Ngụy Vô Tiện hoàn toàn không biết anh bạn tốt cùng trường của hắn đang hứng khởi hỏi thăm dấu chân cuộc đời hắn, rồi hí hoáy viết thành truyện, ngo ngoe xướng thành kịch. Hai đứa bạn hồ bằng cẩu hữu năm nào, một thì đang bước trên con đường trở thành siêu thần tượng. Đứa còn lại sắp trở thành đạo diễn phim kịch đầu tiên của Tiểu Hành Tinh Di Lăng.
Lại một ngày mới. Ngụy Vô Tiện ngồi trong phòng hóa trang, ngoan ngoãn ngửng đầu để mặc cho tỷ tỷ xinh đẹp bôi bôi, trát trát trên mặt hắn. Chân mày đã rậm được kẻ một bút làm cho càng thêm sắc nét. Đôi môi mềm hồng được phớt thêm son càng thêm ửng hồng, có chút ướt át. Mấy thứ phụ kiện tóc tai loại tốt nhất được dành gài trên đầu hắn, dưới đôi tay linh hoạt của tỷ tỷ kia làm thành một kiểu tóc mỹ quan.
"Tiểu tướng quấn, da của ngươi đẹp quá đi! Nói cho tỷ tỷ biết ngươi dùng dưỡng da hiệu gì được không?"
"Dưỡng da hiệu tu tiên." Ngụy Vô Tiện nghiêm trang trả lời.
"Ha ha ha, cái miệng ngươi thiệt biết nói giỡn. Cùng lắm nha, chất tóc của ngươi cũng đẹp quá đi. Mấy bộ tóc giả đoàn lam phim chúng ta dùng đều là loại tốt nhất, mà còn chưa bằng một nửa tóc của ngươi a." Chuyên viên trang điểm tỏ vẻ bi thương, sờ sờ cái mặt lấm tấm mụn của mình, rồi nắm nắm đuôi tóc khô đến bị chẻ ngọn lia chia. Lại nhìn sang Ngụy Vô Tiện, hâm mộ đến không được rồi.
"Được rồi, được rồi!" Đạo cụ sư chạy qua, lấy tay đẩy đẩy đồng nghiệp của mình, không khách khí mà chọc mấy câu: "Ngày nào cũng thức đêm, rồi nhét vào mồm bao nhiêu là thịt nướng BBQ, đồ chiên, đồ nướng, Coca các kiểu không ngừng. Bảo sao ngươi không mọc đầy một cái mặt mụn rồi tóc rụng cả nắm đi. May là chưa hói đầu luôn đó. Còn hâm mộ dung mạo cái tiểu đệ đệ mười lăm tuổi con nhà người ta? Vô Tiện, qua đây thay bộ giáp này lên. Hôm nay ngươi có cảnh diễn đánh."
Ngụy Vô Tiện tủm tỉm cười, nhìn hai người độc miệng dỗi qua, dỗi lại. Vốn đã được một bài học, hắn không bao giờ can dự vào chiến tranh của phụ nữ. Hắn ngựa quen đường cũ, thay đồ, rồi được trợ lý giúp mặc áo giáp.
Ngoại trừ lần chụp ảnh tạo hình, đây là lần đầu tiên hắn mặc chiến giáp ở trường quay. Khác với vẻ phong thần tuấn lãng lúc mặc hoa phục áo gấm, Ngụy Vô Tiện trong bộ giáp bạc lại càng đậm một vẻ anh tư táp sảng *. Đặc biệt là khi hắn khoanh tay, thẳng lưng, như có như không tỏa ra sát khí đằng đằng muốn áp bức người khác, làm cho lệnh người không tự chủ được mà phải thật cung kính đối với hắn, không dám tùy ý, vui đùa trước mặt hắn.
(*: anh tư táp sảng. Là lấy từ tập thơ cổ Đường Thi Tam Bách Thủ. Thơ tả vẻ anh dũng, hào hùng, khí thế áp người của tướng quân hậu duệ Ngụy Đế.)
Một màn này được chứng kiến bởi cư dân của Tiểu Hành Tinh Di Lăng, làm cho họ cuối cùng thấy được dáng vẻ của Di Lăng Lão Tổ trong Ngụy Vô Tiện. Các tu sĩ lại càng là nhớ lúc hắn thổi Trần Tình, ngự ngàn quỷ vạn thi, một mình một sáo mà địch thiên quân vạn mã, làm cho họ không khỏi sợ hãi.
"Đây mới là Di Lăng Lão Tổ chân chính! Tay dính đầy máu, giết người như ma!"
"Sao ngươi không dám mắng hắn vào thời điểm Xạ Nhật Chi Chinh đi? Lúc hữu dụng thì là công thần. Vô dụng thì là sát nhân điên cuồng. Da mặt ngươi dày vậy sao?"
"A! Cuối cùng lộ ra gương mặt thật! Cái bộ dạng ngoan ngoãn, đáng yêu ngày thường nhất định là giả vờ!"
"Giả vờ? Giả vờ cho ai xem? Hắn còn không biết chúng ta nhìn hắn!"
"Cú cút cút! Hắn ở trong nhà một mình ôm thỏ bông, xem hoạt hình cũng là giả vờ ah? Hắn đáng yêu như vậy, các ngươi còn dám bôi nhọ hắn!"
...
Dáng vẻ kiêu hùng, lãnh khốc đó vừa lộ ra ở Tiểu Hành Tinh Di Lăng chỉ trong mấy chốc đã thành đề tài cao chót vót cho thiên hạ tranh luận. Ở trong trường quay, tạo hình mới này của Ngụy Vô Tiện cũng phát ra một trận nhiệt triều.
Ngụy Vô Tiện đi thằng từ phòng hóa trang ra. Nhĩ lực hơn người cho hắn nghe được đủ lời khe khẽ, thì thầm, to nhỏ.
"Soái! Thật soái! Nhìn hắn ta cuối cùng biết Lan Lăng Vương * thời cổ tại sao đeo mặt na ra chiến trường."
(*: Lan Lăng Vương, tên Cao Trường Cung, là tướng lãnh hoàng thân Bắc Tề thế kỷ thứ 6 sau Công Nguyên. Nổi tiếng vì là tướng quân thiện nghệ cũng là một trong số những mỹ nam nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc. Vì gương mặt quá đẹp, làm cho ông ta cảm thấy mất đi sự uy nghiêm của tướng quân nên khi ra trận sẽ đeo mặt nạ hình đầu quỷ.)
"Đây là tình nhân trong mộng của mọi thiếu nữ xuân khuê trong kinh thành a. Gặp qua tiểu tướng quân tuấn mỹ như vậy, còn gả đi như thế nào?"
"Trước giờ chưa gặp được người nào quá kinh diễm như vậy!"
"Khó tránh Sở Liệt cùng Tạ Vân đều coi hắn là Bạch Nguyệt Quang trong lòng!"
"Ô ô ô... Hắn mới có mười lăm tuổi. Nhỏ như vậy ta quá ngượng ngùng không động thủ được a! Trâu già có thể gặm cỏ non nhưng cũng phải là cỏ hợp pháp nha!"
"Ây da! Cái đồ lãng nữ như ngươi, đừng có mong gây tai hạ với trẻ em vị thành niên! Người đại diện của hắn chính là Kiều Tinh! Coi chừng nhà ngươi ta ra một cái lệnh phong sát đập ngươi cái bẹp!"
"Khụ khụ khụ... ta là cái loại người này sao!"
"Ha hả..."
"Tên hoàng đế chó kia làm thế nào mà xuống tay được vậy? Tướng quân anh tuấn như vậy, còn trung thành, tận tâm. Muốn cưng còn chưa đủ mà hắn dám ra tay tàn nhẫn như vậy? Cái loại ngốc bức này mà không mất nước thì ai mất?!!"
"Ta cảm thấy, sau khi <
> công chiếu, vị diễn viên vai hoàng đế mà đi trên đường chắc bị người ta rượt, đánh chết..."
Người của Hành Tinh Xanh thật là táo bạo ah! Ngụy Vô Tiện lặng lẽ giật cả mình. Nhìn đến chỗ Nghiêm Khánh đang chỉ huy nhân viên công tác bố trí cảnh, hắn vội không ngừng bước đi qua.