủ ý cũng không phải là ta đề ra!"

Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://www.wattpad.com/user/uynhotrn Mong mọi người ủng hộ. Thân!

*****************

Sau đó gã liền khai thật đầu đuôi mọi chuyện. Tên này đúng thật là cháu trai của lão đầu, chỉ là quan hệ họ hàng rất xa mà thôi. Cách đây không lâu mẫu thân gã qua đời, trước khi lâm chung đã nói cho gã biết ở Vân Mộng gã còn có một người cữu cữu trồng sen. Gã là một tên mê cờ bạc, thiếu người ta rất nhiều tiền, nên nảy ra ý định trốn đến Vân Mộng. Trên đường tới Vân Mộng, có một ngày ở trên núi, trời đã tối rồi mà gã vẫn chưa ra khỏi được ngọn núi này, vốn định ngủ tạm ngoài trời một đêm thì thấy lập lòe ánh đèn ở đằng xa.

Là một gian nhà, gã gõ cửa, chủ nhân là một nữ tử xinh đẹp, rất nhiệt tình, chiêu đãi gã ăn ngon uống tốt. Gã ham muốn sắc đẹp của người ta, liền nói, một mình một người ở trên núi không an toàn, cữu cữu của gã ở Vân Mộng có đầm sen, kêu nữ tử ấy cùng gã tới Vân Mộng.

Ai ngờ một giọng nói âm u nổi lên vang khắp bốn phía, gã nhìn lại trước mắt mình, nào còn nữ tử xinh đẹp nào, chỉ có một con yêu quái mặt mũi đáng sợ, giương nanh múa vuốt vừa phía gã cười to.

"Nó nói với ta, đến mưu hại lão đầu, về sau nó sẽ giả trang làm lão đầu, lấy lý do muốn bán đầm sen để đưa người đến mua, nó sẽ phụ trách ăn thịt những người đó, còn ta thì phụ trách cướp tiền, nhất cử lưỡng tiện." Tên cháu trai đưa mắt nhìn mấy người bọn họ mấy lần, mới nói tiếp: "Ta nào dám từ chối, chỉ có thể làm theo lời nó, cầm đồ nó cho, nói là đặc sản, đưa cho lão đầu ăn. Con yêu quái kia nói cho lão đầu ăn thứ này rồi thì sẽ có thể hút dương khí của ổng, lấy hết dương thọ của ông ấy rồi thì ổng sẽ chết ngay lập tức. Nhưng ai ngờ, lão đầu này lại nuôi một con tiểu quỷ, con tiểu quỷ ấy đã bảo vệ tâm mạch của ổng... nên ổng không chết được..."

Yêu quái kia nói không sao, tiểu thủy quỷ kia đạo hạnh không cao, không duy trì được mấy ngày đâu, sớm muộn gì hai người họ cũng sẽ chết, cho nên mỗi ngày đều sai gã tới, xem lão đầu đó đã chết chưa.

Tên cháu trai lại nói: "Các vị tiên sư, ta chính là một người thường, ta bị uy hiếp! "

Ngụy Vô Tiện vỗ lên bàn một cái thật mạnh, lạnh lùng nói: "Bị uy hiếp? Ngươi từ thật xa chạy tới đây, chẳng phải là vì mưu tài hại mạng sao? Hợp mưu với yêu quái kia, chẳng lẽ không phải bởi vì có thể kiếm tiền lâu dài, hợp ý với ngươi à?! "

Hai mắt hắn lóe lên sự phẫn nộ tột độ, không khí trong phòng đột ngột bị hạ thấp, từng đợt gió lạnh nổi lên, Lam Vong Cơ vỗ vai hắn: "Ngụy Anh. "

Ngụy Vô Tiện nghiêng đầu, cọ cọ vào lòng bàn tay ấm áp của y: "Không sao, ta chỉ có chút tức giận mà thôi. "

Giang Trừng cũng cảm thấy lạnh run người, thầm nghĩ, con tà túy này quả thật thực lực không tầm thường, có thể đem âm khí rét lạnh từ trong phòng lan ra tới tận đại sảnh này. Giang Trừng ôm lấy hai cánh tay của mình, nói: "Đúng vậy, ta nghe mà còn thấy tức không chịu nổi, đây là cữu cữu của ngươi đó! "

Có người, người thân vẫn còn sống bên cạnh mà lại không biết quý trọng, chỉ vì chút tiền nhỏ mà có thể xuống tay mưu hại, nào có hay rằng có người, từng cuộn người ở góc đường, bất luận có gào khóc bất lực van xin đến cỡ nào, cũng không thể gặp lại người thân của mình.

Thói đời nóng lạnh vô thường, lòng người bạc bẽo vô tình, thật sự con người, đến quỷ cũng không bằng.

Gã cháu trai giảo biện, nói: "Ta, ta vốn cũng không muốn tuyệt tình như vậy, chỉ là muốn lão đầu nguyện ý cho ta kế thừa đầm sen là được rồi, nhưng mà ta nghĩ đến, con yêu quái này thế mà lại dám chạy đến phụ cận nơi tiên môn đang đóng giữ tác quái làm loạn, nhất định là rất lợi hại, ta nào dám phản kháng..."

Ngụy Vô Tiện xoay Trần Tình càng nhanh hơn, "Ồ" một tiếng, sau đó, cây sáo đen nhánh dừng trước mắt gã: "Ngươi lập tức gọi nó ra đây. Toàn bộ Vân Mộng này là sân nhà của Ngụy Vô Tiện ta, ta muốn nhìn xem, là tà túy phương nào dám tới địa bàn của ta lộng hành! "

Ngữ khí của hắn ngang ngược vô cùng, ánh mắt lạnh như băng trừng thẳng vào cháu trai của lão đầu, cỗ lệ khí kia, đừng nói là người bình thường, ngay cả Giang Trừng cũng ẩn ẩn cảm thấy có gì đó không ổn. Ngụy Vô Tiện xưa giờ vẫn luôn hi hi ha ha, tùy tiện, ngả ngớn, khi trước cùng đi săn đêm, Giang Trừng cũng không phải chưa từng gặp mấy chuyện khiến người ta bất bình tức giận thế này, nhưng Ngụy Vô Tiện chưa từng mang lại cho hắn cảm giác như thế.

Giang Trừng không khỏi có chút lo lắng, còn chưa kịp mở miệng, thì lại thấy Ngụy Vô Tiện nhìn về phía Lam Vong Cơ, nắm lấy tay y, ôm về trước ngực mình lắc lắc.

Trong giây phút hắn quay đầu sang, giọng điệu đã khác hẳn hoàn toàn, nói: "Lam Trạm, chỉ thoáng qua thôi, ngươi đừng giận mà, có được không? "

Giọng điệu mềm đến muốn chảy nước kia khiến Giang Trừng nổi hết cả da gà lên, trong lòng tràn đầy nghi vấn, không lẽ vừa rồi chỉ là ảo giác thôi sao? Rồi lại nghe giọng nói của Lam Vong Cơ cũng thật mềm nhẹ, dịu dàng "Ừ" một cái, nói: "Không giận."

Giang Trừng bắt đầu hoài nghi, là Lam Vong Cơ bị chập mạch*? Hay là Giang Vãn Ngâm ta đang nằm mơ?

Nguyên văn là 秀逗: tú đậu, là ngôn ngữ mạng của Trung Quốc, ý nói một người đầu óc đột nhiên ngớ ngẩn, đầu óc xoay chuyển không kịp (nghĩa từ này tui cũng không chắc là mình hiểu đúng không nữa, baidu giải thích tui vẫn chưa hiểu rõ lắm!)

TBC

______________

Hai người còn không tém tém lại thì đại trực nam như Giang Trừng cũng sẽ nhìn ra được đó!

Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://www.wattpad.com/user/uynhotrn Mong mọi người ủng hộ. Thân!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv