Vân Mộng, vừa hay đang là mùa hạt sen chín rộ nhất. Dọc đường đi, hương sen thanh khiết phiêu đãng lượn lờ, Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ cùng ngắm từng đài sen căng mọng no đầy lướt qua mạn thuyền. Đan xen giữa sắc xanh tím của đài sen là sắc hồng nhẹ nhàng của từng đóa hoa sen nở rộ trên mặt nước, phản chiếu ánh mặt trời chói lọi của giữa trưa mùa hè, theo gió nhẹ nhàng đong đưa, giống như vẫy tay với hắn. Ngụy Vô Tiện đúng là thèm hết chịu nổi, đi ngang qua liền thuận tay hái hai cái.
Con ếch ngủ gật trên lá sen bị giật mình, hai chân đạp một cái, liền nhảy xuống nước.
Ngụy Vô Tiện ôm hai cái đài sen lớn, thích chí vừa lột vừa ăn, mà Lam Vong Cơ yên lặng lấy tiền từ trong túi ra, muốn để lại bên cạnh đầm sen. Ngụy Vô Tiện thấy vậy liền nắm lấy tay y: "Lam Trạm, ngươi làm gì vậy?"
Lam Vong Cơ nói, "Đầm sen này, có chủ không?"
Ngụy Vô Tiện gãi gãi mặt, nói: "Nơi hẻo lánh hoang vu này làm gì có chủ, ngươi thật là, quá đứng đắn rồi."
Thấy Lam Vong Cơ vẫn chằm chằm nhìn mình, hắn lại nói: "Thật ra ta cũng không biết nơi này có chủ không... Nhưng mà ta thèm quá, lâu lắm rồi ta chưa được ăn hạt sen. "
Đúng là đã rất lâu rồi... Ở cái nơi chó ăn đá gà ăn muối như Loạn Táng Cương, nào có hạt sen để ăn, ngay cả củ cải cũng muốn ăn không nổi nữa. Nhưng nghĩ đến người như Lam Vong Cơ sẽ không làm ra chuyện "hái trộm" sen thế này, Ngụy Vô Tiện liền đem đài sen đặt lại bên bờ: "Ngươi không nên để tiền ở chỗ này, nhỡ không ai thấy thì lãng phí mất, ta không hái là được."
Lam Vong Cơ lại hất tay hắn ra, khom lưng xuống, khăng khăng để tiền lại, nhặt đài sen lên, lại hái cho hắn thêm mấy cái nữa: "Không sao. Muốn ăn, liền mua. "
Lam nhị công tử đương nhiên là không thiếu tiền, đây cũng không phải là vấn đề về tiền bạc, mà vấn đề là cuốn Nhã Chính tập siêu cấp cổ hủ thành đã tinh – Lam Vong Cơ, vì Ngụy Vô Tiện hắn, mà có thể vung tay, bất chấp lãng. phí. tiền!
Xin hỏi, một tiểu cũ kỹ tốt như vậy, sao Ngụy Vô Tiện có thể không thích được chứ!
Ngụy Vô Tiện lấy hạt sen mình vừa mới lột, đưa đến bên miệng Lam Vong Cơ, cười cười với y: "Lam Trạm, ngươi ăn thử đi, hạt này tuyệt đối ngon, ta rất có tay nghề chọn hạt sen đó nha! "
Lam Vong Cơ cũng không chần chừ, mở miệng ngậm lấy, đầu lưỡi liếm qua ngón tay của Ngụy Vô Tiện, khiến cho hắn cảm thấy ngón tay có chút ngứa ngáy. Hắn cũng quên mất là phải bỏ tay xuống, vẫn để cho Lam Vong Cơ ngậm ngón tay mình trong miệng. Đầu lưỡi ướt át của Lam Vong Cơ linh hoạt cuốn lấy đầu ngón tay hắn, kéo sâu vào miệng mình mà mút mát.
Ngụy Vô Tiện muốn rút tay ra, nhưng lại không nỡ rời khỏi cảm giác ấm áp đê mê ấy, hắn ngập ngừng nói: "Lam Trạm... hôm nay nên về Liên Hoa Ổ rồi..."
Đã đến Di Lăng, sao có thể không về Vân Mộng một chuyến được chứ? Hơn nữa, vừa đến thế giới này không bao lâu thì Ngụy Vô Tiện đã phải dọn tới Cô Tô rồi, Liên Hoa Ổ mà hắn có mơ cũng muốn trở về hiện nay vẫn bình an hiện diện trước mắt, dĩ nhiên hắn mong nhớ, muốn trở về vô cùng. Lam Vong Cơ đã nghe chuyện cũ của hắn, đương nhiên hiểu được tâm tư người thương, nguyện ý cùng hắn trở về.
Hai người ra ngoài chuyến này, mục đích chính là để du ngoạn đây đó, nên cũng không sốt ruột. Ngụy Vô Tiện chọn một đường nhỏ hẻo lánh mà đi, thong thả cùng Lam Vong Cơ du sơn ngoạn thủy, cứ đi cứ đi, nhưng Di Lăng vốn cách Vân Mộng không xa, nhưng hai người bọn hắn đi rất nhiều ngày mà vẫn chưa tới.
Nguyên nhân còn không phải là do...
Chuyện là Ngụy Vô Tiện thấy Lam Vong Cơ thường ngày quá thẹn thùng, nhiều người xung quanh nhìn vào chắc chắn sẽ khiến y không được thoải mái, nên hắn đã cố tình tìm đường nhỏ hẻo lánh mà đi, tiện cho hai người thoải mái ôm ôm cọ cọ, nhão nhão dính dính với nhau, ngẫu nhiên động tình cũng có thể thơm thơm, hôn hôn các kiểu.
Hai người vừa mới bày tỏ tâm ý, lại đang trong thời gian tân hôn, dĩ nhiên thân mật bám dính lấy nhau, mà nơi đây lại vắng vẻ không người, khó tránh khỏi sẽ thân mật quá mức, thường xuyên củi khô lửa bốc, bộc phát không thể vãn hồi. Vậy nên vốn chỉ một ngày đường mà đã kéo dài thành ba ngày.
Đêm qua hai người đã nghiêm túc nghĩ lại, cảm thấy như thế không ổn lắm, nên đã bàn với nhau, quyết định phải nhanh chóng đến Vân Mộng, đợi đến được Liên Hoa Ổ rồi thì tính tiếp. Nhưng giữa hai người dường như có một sức hấp dẫn vô hình nào đó, trong vô thức cứ hút lấy nhau không dứt ra được. Lam Vong Cơ buông ngón hắn ra, chậm rãi nhai nuốt hạt sen xuống, nói: "Thơm quá."
Bỗng nhiên nói như vậy thật khiến Ngụy Vô Tiện không biết y là đang nói về hắn hay là đang nói về hạt sen kia. Ngụy Vô Tiện vội vàng thu tay về, nói: "Phiền Lam nhị công tử đừng nói mấy lời dễ gây hiểu lầm thế này. Hạt sen thơm thì nói rõ là hạt sen thơm, đừng nói cụt lủn không đầu không đuôi như thế."
Lam Vong Cơ chỉ nói thêm một câu như thể đó là điều hiển nhiên: "Ngụy Anh, ngươi cũng rất thơm."
Y thật đang nói rằng là hạt sen thơm, nhưng "người" cũng thơm như vậy. Tín hương của Ngụy Vô Tiện vô cùng giống hương thơm của hoa sen nơi đây, nhưng lại nồng đậm hơn một chút. Trước khi gặp được Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ chưa từng biết rằng, hoa sen thanh nhã, cũng có thể nở rộ nhiệt liệt đến thế.
Một câu nói rất bình thường từ Lam Vong Cơ, nhưng qua tai Ngụy Vô Tiện thì lại nghe thành một ý vị khác. Mặt hắn như muốn bị thiêu cháy, trái tim lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch không yên, trong lòng hét lớn: Tiểu cũ kỹ thật quá đáng mà, nói lời âu yếm mà cũng không thèm báo trước! Hắn lại "muốn" nữa rồi! Nhưng cái eo còn đau, cái mông còn xót quá trời đây nè! Ngụy Vô Tiện, ngươi tỉnh táo lại một chút đi!
Vì để dời lực chú ý của bản thân, hắn vội vàng lột một hạt sen, ném vào trong miệng nhai, nhưng đầu ngón tay lại vẫn còn vương chút ướt át mà lạnh lẽo, là dấu vết mà Lam Vong Cơ vừa mới lưu lại. Khi Ngụy Vô Tiện nhai hạt sen, đầu lưỡi liếm nhẹ qua đầu ngón tay, khoang miệng lập tức bùng nổ một cổ hương vị ngọt ngào, vị ngọt kia tựa như câu hồn dẫn phách, làm người ta khó làm mà kiềm chế được.
Vậy nên, thôi cứ kệ đi! Eo của ta, mông của ta, tạm biệt các ngươi! Ngụy Vô Tiện xoay người lại, nhào lên người Lam Vong Cơ.
********************
Quả thật lúc đến Vân Mộng đã trễ mấy ngày so với dự định, Ngụy Vô Tiện bước từng bước trên con đường dài quen thuộc, nghe từng tiếng rao hàng quen thuộc, đắm mình trong từng đợt hương sen mà từ nhỏ đến lớn vẫn luôn vương vấn trên đầu mũi của hắn, trong lòng vừa vui vẻ lại vừa hưng phấn, kéo Lam Vong Cơ chạy thẳng về phía cửa lớn của Liên Hoa Ổ.
Hắn nói: "Lam Trạm, trước kia mời, ngươi lần nào cũng cự tuyệt ta, lần này ngươi phải cùng chơi tới bến luôn với ta đó, không cho phép từ chối." Nhưng nghĩ tới hắn mới là chủ nhà, Lam Vong Cơ là khách, nói như vậy không ổn, nên chữa lại: "Không đúng, là ta mang ngươi đi chơi tới bến luôn."
Khi còn niên thiếu, Ngụy Vô Tiện đã luôn muốn dẫn Lam Vong Cơ đến đây chơi, chỉ là sau này, thế sự khó lường, đã không còn cơ hội đó nữa. Bây giờ có cơ hội thực hiện tiếc nuối năm xưa, dĩ nhiên hắn vui vẻ vô cùng. Đi tới đi tới, rốt cuộc cửa lớn của Liên Hoa Ổ đã hiện ra trước mắt, đệ tử của Vân Mộng Giang thị thường xuyên lăn lộn tụ tập ở chỗ này, vừa hay trùng hợp để hắn bắt gặp. Ngụy Vô Tiện từ xa hô to: "Tam tứ ngũ lục sư đệ!"
Ngụy Vô Tiện vừa hét lớn, vừa vẫy tay với mấy người kia, mấy thiếu niên nhìn còn nhỏ hơn hắn một chút lập tức quay đầu lại, vừa nhìn thấy Ngụy Vô Tiện, lập tức sắc mặt đại biến, xoay người chạy vào Liên Hoa Ổ: "Nhị sư huynh! Không hay rồi! Đại sư huynh đã về rồi!!!!!!"
Cánh tay vừa giơ cao của Ngụy Vô Tiện ngượng ngùng khựng giữa không trung, hắn khó hiểu gọi với theo: "Mấy đứa làm sao vậy? Ta về rồi nè, không phải là nên ra chào đón hoan nghênh ta về nhà sao? Làm gì mà giống như gặp quỷ vậy? "
Hắn liền kéo Lam Vong Cơ chạy nhanh theo bọn nhóc. Công phu của bọn họ vốn tốt hơn những người khác, tất nhiên sẽ đi nhanh hơn một chút, gần như là chân trước chân sau, cùng bọn nhóc tiến vào Liên Hoa Ổ cùng lúc.
Sau đó, Ngụy Vô Tiện liền lập tức bật khóc.
Chỉ thấy một con chó con màu trắng sữa, thè lưỡi, thở hù hù xông ra chạy về phía bọn họ, phát ra từng tiếng "gâu gâu gâu" ngập mùi sữa!
Ngụy Vô Tiện lập tức hét lớn: "AAAAAAAAA!!!!"
Hắn nhảy phóc lên người Lam Vong Cơ, như con bạch tuộc co chân co tay bám dính lấy người y, cố gắng trèo cao hết mức có thể, khóc lóc la to: "Lam Trạm, Lam, Lam Trạm! Có, có chó! Cứu ta với!!!!!"
Lam Vong Cơ vững vàng ôm hắn, trừng mắt nhìn con chó con kia. Động vật trời sinh có một bản năng nhận ra nguy hiểm quanh mình, bị Lam Vong Cơ trừng, liền ngoan ngoãn ngồi xuống, rũ mắt, cũng không dám kêu to, đáng thương rên ư ử hai tiếng.
Giang Trừng từ bên trong chạy vội ra: "Đào Đào! Đừng chạy lung tung..."
Vừa nghe tam tứ ngũ lục nói Ngụy Vô Tiện đã về, nghĩ rằng khó có dịp hắn về thăm nhà Giang Trừng liền đi nhốt chó con lại, ai mà ngờ nó lại đột nhiên xổng mất, chạy ào ra ngoài. Biết Ngụy Vô Tiện sợ chó, Giang Trừng liền vội vàng hối hả chạy ra để cứu hắn, ai dè đập vô mắt lại là cảnh tượng này.
Ngụy Vô Tiện ôm chặt cứng lấy người của Lam Vong Cơ, mà Lam Vong Cơ cũng ôm chặt lấy Ngụy Vô Tiện trên người mình. Ngụy Vô Tiện hiếm khi được dịp về nhà... vậy mà vừa về liền diễn một màn cay mắt xót tai này cho hắn coi. Giang Trừng thật không muốn nhìn nữa: Đào Đào, ngươi vẫn nên hù chết cái tên không biết xấu hổ này đi cho ta!!!
Sau khi gọi người đến dắt con chó đi, Ngụy Vô Tiện mới từ trên người Lam Vong Cơ trèo xuống, nhưng hắn chưa hoàn hồn lại, vẫn nắm lấy vạt áo Lam Vong Cơ, vùi mặt vào trong lồng ngực y. Lam Vong Cơ vẫn ôm lấy hắn, nhẹ nhàng vỗ về.
Giang Trừng thật sự là nhìn không nổi nữa, nói: "Ngụy Vô Tiện, lúc có chó thì cũng thôi đi, bây giờ chó đi rồi, đến đứng cũng không đứng đàng hoàng nổi nữa à?"
Ngụy Vô Tiện liền bạt lại: "Ngươi còn dám nói! Giang Trừng! Ngươi còn chút lương tâm nào không vậy? Ta rời đi chưa được mấy ngày mà ngươi đã đi nuôi chó rồi!"
"Ai biết ngươi lại đột nhiên trở về, cũng không chào hỏi báo trước một tiếng cho ta hay!" Thấy Ngụy Vô Tiện vẫn còn tiếp tục dựa vào người Lam Vong Cơ, hai mắt Giang Trừng tự nhiên thấy xót như bị ai xát muối, không chịu được phải mở miệng nói: "Ngụy Vô Tiện, rời đi chưa được mấy ngày, ngươi đường đường là một đại nam nhân, giữ chút hình tượng cho mình đi, được không?"
Ngụy Vô Tiện bây giờ mới nhận ra, hiện giờ có biết bao cặp mắt đang đổ dồn lên hai người, trước mặt bao nhiêu người như thế, hắn và Lam Vong Cơ dính nhau như vậy, ắt hẳn y sẽ cảm thấy không thoải mái, vậy nên hắn liền đứng thẳng người dậy, nói: "Xin lỗi, Lam Trạm, từ nhỏ ta đã sợ chó, bị ta dựa sát như vậy, chắc khó chịu lắm hả?"
Lam Vong Cơ lại thản nhiên trả lời: "Không sao." Dừng một chút, lại nói: "Để ngươi dựa vào, rất thoải mái."
Mặt già của Ngụy Vô Tiện thiếu chút nữa là đã đỏ rần rần lên, ấp úng không biết nói gì. Tam tứ ngũ lục đứng bên cạnh, tròng mắt đều trợn tròn đến muốn rớt ra ngoài. Bầu không khí giữa hai người này, cũng quá ngọt nị rồi!!!! Hơn nữa, đây còn là đại sư huynh suốt ngày diễu võ dương oai, lấy việc khi dễ người khác làm niềm vui sao? Rồi cái biểu cảm thẹn thùng này là sao đây? Đại sư huynh, huynh trở nên kỳ quái quá rồi!
Chỉ có suy nghĩ của Giang Trừng vĩnh viễn là độc nhất vô nhị, hắn cảm thấy mắt đau, chỉ muốn nhắm lại cho đỡ xót, trong lòng thầm niệm: Đào Đào, nghe lời, mau giãy ra cắn cái tên vừa rời khỏi Liên Hoa Ổ liền mất giá thảm hại này cho ta!
Nhưng dù Ngụy Vô Tiện ở bên ngoài có "rớt giá" đến thế nào đi chăng nữa thì tất cả mọi người trong Liên Hoa Ổ này, trừ Ngu phu nhân ra, đều rất thích hắn, thấy hai người cùng nhau trở về, ai nấy đều nhiệt liệt hoan nghênh. Sau khi đến chào Giang Phong Miên cùng Giang Yếm Ly, người nào người nấy đều nhiệt tình kêu hai người ở lại chơi lâu một chút, ngay cả Ngu phu nhân xưa giờ nhìn hắn không thuận mắt, khi thấy Lam Vong Cơ cùng theo trở về, cũng ít hừ đi vài tiếng, tùy tiện nói vài lời khách sáo với Lam Vong Cơ liền nhanh chóng rời đi.
Sau bữa tối, Ngụy Vô Tiện từ chối căn phòng mới mà Giang Phong Miên an bài cho hai người, dẫn Lam Vong Cơ đến căn phòng nhỏ của mình. Nhưng vừa mở cửa phòng, hắn liền hối hận, Lam Vong Cơ còn chưa kịp nhìn vào, Ngụy Vô Tiện liền đóng sầm cửa phòng lại một lần nữa, sau đó nói: "Ừm... Lam Trạm, ngươi đợi ta một lát, chỉ một lát thôi."
Vừa dứt lời hắn liền một mình chạy vào, đóng cửa lại, một hồi sau lại mở cửa ra, dùng một thái độ nghiêm túc hiếm thấy nói với y: "Tuyệt đối không được nhìn trộm."
Tuy rằng sau đó cửa lại đóng sầm lại ngay, nhưng Lam Vong Cơ vẫn thành thật đứng ngoài cửa chờ, nghe được bên trong vang lên từng hồi "lộc cộc, loảng xoảng" loạn cả lên, một lúc lâu sau Ngụy Vô Tiện mới mở cửa ra, cười nói với y: "Lam Trạm, vào đi."
Mặc dù không gian hơi nhỏ một chút, nhưng trông rất sạch sẽ gọn gàng. Ngụy Vô Tiện giới thiệu với y: "Lam Trạm, kiếm có thể treo lên ở bên kia, đồ đạc của ngươi thì để bên đó, quần áo thì cứ để chung trong tủ với ta. Chỗ này của ta có chút nhỏ, không để được trường kỷ, ngày thường ta đều ngồi ở trên giường, ngươi cũng có thể lên giường ngồi cùng với ta."
Lam Vong Cơ treo kiếm giá, nói: "Không sao", rồi lại tới mở tủ quần áo ra, cảm thấy hơi bất ngờ vì gọn gàng hơn so với tưởng tượng của y nhiều, chỉ là quần áo có hơi ít một chút. Lam Vong Cơ nghĩ, Ngụy Vô Tiện tính tình tiết kiệm, quần áo ít như vậy, sau này phải mua thêm vài bộ nữa cho hắn mới được. Lúc đi đến cạnh giường, còn chưa ngồi xuống, y liền nhìn thấy dưới gầm giường có cái gì đó lộ một góc ra ngoài.
Nhìn thế nào cũng giống như tay áo của một kiện áo khoác ngoài...
Ngụy Vô Tiện vội vàng dùng chân đá thứ đó sâu xuống gầm giường, sau đó ấn Lam Vong Cơ lên giường để y ngồi xuống: "Lam Trạm, mệt rồi ha, ngồi nghỉ một lát đi. Chắc ngươi cũng khát rồi, ta rót cho ngươi một tách trà nha ha ha ha."
Không sao, chỉ cần không nói ra miệng, Ngụy Vô Tiện liền có thể việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không, xem như chưa từng có gì lạ xảy ra. Khi hắn còn đang vắt óc tìm cách đánh trống lãng để lơ đi chuyện này thì nghe được ở ngoài đang có người gọi hắn: "Ngụy Vô Tiện! Quy tắc cũ! Mau ra đây!"
Người Vân Mộng tính tình hào sảng, ăn cay uống rượu là chuyện bình thường, bọn họ từ nhỏ đều được nuôi lớn như vậy. Quy tắc cũ chính là cùng các sư huynh đệ đấu rượu, người thắng có quyền ra lệnh cho người thua làm một chuyện, chỉ cần là trong phạm vi khả năng của mình, dù là chuyện gì cũng phải hoàn thành cho bằng được.
Ngụy Vô Tiện vô cùng đắc ý nói với Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, nói cho ngươi hay, về khoản đấu rượu, ta chưa thua bao giờ!"
Nói tửu lượng của Ngụy Vô Tiện là vô địch tiên môn thế gia cũng không hề nói quá, hắn chưa gặp được người có thể uống rượu thắng được hắn. Lúc nghe học, Lam Vong Cơ đã từng nghe các đệ tử thế gia khác nói qua chuyện này rồi, liền gật đầu, muốn đứng dậy, Ngụy Vô Tiện vội ấn y ngồi xuống: "Lam Trạm, làm gì vậy? Chúng ta là đi uống rượu, ngươi lại không biết uống, đừng đi theo làm gì. "
Không phải là hắn không muốn mang Lam Vong Cơ theo, Ngụy Vô Tiện cũng muốn thời thời khắc khắc dính lấy Lam Vong Cơ không rời, nhưng bọn họ là đi uống rượu, bản thân hắn thì còn đỡ, chứ mấy người khác vì hiếu thắng không chịu thua mà thường xuyên uống đến nôn thốc nôn tháo ngay tại chỗ, mà không chỉ một hai người, đến Ngụy Vô Tiện đều cảm thấy dơ chết đi được, huống chi là Lam Vong Cơ.
Hắn thật sự không muốn để Lam Vong Cơ nhìn thấy mấy thứ không sạch sẽ như vậy, hắn sẽ đau lòng, vì thế liền nói: "Ngươi ở đây chờ ta một lát, ta giải quyết bọn họ xong liền lập tức quay về."
Dứt lời, hắn còn hôn lên mặt Lam Vong Cơ một cái thật kiêu. Lam Vong Cơ đương nhiên muốn đi theo, nhưng đối diện với đôi mắt lấp lánh sáng ngời như ánh sao của Ngụy Vô Tiện, y lại nói không nên lời.
Y nghĩ, mình cứ bám người như vậy, nhỡ Ngụy Anh cảm thấy chán ghét thì biết làm sao?
Dù không tình nguyện chút nào, nhưng y vẫn gật đầu đồng ý.
Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://www.wattpad.com/user/uynhotrn Những trang web khác ngoài địa chỉ trên đều là reup lậu. Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Thân!
******************
Ngụy Vô Tiện liền vội vàng theo Giang Trừng đi ra ngoại viện, tam tứ ngũ lục sư đệ đã sớm ôm một đống vò rượu chờ sẵn ở nơi đó, nhìn thấy hắn liền nhao nhao lên: "Đại sư huynh, ở Cô Tô bị cấm rượu một thời gian dài như vậy, bây giờ huynh còn uống được không đây, có muốn nhận thua trước hay không?"
Ngụy Vô Tiện đi lên gõ lên đầu mỗi đứa một cái thật đau: "Mấy người các đệ căng mắt ra mà nhìn cho rõ, Ngụy Vô Tiện ta dù có cấm rượu mười năm, cũng có thể đem các đệ uống đến gục hết tại chỗ. "
Các đám nhóc liền hi hi ha ha cười giỡn, giật giấy đỏ niêm phong trên vò rượu ra, ngửa đầu dốc cạn. Bọn họ ai nấy đều tửu lượng cao, quen kiểu uống thả cửa không nề hà gì, không bao lâu sau một đống bình rượu rỗng bị ném lăn lóc ra đầy trong sân viện, người cũng bắt đầu uống đến ngã trái ngã phải.
Ngụy Vô Tiện ôm vò rượu, có lẽ thật sự đã lâu không uống rượu, đầu hắn cũng bắt đầu có chút choáng váng, trong cơn mơ màng váng vất nhìn thấy Giang Trừng nằm xoài ra trên bàn đá, nghĩ đến chuyện buổi chiều liền tức giận, giơ chân đạp cho hắn một cước: "Ngươi hay lắm Giang Trừng, dám nuôi chó dọa ta, không có huynh đệ nghĩa khí gì cả, trước kia ngươi còn thề non hẹn biển giúp ta đuổi chó cơ mà!"
Giang Trừng nấc một cái, nói: "Không phải ngươi có Lam Vong Cơ rồi sao, còn muốn ta giúp ngươi đuổi chó gì nữa chứ? Thân thủ của Lam Vong tốt hơn ta nhiều."
Mặc dù là sự thật, nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn đạp Giang Trừng thêm một cú nữa: "Vậy ngươi cũng không được cố ý dọa ta sợ! Chúng ta còn là huynh đệ không vậy? "
Giang Trừng mơ mơ màng màng, nhưng cũng chưa đến mức không biết trời trăng mây gió là gì, giơ chân đạp lại hắn một cước, mới nói: "Ngụy Vô Tiện, ta không có nuôi chó." Lại nấc thêm một cái nữa: "Là của người quen, thấy ngươi không có ở nhà nên mượn tới chơi hai ngày."
Ngụy Vô Tiện chỉ " à " một tiếng, cảm thấy không hổ là Giang Trừng, đến chó đi mượn cũng có cái tên khó đỡ như vậy. Lại mở thêm một vò rượu mới, nghĩ một chút, Ngụy Vô Tiện vẫn cho Giang Trừng thêm một cước: "Không được, ngươi vẫn dọa sợ đến ta rồi, ta phải đánh ngươi thêm mấy cái nữa mới được."
"Ngụy Vô Tiện." Giang Trừng bỗng nhiên đứng phắt dậy, hô to: "Ngươi còn dám đá ta thêm cái nữa, ngày mai ta sẽ thật sự mua chó về đó!"
Mấy người cứ như vậy, ngươi một cước ta một cước, càng uống càng hăng máu, hoàn toàn không chú ý đến mặt trăng đã vượt qua đỉnh đầu từ khi nào...
******************
Trời đã khuya mà Ngụy Vô Tiện vẫn chưa về, Lam Vong Cơ ở trong phòng chờ đến mức sốt ruột không yên, nhưng vì đã đồng ý với Ngụy Vô Tiện là sẽ ở đây chờ hắn, nên Lam Vong Cơ không tiện ra ngoài tìm.
Vừa rồi thừa dịp Ngụy Vô Tiện ra ngoài, y đã sớm đem những thứ Ngụy Vô Tiện giấu ở dưới gầm giường ra sắp xếp lại cho hắn, bây giờ rảnh rỗi không có việc gì làm lại càng khiến y đứng ngồi không yên.
Lúc này, Lam Vong Cơ cảm thấy mình không tài nào hòa nhập được vào cuộc sống của Ngụy Vô Tiện, trong lòng bắt đầu tự trách, oán giận bản thân không biết uống rượu. Nếu y biết thì đã có thể hợp tình hợp lý cùng Ngụy Vô Tiện đi ra ngoài rồi.
Bỗng nhiên Lam Vong Cơ nhớ tới vừa rồi, khi dọn dẹp lại đồ đạc cho Ngụy Vô Tiện có phát hiện ra mấy vò rượu, hiện tại đã được y đặt đàng hoàng lên kệ thấp ở trong phòng. Lam Vong Cơ nhìn lướt qua, trên vò rượu tròn trịa được bao phủ bởi một tầng ánh nến màu vàng nhạt, hội tụ lên chữ "tửu" trên giấy dán trên đó.
Lam Vong Cơ trong lòng khẽ động...
Nếu mình cũng có thể uống được rượu...