套路: sáo lộ: đại khái nghĩa là thủ thuật, bí kíp để làm một cái gì đó hiệu quả, nhanh gọn.
Việc ngủ như thế nào mới là phiền toái lớn nhất bây giờ của hai người. Giường ở đây vô cùng nhỏ, so với giường đơn trước kia của Ngụy Vô Tiện ở Liên Hoa Ổ thì còn nhỏ hơn nhiều. Hai người họ đều là thiếu niên vóc dáng cao to tráng kiện, đừng nói là hai người, dù chỉ một người nằm thôi cũng đã thấy chật rồi.
Ngụy Vô Tiện còn chưa kịp nói gì, Lam Vong Cơ đã đến bên chiếc ghế cạnh bàn ngồi xuống. Ngụy Vô Tiện vội nói: "Lam Trạm, ngươi ngủ trên giường đi, ta quấn chăn ngủ trên mặt đất là được rồi."
Hắn nghĩ, làm vậy dù sao cũng tốt hơn là để Lam Vong Cơ ngồi trên ghế cả đêm. Lam Vong Cơ lại nói: "Vũ Lộ kỳ của ngươi còn chưa qua hết, ngươi ngủ trên giường đi."
Y nói như thể, bởi vì Ngụy Vô Tiện còn đang trong Vũ lộ kỳ nên Lam Vong Cơ mới nhường giường cho hắn vậy. Nhưng Ngụy Vô Tiện đã sớm phát hiện ra, tiểu cũ kỹ này rất biết giả trang, vậy nên hắn có thể lờ mờ nhìn ra được vài tâm tư nhỏ bên dưới bộ mặt lạnh như băng ấy.
Ngụy Vô Tiện ngồi ở bên giường cười cười, "Ý của Lam nhị công tử là, chờ đến khi Vũ Lộ kỳ của ta qua hết rồi, ngươi sẽ cướp giường với ta, đúng không? "
Lam Vong Cơ lạnh lùng nhìn hắn một cái, không có ý định giải thích gì. Ngụy Vô Tiện lấy tấm chăn ra, giũ giũ một chút rồi trải xuống đất: "Được rồi, Vũ Lộ kỳ của ta cũng sắp hết rồi, ngươi không cần nhường ta cái gì cả. Mặt đất dơ lắm, để ta ngủ dưới đất là được rồi, giường này nhường cho ngươi, còn những thứ khác, ta sẽ không nhượng bộ đâu. "
Hắn cảm thấy mình đã nói đến mức này rồi thì Lam Vong Cơ sẽ chấp thuận thôi. Nhưng khi hắn vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ qua khe hở trên cửa. Ngụy Vô Tiện giật mình, hét lớn một tiếng: "Sao ngươi lại nhìn trộm bọn ta ở đó? Thật là, hù chết ta rồi!"
Ngay khi hắn vừa thét lên, cái chăn trên tay hắn bỗng nhiên biến mất. Ngụy Vô Tiện lại nói: "Ngươi đem chăn đi đâu rồi?"
Yêu quái kia nói: "Cái chăn này là của ta, bây giờ ta không thích cho ngươi đấy! Sao nào?" Sau đó đôi mắt kia lộ ra vẻ vô cùng nghi ngờ, lại nói: "Phòng này cũng là của ta, các ngươi không được ở trong này làm mấy chuyện bậy bạ đó!"
Sau đó nàng lại trừng mắt nhìn bọn họ một cái rồi mới đóng cửa lại.
Yêu quái này nhỏ nhen thật, ngay cả ngủ trên sàn nhà cũng không cho, thật khiến Ngụy Vô Tiện tức chết mà. Hắn ở đó thở phì phì, tức giận nói: "Đúng là yêu quái thúi! Chờ ta bắt được, nhất định phải cho nàng ta một trận mới được!"
Lam Vong Cơ vậy mà lại đáp lời hắn: "Chẳng phải ngươi..."
Mấy từ phía sau y nói rất nhỏ, Ngụy Vô Tiện cũng không biết là y không nói tiếp nữa hay là mình nghe không rõ, liền hỏi lại: "Ta gì cơ?"
Nhưng Lam Vong Cơ không tiếp tục nói hết câu vừa nãy nữa mà nói: "Tới giờ rồi, ngủ đi."
Dù là trong hoàn cảnh nào, Lam Vong Cơ cũng sẽ tuân thủ nghiêm túc gia quy của Cô Tô Lam thị, giờ Hợi ngủ, giờ Mẹo dậy, lúc ở Mộ Khê Sơn, Ngụy Vô Tiện đã nhận ra rồi. Hắn nói: "Vậy bây giờ ngủ như thế nào đây?" Mền đã không còn, vậy thì không ngủ trên sàn nhà được rồi. Hắn nghĩ một chút, lại nói: "Hay là chịu khó một chút, cùng chen chúc trên cái giường này?"
Nhìn cái giường nhỏ đến không nỡ nhìn kia, hắn lại nói: "Nằm song song với nhau xem ra là không được rồi. Hay là ta nằm xấp lên người ngươi, như vừa nãy lúc ăn cơm á?"
Lúc này trước mắt hắn bỗng nhiên trắng xóa một mảnh, mùi đàn hương nồng đậm bao trùm khắp người, là Lam Vong Cơ đem áo khoác ngoài của mình ném lên đầu hắn, nói: "Ngủ đi."
Khi Ngụy Vô Tiện chui đầu ra khỏi lớp màn đàn hương kia, Lam Vong Cơ đã ngồi trên ghế nhắm mắt lại, bày ra tư thái không muốn nói chuyện nữa.
Ngụy Vô Tiện đành phải ôm lấy cái áo kia, thành thật bò lên giường nằm xuống. Nhưng dù có cố gắng thế nào, hắn cũng không ngủ được, hai mắt cứ hết nhắm rồi lại mở. Có thể là bởi vì cái giường này thật sự quá nhỏ, mà lúc ngủ hắn luôn thích lăn qua lộn lại, nhưng bây giờ lại không thể cử động thoải mái, nên hắn ngủ rất không yên.
Ngụy Vô Tiện nhìn Lam Vong Cơ đang ngồi trên ghế không nhúc nhích, cho dù là nhắm mắt nghỉ ngơi, cũng ngồi ngay ngắn đoan chính. Hắn gọi y một tiếng: "Lam Trạm."
Cho rằng sẽ không có hồi âm, nhưng hắn lại nghe Lam Vong Cơ nhẹ nhàng đáp lại: "Chuyện gì?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Ngươi ngủ chưa?"
Lam Vong Cơ nói: "Vẫn chưa."
Mấy lời vừa rồi cũng thật vô nghĩa mà. Ngụy Vô Tiện nghiêng người, nhìn chằm chằm vào y. Lam Vong Cơ chậm rãi mở mắt ra, hỏi hắn: "Vì sao không ngủ?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Ta không ngủ được, cảm thấy giống như thiếu thiếu thứ gì đó." Hắn hít sâu một hơi, rồi lại nói: "Lam Trạm, hình như không có mùi thơm của ngươi, là ta không ngủ được."
Lam Vong Cơ lại nói: "Chẳng phải đã đưa ngươi áo ngoài rồi sao?"
Ngụy Vô Tiện đem áo ngoài kia giấu ra sau lưng, nói: "Lúc không có ngươi ở cạnh thì ta thấy cũng được. Nhưng có ngươi ở đây rồi, ta lại thấy, một cái áo là không đủ."
Lam Vong Cơ rất bất đắc dĩ nhìn hắn, Ngụy Vô Tiện liền nở nụ cười: "Ta thật sự không ngủ được. "
Lam Vong Cơ nghe vậy chỉ biết thở dài một hơi, tiếp đó đứng dậy, đưa lưng về phía hắn ngồi xuống, tựa vào cạnh giường, vẫn đoan chính như cũ, nhàn nhạt nói: "Ngủ đi."
Mùi đàn hương ấm áp truyền đến, Ngụy Vô Tiện liền cảm thấy đúng rồi, chính là mùi hương này, ngửi vào liền thấy vô cùng thoải mái, tựa như không thể sống thiếu nó. Hắn lại hỏi: "Lam Trạm, ta như vầy là làm sao vậy?"
Lam Vong Cơ nói cho hắn biết: "Chẳng qua là Khôn Trạch trong Vũ Lộ kỳ, cần tín hương của Càn Nguyên trấn an mà thôi."
Ngụy Vô Tiện " À. " một tiếng, nhìn cái cổ trắng nõn của Lam Vong Cơ, một đường cong hoàn mỹ hiện ra trước mắt khiến hắn mê muội, bất giác vươn tay, chạm vào.
Lam Vong Cơ khẽ run lên, quay đầu lại, cho hắn một cái nhìn không mấy thân thiện. Ngụy Vô Tiện có chút không phục, hắn nói: "Sao vậy? Vừa rồi ngươi cũng chạm vào ta mà, còn sờ sờ một hồi lâu. Bây giờ ta muốn sờ một chút cũng không được sao?"
Giọng Lam Vong Cơ trầm xuống vài phần, mang theo ý tứ cảnh cáo: "Đừng chạm vào."
Ngụy Vô Tiện bĩu môi: "Không sờ thì không sờ, có gì đặc biệt đâu chứ! "
Hắn vừa nghĩ vừa lầm bầm trong miệng, tiểu cũ kỹ tính tình thật khó chịu mà. Nhưng cái người nóng nảy vừa rồi, một lát sau lại nói: "Khép áo lại"
Sống trong một không gian chật hẹp như vậy, tính tốt hay xấu gì của đối phương đều sẽ bị phóng đại vô hạn. Nhưng đây là Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ cũng không có chỗ nào là không tốt cả.
Ngụy Vô Tiện trong lòng mắng to, yêu quái này thật quá ngu xuẩn!
Đem bọn họ nhốt ở một nơi như thế này, chẳng phải là để hắn càng cảm nhận rõ ràng hơn là Lam Vong Cơ tốt đến thế nào sao?
Hắn xoay người, ôm lấy cái áo khoác màu trắng kia, đặt tay lên ngực, càng lúc càng nghe rõ âm thanh như trống trận trong lồng ngực của mình... Thế này, chẳng phải là càng làm cho hắn không thích hợp à? Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://www.wattpad.com/user/uynhotrn Những trang web khác ngoài địa chỉ trên đều là reup lậu. Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Thân!
Nhưng yêu quái kia còn có ngu xuẩn hơn, ngày hôm sau, lượng thức ăn trực tiếp giảm một nửa, hai người cũng vẫn chia nhau ăn, nhưng qua ngày hôm sau, lại giảm tiếp một nửa.
Khi nhìn thấy biểu tình của Ngụy Vô Tiện sau khi nhận đồ ăn, trong lòng yêu quái kia liền đặc biệt cảm thấy sảng khoái, cười đến mắt đều cong cong: "Tiểu tử, biết sai chưa? Xem ngươi còn dám "khanh khanh ta ta*" trước mặt ta nữa không? "
*親親我我:(thân thân ta ta) tạm dịch là khanh khanh ta ta: ý chỉ hành động thân mật giữa những người yêu nhau.
Cách nói này khiến Ngụy Vô Tiện rất không phục: "Sao chỉ trách mỗi mình ta vậy chứ? Một mình ta có thể khanh khanh ta ta sao?"
Yêu quái kia lại nói: "Ngươi cũng không nhìn lại mình xem, không chừng chính là ngươi câu dẫn người ta!"
Nhìn một người một yêu cách một cánh cửa hùng hổ cãi nhau, Lam Vong Cơ lại chỉ yên lặng ngồi ở đó, ánh mắt lóe lên, nhưng vẫn không ngăn cản, Ngụy Vô Tiện thật không chịu nổi áp bức này, hắn nói: "Vị yêu quái tỷ tỷ này, nếu ngươi đã không thích nhìn chúng ta ở đây thân mật trước mặt ngươi, thì chi bằng dứt khoát giết chết chúng ta đi, chết vì đói thật không dễ chịu chút nào cả!"
"Nếu ta thật muốn lấy mạng các ngươi, vậy còn tốn công tốn sức bắt các ngươi về đây làm gì chứ? Bắt các ngươi đến đây chính là vì muốn cho các ngươi biết..." Yêu quái kia cười nói: "Đói bụng khó chịu lắm đúng không? Đứng trước mỹ thực, tình yêu cũng phải chào thua mà thôi."
Nàng cùng Phương gia đã dây dưa rất nhiều năm, tuy rằng kế hoạch của nàng phần lớn đều xảy ra theo dự tính, nhưng vẫn xuất hiện vài tên ngốc nghếch khiến nàng tức chết. Nàng rũ mắt xuống, một lát sau, nói: "Tiểu tử, ta nhìn thì thấy ngươi cũng là một người thông minh, đừng làm ta thất vọng nha, muốn chia tay thì gọi ta."
Sau khi nàng rời đi, Ngụy Vô Tiện xoay Trần Tình trên tay, nghĩ một chút rồi nói: "Lam Trạm. Ta có một ý tưởng." Sau đó, hắn không lên tiếng, chỉ dùng khẩu hình miệng, nói: bắt lấy nàng.
Lam Vong Cơ nhìn hắn một cái, nói: "Chẳng phải ngươi đối với nàng rất tốt sao?"
Câu này của y khiến Ngụy Vô Tiện vô cùng khó hiểu: "Ta đối tốt với nàng khi nào chứ?"
Mí mắt của Lam Vong Cơ run run, qua một hồi lâu, mới nghe được y nói: "Ngươi gọi nàng là, yêu quái tỷ tỷ."
Ngụy Vô Tiện càng khó hiểu, "Ta theo lễ mà nói thôi. Xưa giờ ta đối với nữ nhân đều nói như vậy, hầu như họ đều lớn hơn ta nên ta gọi là tỷ tỷ thôi. Hơn nữa chẳng phải bây giờ chúng ta đang nằm trong tay nàng ta sao? Miệng ngọt một chút cũng là vì muốn nàng đối với chúng ta tốt hơn một chút nha. Ai mà ngờ được nữ yêu quái này nhỏ mọn đến vậy, mấy ngày nay ta đều kêu không công rồi. "
Lam Vong Cơ chỉ mím môi, nói: "Ngươi đối với nữ nhân, quả thật đều rất tốt."
Ngụy Vô Tiện đang bàn về việc bắt yêu, cũng không hiểu sao tự nhiên Lam Vong Cơ lại lái qua chuyện này. Con ngươi đen nhánh khẽ chuyển, trong lòng liền nảy ra một ý xấu, Ngụy Vô Tiện nói: "Lam Trạm, ghen rồi à?"
Quả nhiên, Lam Vong Cơ lại hung hăng trừng hắn một cái, Ngụy Vô Tiện không hề để tâm đến ánh mắt hung dữ của y, càn rỡ cười: "Ha ha ha! Lam nhị công tử, chúng ta là đạo lữ mà, có gì cứ nói thẳng ra là được, cần gì phải quanh co lòng vòng. "
Khóe miệng người nọ nhếch lên, phát ra tiếng cười hiên ngang, nhẹ nhàng khoan khoái, từng chút từng chút gõ vào trái tim Lam Vong Cơ. Giống như những ngày xưa ấy, dù y cố gắng trốn thế nào, thì đều bị tiếng cười này quấn lấy, trốn không thoát.
Ngụy Vô Tiện thấy y có chút xuất thần nên đến trước mặt y, phất tay qua lại, trái một câu Lam Trạm, phải một câu Lam Trạm, sau đó nghiêng đầu, ngước mắt lên, "Lam Trạm, Lam nhị công tử, Lam nhị ca ca, ngươi nhìn ta một cái đi mà. "
Khoảng cách quá gần, vừa hồi phục tinh thần liền nhìn thấy đôi mắt hoa đào lấp lánh của hắn, cong cong hướng về phía y tươi cười. Lam Vong Cơ lập tức đứng lên hỏi bàn cơm bên cạnh, muốn đi, lại bị hai tay Ngụy Vô Tiện quấn lấy, nhẹ nhàng nhón chân, khẽ thổi một hơi vào bên tai y.
Lam Vong Cơ kinh ngạc, bị Ngụy Vô Tiện cười tươi như hoa kéo ngã về phía sau. Trong phòng nhỏ hẹp, chỉ vài bước chân mà hai người đã từ bàn cơm ngã nửa người xuống cái giường vừa nhỏ vừa hẹp kia, ngã ra một tiếng thật lớn. Lam Vong Cơ sợ đè đau hắn, vội vàng đứng dậy, nhưng Ngụy Vô Tiện lại vươn tay ôm lấy cổ y, đè người xuống, không cho y đi, nhẹ nhàng nói khẽ bên tai người đang đè lên người mình: "Nghe lời."
Đôi mắt hắn sáng ngời, nở nụ cười vô cùng xấu xa. Lam Vong Cơ không nhúc nhích gì cả, bất đắc dĩ nhìn hắn một cái. Ngụy Vô Tiện nhếch khóe miệng, nói: "Lam nhị công tử, ngươi động một chút đi mà."
Lam Vong Cơ cả người bất động, Ngụy Vô Tiện lại không hiểu chuyện phong tình này nên bắt đầu như thế nào, vì thế hai người cũng chỉ có thể duy trì cái tư thế kỳ quái này đơ cứng một chỗ. Một lát sau, Lam Vong Cơ bất đắc dĩ thở dài: "Mở chân ra".
Ngụy Vô Tiện nghe lời mở hai chân ra, Lam Vong Cơ kéo đùi hắn áp lên bên hông mình, Ngụy Vô Tiện vội vàng phối hợp "A a" kêu lên hai tiếng, sau đó nhíu mày, nói: "Có gì đó không đúng lắm, phải không?"
Đâu chỉ là không đúng lắm, mà là quả thực là sai quá sai rồi. Giọng điệu hắn khô khốc không chút cảm xúc, chính hắn nghe cũng cảm thấy giả tạo, vậy nên hắn liền nói: "Lam Trạm, ngươi có làm đúng không vậy? Ta kêu mà chẳng có cảm xúc gì cả, nghe không thật chút nào". Lam Vong Cơ cũng không trả lời, mà dùng một tay sờ dọc theo chân hắn, từ từ hướng lên trên, bỗng nhiên y bóp mạnh một cái lên bờ mông mềm mại của hắn, sau đó mò ra phía trước nắm lấy côn th*t của hắn mà xoa nắn. Ngụy Vô Tiện lập tức không ngừng rên rỉ ra tiếng: "A! Ôi, ưm! Ưmmm...
Được bàn tay kia chăm sóc vuốt ve, trong lòng hắn mơ hồ lại sinh ra một ít cảm giác kỳ quái. Ngụy Vô Tiện cảm thấy hai chân mình bắt đầu nhũn ra, bàn tay đang đặt trên vai Lam Vong Cơ cũng siết chặt lại, bấu vào bả vai y. Hắn nhướng người kề sát vào tai y, nhẹ giọng thở dốc, nói: "Đừng quá mức, ta, chân ta nhũn cả ra rồi.... Ưm..."
Ngụy Vô Tiện vừa thở hổn hển vừa kề sát vào tai y nói những lời như vậy, quả thực đã chạm vào cực hạn nhẫn nại của Lam Vong Cơ rồi. Lam Vong Cơ ôm hắn càng chặt hơn nữa, bàn tay lướt qua vùng thắt lưng bồi hồi một lúc lâu, lại tăng thêm lực đạo xoa nắn, bụng dưới hai người dán vào nhau, thúc thúc vào người hắn, Ngụy Vô Tiện càng rên lên vui sướng hơn.
"Ha, a,a,ưm...! Aaaa"
Tín hương bùng nổ, hương thơm lan tỏa khắp bốn phía, tiếng thở dốc mềm mại tràn ngập toàn bộ không gian nho nhỏ của căn phòng này.
Yêu quái kia nghe thấy tiếng động lạ, cảm thấy không đúng lắm, liền khe mở cửa nhìn trộm. Nhưng hai người chọn góc độ này khá tốt, nàng chỉ nhìn thấy một bóng lưng thấp thoáng, chẳng nhìn ra được chút tình hình thực tế nào.
Nàng ngồi đó rối rắm. Vũ Lộ kỳ của tiểu tử đó tới rồi sao? Vậy nàng đem bọn họ nhốt trong phòng nhỏ như vậy, chẳng phải là đổ thêm dầu vào lửa sao? Nhưng nàng lại cảm thấy tiểu tử áo đen kia là một tên nhóc quỷ linh tinh quái, nói không chừng là đang diễn kịch gạt nàng mà thôi.
Nhưng tín hương đang tỏa ra này, thật không giống giả cho lắm. Nàng nghĩ đi nghĩ lại, không gian này có kết nối ý thức của nàng, dù nàng không nghe không nhìn thấy được, nhưng bên trong xảy ra chuyện gì nàng đều có thể cảm nhận được.
Chuyện này không thể nào! Mục đích của nàng là ép uyên ương chia tay, chứ không phải muốn xem cái xuân cung sống vớ vẩn này! Hay là để bọn họ đi trước, vài ngày mình quay lại bắt về! Nàng lập tức xông tới, một cước đá văng cửa lớn, "Các ngươi dừng lại cho ta..."
Chữ cuối cùng còn chưa nói ra miệng, thì nàng đã thấy luồng kiếm quang hai màu hồng lam lóe lên trước mặt, hai thanh linh kiếm lập tức bay về phía nàng.
"Các ngươi quả nhiên là đang lừa ta! Muốn thoát khỏi ta sao, không có cửa đâu!" Yêu quái này cũng có chút bãn lĩnh, hơn nữa sớm đã có chuẩn bị, sao có thể dễ dàng để cho bọn họ hạ gục được. Nàng hạ thắt lưng, né tránh đường kiếm trước mặt, đang muốn xoay người rời đi, đã thấy Tị Trần vững vàng chắn trước cửa, làm cho nàng muốn thoát cũng thoát không được.
Tùy Tiện theo sát phía sau, tốc độ cực nhanh, giống như dệt thành một tấm lưới khổng lồ, yêu quái đành phải nghiêng người lật một cái, tránh né đòn công kích chặt chẽ này, nhưng nơi này quá nhỏ, huống chi Tùy Tiện lại linh xảo, hoa thức cũng nhiều, rất nhanh nàng đã bị bức đến góc tường. Ánh mắt nàng nhoáng lên, lúc phát hiện đại sự không ổn thì đã không né kịp rồi. Ngụy Vô Tiện đã từ một hướng khác đuổi theo, chỉ thấy gương mặt tuấn tú của hắn, nhếch miệng cười với nàng: "Đúng vậy, chúng ta chính là lừa ngươi nha. "
Sau đó trực tiếp đi lên cho nàng một cước ngã lăn ra đất, Tùy Tiện thẳng đứng hạ xuống, cách cổ họng nàng vài phân dừng lại. Yêu quái kia hình như bị dọa sợ, nằm trên mặt đất không nhúc nhích, Ngụy Vô Tiện vỗ vỗ tay, nói: "Giải quyết xong."
Yêu quái đã bắt được rồi, nên Lam Vong Cơ triệu Tị Trần vào vỏ, đi tới, lạnh lùng nói: "Mở không gian ra."
Ngụy Vô Tiện nhìn ra ngoài cửa một chút, phát hiện cửa này không phải là cổng ra vào của không gian này, bên ngoài gian phòng này hẳn là còn có một kết giới khác, là một bức tường hai lớp, để đảm bảo bọn họ trốn không thoát. Vậy nên rõ ràng vừa rồi trong lòng có nghi ngờ, nhưng nàng vẫn tự tin mở cửa bước vào.
Quả nhiên đúng như lời nàng nói, "không có cửa".
Ngụy Vô Tiện nắm lấy cổ áo nàng, lắc lắc: "Ngươi mau mở kết giới ra!"
Nhưng đầu yêu quái kia nghiêng sang một bên, lắc qua lắc lại theo động tác của hắn, không hề phản ứng gì. Ngụy Vô Tiện lại lắc lắc, sau đó vỗ vài cái trên mặt nàng...Hắn ngẩng đầu lên, gãi gãi mặt, nói: "Lam Trạm, làm sao bây giờ, nàng, nàng ấy bị ta đánh cho ngất xỉu rồi..."
Lam Vong Cơ đến bên xem xét. Hai mắt yêu quái kia đều hiện thành hình xoắn ốc luôn rồi, xác thật là bị dọa sợ đến ngất đi, cũng không còn cách nào khác, đành phải trói yêu quái này lại trước thôi.
Ngụy Vô Tiện nhìn thức ăn ít đáng thương trên bàn, liền thiếu chút nữa khóc lên: "Thân là yêu quái đạo hạnh trăm năm, sao có thể dễ dàng ngất xỉu như vậy chứ? Thả ta ra! Ta đói rồi! Aaa!!"
Lam Vong Cơ lại ngồi xuống ghế, nói: "Không sao, tất cả đều cho ngươi."
Ngụy Vô Tiện vô cùng cảm kích nhìn qua, trong mắt đều là thủy quang trong suốt, gọi y một tiếng: "Lam Trạm."
Vì không muốn nghe hắn nói mấy lời cảm kích, Lam Vong Cơ vội chặn ngang: "Không cần."
Ngụy Vô Tiện cắn cắn môi dưới của mình, ánh nước trong mắt càng thêm dâng trào: "Lam Trạm..."
Không muốn từ chối hắn, Lam Vong Cơ lại nói: "Ta không đói, ra được bên ngoài rồi, ta ăn sau là được."
...... Ngụy Vô Tiện nhịn không nổi nữa, dứt khoát nói thẳng: "Ai cần chút cơm rách này chứ! Lam Trạm, ta, ta hình như, hình như có gì đó không ổn lắm..."
Trong không gian chật hẹp, tín hương thật lâu vẫn không tan, Lam Vong Cơ còn tưởng rằng là do màn kịch vừa rồi lưu lại, nhưng cẩn thận ngửi kỹ mới nhận ra là không phải, mà là trên người Ngụy Vô Tiện vẫn không ngừng tản mát ra mùi hương nồng đậm ngọt ngào.
Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy tim đập càng lúc càng nhanh, một cảm giác quen thuộc từ trong thân thể trào ra, ngày càng rõ ràng, ngày càng lan rộng.
Hai người liếc nhau một cái, trong lòng đều kêu to: Không ổn, là Vũ Lộ kỳ!