Rốt cuộc cũng lết xong, post luôn một lần. Đến mùng 11 sẽ tiếp tục truyện kia, tối nay mình bay đi chơi đây:)
- ----------------------------------------------
Sau chuyện vi phạm lệnh cấm ở suối nước lạnh, cuộc sống vợ chồng của hai người rốt cuộc cũng trở lại bình thường. Nguỵ Vô Tiện cố hết sức kềm nén cái đuôi lúc nào cũng muốn nhếch lên kia của mình, chuyện nổi hứng bất chợt lôi kéo Lam Vong Cơ dập lửa (dục vọng) ở trong rừng sâu suối hoang như thế cơ bản là không làm nữa. Hiện giờ hai người đều quy quy củ củ hành sự ở trong phòng, nhưng chẳng bao lâu, Nguỵ Vô Tiện liền phát hiện vấn đề mới lại xuất hiện ---
Tiểu tiên quân băng thanh ngọc khiết, tiểu cũ kỷ ngồi trong lòng vẫn không loạn kia của hắn, trước giờ mở miệng ngậm miệng đều là di huấn của tổ tiên, tiểu học giả về đạo phu thê, không cẩn thận một cái biến mất tiêu rồi!
Hiện giờ quả báo tới quá nhanh, Nguỵ Vô Tiện không chỉ mỗi đêm phải "chịu trách nhiệm" với Lam Vong Cơ, ban ngày còn phải đề phòng cẩn thận không giải phong ấn cho y. Điều xui xẻo chính là, phong ấn này có lẽ là lúc trước bị Nguỵ Vô Tiện giải quá nhiều, thông minh một chút là hiểu ngay, có khi còn có thể tự giải cho mình.
Hôm nay, việc học không nhiều lắm, việc trong tộc cũng giải quyết xong, hai người hiếm khi có được lúc nhàn nhã thoải mái, ở trong Tĩnh Thất hưởng thụ khoảng thời gian yên tĩnh.
Lam Vong Cơ mở một quyển kinh Phật trong tầm tay, một tờ giấy ghi chép đã cũ rơi xuống, một đoạn thơ được viết trong Tàng Thư Các vào một hôm nào đó, tâm trạng bình đạm, mắt được yên tĩnh, tĩnh tâm thiền định mà sáng tác ra, là một kiệt tác hiếm có, đang định thu dọn cho ngay ngắn, một vết bẩn không lộ rõ nằm trong góc, phá huỷ ý nghĩa hiếm có.
Lam Vong Cơ sững người, nhận ra chứng cứ phạm tội của sự tích hoang đường ngày ấy, vết bẩn là một dấu tay, là dấu tay trong lúc hoảng loạn y chụp lấy tờ giấy Tuyên Thành để lau sạch thân thể mình, không cẩn thận rơi xuống, chất nhầy hơi trong suốt để lại một dấu vết rất mờ trên tờ giấy ghi chép, nếu không nhìn kỹ, căn bản sẽ không nhìn ra. Với tính tình không để lọt một hạt cát trước đây của y, ngay cả một chút xíu mực cũng chướng mắt, huống hồ là thứ không trong sạch thế này, tuyệt đối sẽ không giữ lại dưới mắt mình, nghĩ lúc ấy binh hoang mã loạn, quên xử lý. Đuôi mắt Lam Vong Cơ hơi nhướng lên, trong mắt dường như có chút khác thường.
Cùng lúc đó, Nguỵ Vô Tiện nép mình trong một góc nhỏ, đang ôm một quyển sách dày cộp nghiền ngẫm rất nghiêm túc. Mái tóc dài phía sau được hắn cột cao lên sơ sài, dây cột tóc màu đỏ bay lung tung ở bên thái dương, vài sợi tóc còn sót rũ xuống theo đường cổ duyên dáng, tóc xoắn thành một cuộn tròn nhỏ, chui trong cổ.
Trang phục Lam thị chú trọng nghiêm chỉnh đoan chính, tầng tầng lớp lớp che che đậy đậy, sợ gây ra những suy nghĩ không cần thiết, có những ích lợi không thể diễn tả trong việc tĩnh tâm tu luyện. Nào ngờ những cố gắng suy nghĩ của phòng may quần áo lại chẳng hề được đánh giá cao ở chỗ Nguỵ Vô Tiện, bộ quần áo này mặc trên người hắn còn có hiệu quả hoàn toàn trái ngược. Trình tự càng nhiều, càng bị Nguỵ Vô Tiện ghét bỏ, mặc lớp này so với lớp khác chỉ càng sốt ruột hơn, đến lớp ngoài cùng, trực tiếp thành áo choàng, tốt xấu gì hai tay áo cũng bị đè dưới nách, nếu không còn có thể đón gió bay phất phơ, gặp phải ngày gió lớn, thì quần áo phần phật như nước chảy, khiến Lam Vong Cơ nhìn mà nhíu mày không thôi, ba lần bốn lượt kéo lên cho hắn, để tránh cho mọi người nhìn nhầm.
Hôm nay hắn thức dậy trễ, thời tiết lại không mát mẻ lắm, quần áo càng là được mặc bừa bãi, vạt áo khép lại một cách qua loa, khó khăn lắm mới che được phần lớn quang cảnh, nửa phần xương quai xanh lấp ló, ngược lại mang ý vị hấp dẫn. Càng quá đáng chính là, một vết cắn nhỏ màu đỏ tươi nằm trên xương quai xanh, đã ủ qua một đêm, không chỉ không nhạt đi, mà càng gây chú ý hơn, rơi trên da thịt của thiếu niên ngây ngô, tạo ra một chút khô nóng trong cổ họng trên mặt lưỡi.
Hắn nhíu mày, ánh mắt chăm chú vào cuốn sách bên dưới, cắn nhẹ khoé môi, lộ ra một góc hàm răng trắng tinh, hiếm khi tập trung tinh thần, an tĩnh đến mức không giống với hắn. Ánh nắng ban mai yếu ớt chiếu lên phần tóc mái lộn xộn, ánh ra một mảng bình tĩnh rõ ràng, giống như vũng nước mưa không thế quấy rầy trên bụi cỏ xanh một buổi trưa hè, lại giống như một con cá bơi lội không tranh với đời trong vũng nước mưa đó.
Lam Vong Cơ ngồi ở một đầu bàn, ngẩng đầu lên khỏi cuốn kinh Phật, từ xa nhìn chằm chằm Nguỵ Vô Tiện một lát, trong lòng nổi lên một tia phiền muộn, tờ giấy ghi chép với dấu tay đó vừa ném đi, người đã dựa sát tới phía sau Nguỵ Vô Tiện, ánh mắt không kềm nén được khoá chặt trên mảnh xương quai xanh hấp dẫn kia, cau mày rồi nhìn chăm chú một hồi, bình ổn hơi thở, xích gần lại một chút, lát sau, lại một chút nữa.
Nguỵ Vô Tiện đang ôm trong tay, chính là cuốn sách《Tổng quan về bùa chú》mà Lam Vong Cơ tìm cho hắn lúc bị quấy rối ở trong Tàng Thư Các ngày ấy. Lúc trước hắn toàn tâm toàn ý quấy rầy người nọ, chỉ cảm thấy lá bùa vẽ đầy ma quỷ, nhìn hoa cả mắt, lúc này lại dường như phát hiện ra chỗ độc đáo nào đó, nhìn không chớp mắt, mê đắm trong thế giới phù văn kỳ quái.
Hắn xem rất nghiêm túc, hoàn toàn không phát hiện Lam Vong Cơ đi đến bên cạnh, chỉ cảm thấy sau lưng chui vào một tấm đệm mềm, liền nghiêng người nằm lên trên, cũng không quay đầu lại, tay lật sang trang khác.
Lam Vong Cơ làm như có chút không vui, khoé miệng thấp thoáng hiện ra dấu vết kềm nén, tò mò sách gì mà có thể chiếm lấy toàn bộ sự chú ý của Nguỵ Vô Tiện như thế. Đến khi nhìn rõ tên sách, khoé mắt lạnh lùng, lộ ra vẻ xem thường, đồng thời âm thầm lặng lẽ, ôm người vào trong lòng, một tay để lên vùng eo thon của đối phương, chóp mũi dụi dụi vào mái tóc của đối phương, hơi thở nong nóng nhẹ nhàng phà vào sau tai.
Nguỵ Vô Tiện đang chìm đắm, chỉ thấy một con muỗi bự kêu vo ve quanh cổ, giơ một tay lên, không chút nghĩ ngợi, đập về phía sau một cái, một tiếng bốp vang lên ---
Tát vào mặt Lam Vong Cơ.
"?!" Nguỵ Vô Tiện vừa quay đầu lại, chính là một gương mặt lạnh lùng âm trầm đến đáng sợ, ".... Lam, Lam Trạm? Ngươi chạy đến đây từ lúc nào? Ôi, đánh trúng có đau không? Để ca ca xem nào...."
Hắn còn chưa kịp đau lòng cho cái gò má ngọc ngà lần đầu tiên có chút huyết sắc --- bị đánh đến hơi đỏ lên, trước mắt bỗng nhiên hoa lên, một bóng người nửa lạnh nửa nóng ghé sát tới mặt hắn, hai phiến thịt mềm ấm áp bao phủ lên đôi môi.
Lúc tách ra, Nguỵ Vô Tiện nhoẻn miệng cười mỉm, "Lam Trạm, nếu ngươi nhàn rỗi, ta muốn ngươi ---"
Cũng không biết một câu đã nói xong chưa, trong chớp mắt đã bị đập vỡ tan nát.
"A..."
《Tổng quan về bùa chú》bộp một tiếng rớt xuống mặt đất, chủ nhân của nó ở bên cạnh cũng mất tự chủ, bị người ta đẩy ngã ra trên mặt đất.
Mười ngón tay đan vào nhau, mu bàn tay chà xát lên sàn nhà, kẽ ngón tay bị đối phương xuyên qua, xoa ấn lòng bàn tay ở hai bên đầu như thể nhào bột. Mái tóc đen xoã ra như thác nước, ngay sau đó, lan toả tiếng môi răng mút mát cưng chiều.
Lát sau, giữa lúc hơi thở nóng bỏng giao hoà lộ ra một cái miệng nhỏ hé mở để hổn hển hít thở không khí, cùng kéo nhau bỏ trốn, còn có giọng mũi run rẩy của Nguỵ Vô Tiện bị đầu lưỡi mềm mại nóng bỏng của đối phương khuấy đảo cho chịu không nổi.
"Lam, Lam Trạm, ta muốn.... Ưm ưm ưm!"
Nghe tiếng nói, đôi môi vừa muốn tách ra lại dán trở về.
"... Ưm không, ta là nói ừm... Ta nói ta muốn ưm ưm..."
"....."
"Muốn, muốn... Ưm!"
"....."
"Muốn....!"
Lời nói ngắt quãng bị đập vỡ tan nát, nghe ra ý vị rõ ràng là đòi hỏi, đối với tiểu yêu tinh không biết rụt rè, không hề đúng mực này, đối phương không chê phiền phức, muốn là chiều, một lần đòi hỏi là sẽ có một lần đút ăn phong phú, khiến hắn ăn không hết nổi.
Nguỵ Vô Tiện: "....."
Cũng không biết là ai ăn ai.
Hắn bị người ta ngậm trong miệng ăn nửa ngày, còn chưa hết hoảng hốt, cuối cùng một chút âm thanh cũng không dám phát ra.
Mãi đến lúc kết thúc, cuống lưỡi đều run rẩy, thở hổn hển nửa ngày, khớp hàm mới khép lại được, người nọ nhìn mặt hắn ửng đỏ, chóp môi như trái mận, chưa đã thèm, lại cúi đầu khẽ cắn lên cánh môi đang hơi sưng một cái.
Mày kiếm của Nguỵ Vô Tiện nhăn lại, sắc mặt hơi giận, đôi mắt đen ngân ngấn nước, toả ra một tia khiển trách, nén giận nửa ngày, rốt cuộc nhịn không được nói: "Lam Trạm, cái đồ lưu manh nhà ngươi, ta chỉ là nói, muốn ngươi --- gọt giúp ta một quả táo mà thôi!"
Nửa câu nói gây ra hiểu lầm, lại là sự kích thích thú vị như vậy.
Lam Vong Cơ ngẩn người, đuôi lông mày hơi nhúc nhích, âm thanh không lớn không nhỏ nói: "Ừm".
Nghe không ra nửa điểm xin lỗi.
"Nè, Lam nhị công tử, ngươi tại sao như thế hả? Gia huấn nói thế nào? Mạt ngạch ý nghĩa là quy thúc, ý nghĩa là giữ mình đứng đắn, ý nghĩa là những điều nên làm và không nên làm của quân tử, ngươi ngay cả mạt ngạch cũng còn không... Ủa? Mạt ngạch của ngươi đâu?"
Ánh mắt của hai người nhìn theo vệt màu trắng rơi ở đầu vai Lam Vong Cơ.
"....."
"Nó, nó rơi xuống khi nào?"
"....."
"Ta rõ ràng thấy ngươi vẫn luôn mang, có thấy ngươi tháo nó xuống một cách nghiêm túc đàng hoàng đâu!"
"....."
Lông mày Lam Vong Cơ thoáng nhúc nhích, "Có lẽ là..."
Tự nó rơi xuống.
Bầu không khí xấu hổ yên tĩnh trong một khắc.
Thân thể hai người cứng đờ trong tư thế ngươi trên ta dưới, giữa hai chân Nguỵ Vô Tiện lồng vào một Lam Vong Cơ sáng quắc đang kềm nén, nhìn thế nào tình thế cũng rất là không ổn, hắn chớp mắt rồi ngoảnh đầu, thu hồi vài tia lý trí, vùng vẫy chân tay bị người ta kềm chặt không thể nhúc nhích, sau một lúc lâu nỗ lực vặn vẹo eo, không hề suy suyển chút nào, cuối cùng bỏ cuộc nằm ngả ra phía sau.
Dưới ánh mắt hờ hững, thậm chí có một tia vui vẻ của đối phương, hắn tức giận nói: "Ta muốn ăn táo!"
Lam Vong Cơ: ".... Được".
"....."
"Tiểu cũ kỷ, nhưng ngươi nhúc nhích đi chớ!'
Lam Vong Cơ thong thả ung dung, rất có tâm thái chiếm núi xưng vương, bao vây giam cầm, cưỡi Nguỵ Vô Tiện biến thành lưu manh, nghe vậy, chỉ có ánh mắt hơi động đậy một chút, đánh giá người dưới thân từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài một hồi, làm như đang suy nghĩ xem xuống tay ở chỗ nào thì tốt.
Nguỵ Vô Tiện bực tức nửa ngày, nhận ra đòi đường sống từ một kẻ lưu manh là vô ích, vẫn nên dựa vào chính mình mới là thực tế, eo vặn vẹo giống như con rắn nước, nhằm giãy giụa ra một kẽ hở. Nào ngờ, tia hy vọng sống cận kề nguy cơ cũng bị hắn tự mình vặn vẹo làm cho biến mất như thế.
Hạ thân của hai người chỉ cách mấy lớp quần áo mỏng dán vào cực sát, bên tai Nguỵ Vô Tiện xẹt qua một tiếng thở hổn hển trầm thấp, tiếp theo liền cảm nhận được, một thứ vốn đang yên tĩnh nằm giữa hai chân bỗng nhiên đứng lên, nhiệt độ nóng bỏng phác hoạ ra hình dáng quen thuộc ở giữa đáy quần hắn, phần đầu cứng ngắc gồ lên ở bẹn hắn, vùng thịt chỗ bẹn mong manh nhạy cảm, cảm giác như bông, trực tiếp chọt vào thành một chỗ lõm.
Nguỵ Vô Tiện hai mắt mở to, va vào đôi mắt nhạt màu lưu ly ở phía trên, hai bên trao đổi một ánh mắt vi diệu và ngầm hiểu.
"....."
"Khoan đã...."
Cũng không phải là hắn ghét bỏ Lam Vong Cơ, chỉ là đêm qua hai người nổi hứng, đã náo loạn không biết bao nhiêu lần, sáng nay vừa rời giường, từ đầu ngọn tóc đến mũi chân đều run rẩy, suýt nữa không xuống được giường, cổ họng khào khào như giấy nhám, phải uống vài chén trà hoa cúc la hán quả, mới nói ra tiếng được.
Cánh mông bị đè ra phập cả một đêm giờ nóng rát, lúc này bị người ta ghim xuống đất, dán lên sàn nhà lạnh lẽo, hiệu quả giống như ướp lạnh, hơi tê ngứa như thể hàng vạn con kiến cắn. Chỉ là bị hung khí kia dưới hạ thân Lam Vong Cơ chọt vào, sự lợi hại đã được lĩnh giáo vào đêm hôm qua cuồn cuộn ùa đến, cảm giác bủn rủn chạy dọc theo xương cùng, kích thích cho da đầu hắn tê rần, đánh cho trong lòng sợ hãi, vội vàng cố gắng bình tĩnh, cò kè trả giá, "Lam Trạm, ngươi biết tối hôm qua ngươi hung dữ thế nào không, phía dưới của ta... còn đau đó, nếu không buổi tối chúng ta lại...?"
Lam Vong Cơ rũ mắt, một cánh tay vươn ra khỏi tay áo, để lên eo Nguỵ Vô Tiện, nhẹ nhàng xoa bóp, có chút áy náy nói: ".... Rất đau sao?"
Nguỵ Vô Tiện gật đầu một trận, nhìn bộ dáng có chút biết lỗi của y, ngẫm nghĩ, sau hồi lâu, bày ra gương mặt nghiêm túc, tỏ vẻ đường hoàng dạy bảo: "Xem ngươi kìa, bao lớn rồi, có chút kích thích như vậy đã chịu không nổi, phản ứng ở bên dưới nhanh hơn tất cả mọi thứ, có thể thấy được bình thường trong đầu đều cất giấu những điều gì. Tâm không trong sáng suy nghĩ không sạch sẽ, kinh Phật đọc được đi đâu hết rồi? Thành thân mới bao nhiêu ngày, mà cả ngày ham muốn mấy thứ mê muội mất cả ý chí, không nghĩ đến việc tiến bộ, còn quấy rầy đạo lữ đọc sách nghiên cứu".
Lam Vong Cơ nghe một hồi, đầu liền cúi thấp xuống, vật giữa hai chân cũng làm như khiêm tốn nghe dạy dỗ, rũ đầu xuống.
Nguỵ Vô Tiện chỉ vào "đứa nhỏ" nửa cương ở giữa hai chân y, tiếp tục giảng đạo lý cho y: "Lại nói, tối hôm qua đã cho nó hưởng ngon ngọt rồi, ban đêm tác oai tác quái, ban ngày còn muốn xuất hiện, kêu người ta nghĩ thế nào? Vật nguy hiểm như thế, phải tự mình cất cho kỹ, hiểu không?"
Lam Vong Cơ mím môi, hoàn toàn không lên tiếng.
Gọi là vừa dỗ dành vừa uy hiếp, vừa khoan dung vừa nghiêm khắc, Nguỵ Vô Tiện thấy mấy lời nói của mình có hiệu quả rồi, trong lòng mềm nhũn, nghĩ vẫn nên cho người ta một ít ngon ngọt, hơi mỉm cười với Lam Vong Cơ, lặng lẽ ghé đến bên tai y, nhỏ giọng mềm mại nói: "Nhị ca ca, đừng uỷ khuất, đợi tối hôm nay..."
Như vậy như vậy như vậy như vậy nói một hồi không hề ngại ngần, lỗ tai Lam Vong Cơ liền đỏ lên, tiểu gia hoả dưới quần suýt nữa lại bị hắn nói nổi lên hứng thú, Lam Vong Cơ cúi đầu nhìn lướt qua, có chút ngại ngùng, kéo vạt áo che che.
Cuối cùng, Nguỵ Vô Tiện nháy mắt, "Thế nào, tiểu cũ kỷ?"
Lam Vong Cơ từ từ dời người đi, Nguỵ Vô Tiện âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, mới vừa ngồi dậy từ trên mặt đất, đã bị y kéo vạt áo bọc cái cổ lại, mảnh xương quai xanh kia bị che kín mít, sau đó chỉnh sửa từng lớp từng lớp quần áo cột lại đàng hoàng cho hắn, trong động tác lộ ra vẻ không cho phản đối, không nói tiếng nào, giống như đứa nhỏ đã ngậm kẹo vào trong miệng đột ngột bị yêu cầu nhả ra, cặp mắt mong đợi nhìn một lát, thật cẩn thận đem từng tờ giấy gói kẹo bọc kín lại, cổ họng nuốt một cái, lòng tràn đầy miễn cưỡng giấu đi, chỉ mong mau chóng đến lần sau được nếm vị ngon ngọt.
Nguỵ Vô Tiện dần dần xắn tay áo lên dưới bàn tay của y, vừa được thả ra, là chạy ra ngoài giống như được đại xá, Lam Vong Cơ vẫn còn trên mặt đất, tự chỉnh sửa mũ áo, ngẩng đầu nhìn hắn lao đi như một cơn gió, không khỏi có chút mờ mịt, rất có cảm giác thợ săn ngu ngốc bị con mồi thông minh dùng lời ngon tiếng ngọt lừa cho mắc mưu.