Nói ra cho rõ?
Bốn chữ này của Lam Hi Thần nhẹ nhàng bay tới chỗ Lam Vong Cơ, lại giống như bị đổ nước chì, nặng nề đè lên cái miệng phảng phất như bị phạt cấm ngôn của y.
Lời này kêu y làm sao mở miệng đây?
"Nguỵ Anh, ta... ta không muốn giữ gia quy nữa, mấy hôm nay, ta ngày ngày đêm đêm đều nhớ ngươi, chỉ muốn cùng ngươi...."
"Cùng ngươi..."
Sau tấm bình phong truyền đến âm thanh mặc quần áo sột sột soạt soạt.
Lam Vong Cơ thoáng thất thần, ngón tay phát ra một tiếng động nhỏ, như tiếng kêu lẻ loi của con cú đêm trong rừng.
Động tác của bóng người sau tấm bình phong khựng lại, nghe ngóng một lát, làm như không cảm thấy gì, lại giơ tay gom mái tóc dài lại, vòng một vòng qua loa sau đầu, cài một cây trâm để giữ lại.
Không biết có thể nói rõ ràng như vậy hay không?
Lam Vong Cơ nhắm mắt thầm nói sẵn trong đầu, người sau tấm bình phong đi ra, y sửng sốt trong một tích tắc, đứng lên khỏi bàn để đàn.
Nhưng gười nọ căn bản không chú ý đến hành động của y, sau khi tắm gội khoác tấm áo mỏng lên người, một đôi guốc gỗ, vội vàng ra khỏi cửa. Gió đêm đọng lại phía sau hắn, cánh cửa im lặng một giây, phần phật một tiếng, lay động khép mở, chỉ để lại ánh trăng như tẩy.
"Nguỵ Anh...!"
Lam Vong Cơ vội vàng khoác áo ngoài, kéo lê đôi dép, nghiêng người đuổi theo ra.
Nguỵ Vô Tiện ngâm nga khúc nhạc lạc điệu, lạo xạo đi trên con đường sỏi đá, đi qua một đoạn quanh co vắng vẻ, chính là đi về hướng suối nước lạnh.
Lam Vong Cơ yên lặng đi theo phía sau, chỉ thấy hắn thành thạo chào hỏi với môn sinh canh giữ suối, đi qua mà không bị cản trở gì.
Ban ngày suối nước lạnh dùng làm nơi tu luyện, không hạn chế số người, người đi xuống suối cần phải mặc tiết khố, để tránh xấu hổ. Đến khi trời tối, vì hiếm khi có người dùng, chỉ cần nói rõ với môn sinh canh giữ suối, từ chối những người khác, là có thể không mặc quần áo, một mình tĩnh tâm tu luyện, hiệu quả càng cao. Ban đêm không có ánh nắng, nước suối càng lạnh buốt đến tận xương, giống như ngâm mình trong động băng ngàn năm, người không đủ công lực ngâm mình lâu trong suối, dễ dàng bị phong tà xâm nhập, nhưng nếu vận khí phù hợp, thì công hiệu cực kỳ cao, xua tan dục hoả bình ổn tinh thần, có hiệu quả gấp đôi so với làm vào ban ngày.
Môn sinh sau khi hành lễ với Lam Vong Cơ, trên mặt hơi lộ ra vẻ ngại ngùng, "Nhị công tử, suối nước lạnh đã có người dùng, lúc này sợ là không tiện".
Vẻ mặt Lam Vong Cơ hơi biến đổi, muốn nói lại thôi, cuối cùng mở miệng nói: "Ta biết là Nguỵ Anh, không sao".
Hai môn sinh nhìn nhau, sau một hồi lâu, làm như bừng tỉnh đại ngộ khựng lại một chút, rốt cuộc hiểu ra ý nghĩa trong câu nói này của Lam Vong Cơ. Gãi gãi đầu, nghĩ thầm, Nhị công tử và Nguỵ công tử là phu thê, ngay cả mặc đồ lót đối mặt với nhau, về lễ chắc là cũng không đáng ngại gì...
Bị thần sắc mặt không đỏ tim không đập, chắc chắn lạnh lùng của Lam Vong Cơ quét qua vài lần, môn sinh đang do dự chần chừ lập tức hoảng hốt, Lam nhị công tử hành động đứng đắn không sai sót, bản thân chính là gia quy biết đi, hai bọn họ có tài đức gì, mà dám nghi ngờ hoá thân của gia quy?
Lam Vong Cơ thuận lợi được cho vào, đi vài bước, trong lòng cảm thấy không thích hợp. Ban ngày tu luyện trên lớp học, quả là việc ngự khí chống lại cơn rét lạnh, tuy rằng Nguỵ Anh lúc đầu có chút không quen, tiến độ hơi chậm hơn so với các đệ tử Lam thị khác, nhưng thiên tư của hắn rất cao, không mất nhiều thời gian học, đã nắm được bí quyết trong đó, có lẽ không cần tập thêm vào buổi tối, vậy hắn đến đây là vì?....
Tóc Nguỵ Vô Tiện búi thành một cục mềm mại lỏng lẻo, ở phía sau đầu, cả người ngâm hoàn toàn trong nước suối, hai mắt hơi khép lại.
Ánh trăng vụn vỡ lăn tăn trong nước giống như mảng lông vũ trắng như tuyết, loang ra dưới hàng lông mi mảnh dài mềm mại của hắn, cánh môi khẽ khép mở, có những lúc Lam Vong Cơ vô tình bắt giữ được dáng vẻ này, giống như trong miệng ngậm một viên kẹo nhỏ, đầu lưỡi bao bọc lấy viên kẹo xoay tròn, từng chút từng chút đưa đẩy mút tới mút lui, luôn dẫn dụ y đến cạy mở cái miệng nhỏ đó, kiểm tra lớp bọc đường giấu bên trong. Khoé miệng ẩn ẩn cong lên như thể đang ngậm một chút ngọt ngào, lại giống như cái miệng chẻ ba của con thỏ, cứ luôn gợi lên ham muốn không thể kềm chế được phải đút một thứ gì đó vào trong.
Lồng ngực Lam Vong Cơ làm như nhét đầy lông thỏ mịn như nhung lay động, bay tán loạn gây ra cả một vùng ngứa ngáy theo từng động tác nhỏ của Nguỵ Vô Tiện.
Trên tảng đá ném một đống quần áo trắng như mây, áo trên, quần dưới, đai lưng xoắn vào nhau thành nùi.
Lam Vong Cơ thong thả ung dung bước lại gần, cúi người nhẹ nhàng cầm lên, tơ lụa mềm mại mơn man trong bàn tay, mềm rũ mặc cho người vần vò. Ngón tay y chậm rãi mân mê, nhớ tới lúc nó bị mình thô lỗ kéo xuống khỏi người Nguỵ Vô Tiện, vang lên mấy tiếng loạt xoạt kháng nghị.
Âm thanh đôi giày trắng đạp lên đám cỏ xanh rốt cuộc vẫn khiến cho bầu không khí xao động khe khẽ, Nguỵ Vô Tiện đang chăm chú suy nghĩ giữa sóng nước dập dờn quanh người, bên dưới mí mắt hắn đảo quanh một trận, cảm nhận được một luồng ánh sáng trắng trong cơn ớn lạnh của bóng tối mênh mông, từ từ mở mắt ra.
"..... Lam Trạm?"
Dòng suối vang tiếng nước bắn lên, Nguỵ Vô Tiện theo bản năng lùi về sau một bước. Hầu kết hơi lăn một cái, một vệt nước chảy qua cần cổ nhẵn nhụi dưới ánh trăng sáng rõ.
Lam Vong Cơ nhìn thấy sự trốn tránh trong mắt hắn, ánh mắt hơi nghiêm lại, "Mỗi đêm ngươi ra ngoài, là tới chỗ này?"
"À... ta... đúng, ta tới đây ngâm mình một chút". Nguỵ Vô Tiện nhìn ánh trăng toả ra một vầng sáng trên lưng Lam Vong Cơ, giấu y trong bóng tối, không thấy rõ sắc mặt.
"Vì sao phải ngâm suối nước lạnh?". Lam Vong Cơ bất động, đôi mắt nhạt màu trước sau khoá chặt trên gương mặt hắn.
"....." Nguỵ Vô Tiện tuy không nhìn rõ sắc mặt Lam Vong Cơ, nhưng ngửi ra được một chút ý tứ chất vấn hờn dỗi từ trong đó, không khỏi cũng tức giận lên, mắt trợn to nói: "Ta cứ tới ngâm đó, không được sao? Các ngươi không phải hay ghét bỏ ta cả ngày nghịch phá nhảy nhót lung tung, không có chút dáng vẻ quy phạm của Cô Tô Lam thị đó sao, ta đơn giản đến đây để trừ bỏ hoả khí".
Lam Vong Cơ sửng sốt, đây là nguyên nhân của kỳ tích giữ mình yên phận mấy ngày nay của Nguỵ Anh sao? Công hiệu của suối nước lạnh này không khỏi phát huy vượt xa bình thường, hơi quá mức cần thiết rồi.
Nguỵ Vô Tiện thấy y như suy tư gì đó, cho rằng có chuyện, "Ngươi ra đây tìm ta, là có chuyện gì?"
Lam Vong Cơ lắc lắc đầu.
Hai bên im lặng, tiếng nước róc rách tràn ngập trong bầu không khí im lặng vi diệu.
Nguỵ Vô Tiện cúi đầu, nhất thời không nhớ ra đề tài gì có thể phá vỡ sự xấu hổ, vài phần suy tư khó nói nên lời ứ đọng giữa hai hàng lông mày của y, trên mặt bao phủ một vẻ thanh lãnh.
Các ngón tay của Lam Vong Cơ đang thu gom quần áo hắn khẽ siết chặt lại.
Y chưa bao giờ cảm thấy, Nguỵ Anh cách y xa xôi đến như vậy.
Nguỵ Vô Tiện hắng hắng giọng, vừa định nói gì đó, thì nhìn thấy quần áo của mình được Lam Vong Cơ xếp chỉnh tề gọn gàng, giống như một khối đậu hủ được cắt bằng dao để ở bên dòng suối, "Lam Trạm, ngươi không cần xếp giùm ta...", lời còn chưa dứt, lại nhìn thấy đầu ngón tay Lam Vong Cơ khẽ nhúc nhích, thế mà lại kéo lỏng đai lưng của mình ra.
Từng mảnh quần áo trắng tinh lột ra từng lớp khỏi người y, lộ ra đường nét nhấp nhô kéo dài xuống phía dưới.
"Lam, Lam Trạm?" Nguỵ Vô Tiện hoảng sợ, tầm mắt hoảng loạn nhìn lung tung một trận, nhưng rồi trăm sông đổ về biển cũng đều tập trung ở nơi vô cùng chói mắt đó.
Hình dáng trần trụi dưới ánh trăng của Lam Vong Cơ cực kỳ đáng chú ý, từ trong suối nước lạnh dâng lên luồng khí lạnh lững lờ, liên tục quẩn quanh ngực, eo và chân của y, lưu luyến mê hoặc, Nguỵ Vô Tiện nuốt nuốt cổ họng khô khốc, nhìn người nọ lưng đeo ánh trăng, từng chút từng chút đi vào hoàn toàn trong dòng suối.
Hai điểm sáng trong mắt Lam Vong Cơ trước sau đều tập trung trên mặt hắn, thân thể từng bước đến gần khuấy động cả một vùng nước lạnh lẽo, từng chút từng chút ép Nguỵ Vô Tiện lùi về phía sau, Nguỵ Vô Tiện không biết tại sao, lại hơi hoảng loạn, đôi mắt đen láy chớp chớp, cả người dò dẫm khoảng cách để lùi lại, cuối cùng bị giam trong một góc chết không cách gì lùi lại được nữa, một bàn tay hắn sờ lên tảng đá lạnh ngắt ven bờ ở sau lưng, cái lưỡi luôn luôn linh hoạt thế mà lại như thắt nút, "Lam Trạm, ngươi tại sao, cũng, cũng muốn ngâm mình vậy?"
Mỗi một bước chân của Lam Vong Cơ đều giống như đạp lên băng giá lạnh lùng mà đến, giọng nói trầm thấp rõ ràng vang lên, "Ngâm cùng ngươi".
Ngực hai người gần như sắp dán sát vào nhau, "Ngươi, ngươi đứng gần quá, kêu ta làm sao tu luyện đây?" Nguỵ Vô Tiện chột dạ kháng nghị.
Nghe vậy, Lam Vong Cơ rốt cuộc ngừng lại, đôi mắt màu lưu ly chậm rãi phác hoạ gương mặt hắn, thu vào mắt sự kháng cự vô tình hữu ý của hắn, cả hồ nước yên tĩnh, lặng im không một tiếng động.
Thấy y hồi lâu không tới gần nữa, Nguỵ Vô Tiện cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, cố ép mình nhắm mắt lại, mạnh mẽ đè xuống nhịp tim đập hơi nhanh đến mức khó chịu của mình, lát sau, rốt cuộc thuận lợi chìm vào tâm trạng thiền định.
Bóng tối mênh mông sắp sửa bao bọc lấy hắn, bỗng nhiên, trên môi truyền đến cảm giác ướt át, hắn mở bừng hai mắt, phát hiện Lam Vong Cơ ôm hắn, đang chăm chú hôn lên.