Lúc Nguỵ Vô Tiện lén đi tìm Lam Vong Cơ, y đang tắm.
Lam Vong Cơ ở trong phòng dành cho khách của Liên Hoa Ổ, nhưng lịch làm việc và nghỉ ngơi hoàn toàn rập khuôn như khi ở Vân Thâm Bất Tri Xứ. Ngay cả thời gian tắm cũng không khác.
Nguỵ Vô Tiện đi ngang qua cửa sổ, nghe được tiếng nước ào ào. Hắn nhấc mành cửa sổ lên, ló đầu vào nhìn trộm vài cái, điều đáng tiếc chính là, tấm bình phong đã ngăn cản hầu hết tầm nhìn.
Bên cạnh cửa sổ có một cái bàn hình tam giác, bên trên để một bộ quần áo trắng tinh không tì vết được xếp như một khối đậu hũ. Nguỵ Vô Tiện chui nửa người vào, đưa tay vơ lấy xấp quần áo mang qua, đầu đập vào khung cửa sổ, vang lên một tiếng bộp.
Tiếng nước sau tấm bình phong ngừng lại.
Nguỵ Vô Tiện: "....."
Nguỵ Vô Tiện: "Meo!"
Lam Vong Cơ: "?"
Nguỵ Vô Tiện: "Meo meo!"
Lam Vong Cơ: "....."
Vài tiếng mèo kêu yểm trợ, tiếng nước lại vang lên lần nữa, Nguỵ Vô Tiện hữu kinh vô hiểm mà thở phào nhẹ nhõm, chắc là đã lừa được rồi.
Mùi đàn hương thanh lãnh, quẩn quanh ở chóp mũi, hắn nâng bộ quần áo sờ mát lạnh như nước kia lên, vùi mặt vào. Mùi đàn hương nồng đậm miên man, tràn ngập lên từng tấc da thịt của hắn, bao bọc lấy hắn.
Đến lúc trả quần áo trở về, thì miếng đậu hủ trắng như tuyết đã biến thành một miếng đậu hũ vỡ nát, đang định hạ tấm mành cửa sổ xuống, thì một chiếc khăn lụa trắng nhẹ nhàng bay xuống đất.
Trên khăn lụa thêu hai hình người nhỏ đang hôn môi, đường nét thô kệch, mũi thêu sơ sài.
Động tác Nguỵ Vô Tiện khựng lại một khắc, sau đó mới chậm rãi nhặt tấm khăn từ dưới đất lên. Trong một tháng tới Vân Thâm Bất Tri Xứ bàn chuyện xem mắt đó, đồ đạc của hắn cũng vứt lung tung, những thứ nho nhỏ coi như đồ giải trí ở các lớp học buổi sáng, mấy cây sáo trúc tự tay mình làm, bùa chú và bản thảo ghi chép linh tinh vụn vặt, còn giữ được hay không hoàn toàn nhờ vào may mắn. Tấm khăn lụa này bị hắn dùng để chọc ghẹo các cô nương, cũng đã hoàn thành sứ mệnh lịch sử của nó, không có bất kỳ giá trị thẩm mỹ và thưởng thức gì đáng nói, là một vật hết sức tầm thường, Nguỵ Vô Tiện căn bản không thể tưởng tượng, nó được người ta cất giữ trịnh trọng như thế.
Chiếc khăn lụa trắng không nhiễm một hạt bụi, không hề có dấu vết đã được sử dụng, chỉ có mấy nếp gấp mờ nhạt gọn gàng lưu loát, thậm chí ngay cả nếp gấp này cũng là ngay ngắn phẳng phiu, chiếc khăn rớt ra từ trong quần áo của Lam Vong Cơ, nói cách khác, y vẫn luôn mang theo nó bên người sao?
Nguỵ Vô Tiện không nói câu nào siết chặt nó trong tay.
Người này, vẫn luôn như vậy ư? Chưa từng chủ động nói thêm một câu, chưa từng cố tình biểu lộ một phần. Đối mặt với sự lăn lộn khóc lóc la lối, ôm lấy y hôn mãnh liệt như chim gõ kiến, nói mấy câu: "Lam Trạm ta thật sự rất thích ngươi! Yêu thích, tâm duyệt, vừa ý, khuynh tâm, ái mộ, ngươi thích từ nào cứ tuỳ tiện chọn dù sao chính là thích ngươi muốn chết!" của hắn, Lam Vong Cơ cũng chỉ xoa xoa tóc hắn, sờ lên gương mặt hắn, chứ chưa từng có sự đáp lại nào khiến hắn xúc động, chỉ để lại hắn một mình buồn bực không thôi.
Những buồn bực đó ngẫu nhiên chồng chất, dưới những biểu hiện vô cảm không thể nào hiểu nổi đó, những khoảng cách tránh né vô tình hữu ý đó, đã hoá thành ngờ vực, thúc đẩy thêm một bước trong sự mẫu thuẫn xung đột, cuối cùng khiến trái tim hắn nguội lạnh như băng giá mà tin chắc rằng, Lam Vong Cơ chưa bao giờ thật lòng yêu thích hắn, ít nhất không phải là loại yêu thích mà hắn mong muốn.
Y không nói nhiều, thì Nguỵ Vô Tiện cũng không hỏi nhiều, sợ bức bách Lam Vong Cơ phải nói ra ra câu trả lời mà chính mình không thể chịu đựng được.
Trong chuyện tình yêu, hắn luôn cảm thấy tiểu cũ kỷ Lam Vong Cơ này vụng về không chịu nổi, nhưng lúc này hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ, chính mình mới là một kẻ lỗ mãng vừa ngu ngốc vừa thần kinh thô.
Hai thiếu niên ngây ngô chó chê mèo lắm lông, kẻ tám lạng người nửa cân, tuổi vừa mới lớn, mỗi người đều có sự bướng bỉnh cố chấp của riêng mình, không biết tình yêu là cái gì, mơ màng hồ đồ kết thành phu thê, mơ màng hồ đồ bắt đầu cái gọi là cuộc sống hôn nhân. Một người nghĩ sao nói vậy, khi tâm huyết dâng trào, thổ lộ như vạn kiếm bay lên trời, tung chiêu loạn xạ, khí thế dời non lấp biển, nhưng đầu óc lại giống như cái rây thật lớn, để lọt qua tất cả những biểu hiện rất nhỏ đó của đối phương, một người trầm ổn như núi mà tiếp nhận tình yêu mãnh liệt của đối phương, nhưng bản thân lại giống như chuông vàng khoác thêm áo giáp sắt, kín mít không một kẽ hở, giữ suy nghĩ chặt chẽ, biểu đạt tình ý khó khăn như nhổ răng cọp, đối phương phải luyện được thuật đọc tâm mới có thể tránh đâm đầu vào vách tường đến choáng váng.
Nguỵ Vô Tiện siết tấm khăn tay kia, bỗng nhiên ngây thơ mờ mịt mà hiểu ra, tại sao mình luôn thích quấn lấy Lam Vong Cơ vào những lúc không thích hợp, không phải bởi vì tâm trạng lo được lo mất, mong muốn tiểu cũ kỷ này cam tâm tình nguyện vì mình đột phá những quy định nặng nề ở trong lòng, để chứng minh tình yêu đối với mình hay sao? Mà vừa vặn những gì Lam Vong Cơ có thể cho, chỉ là tình yêu tinh tế như nước, trầm tĩnh không lời giống như tấm khăn lụa này.
Giống như trong giấc mơ ở gian tiểu trúc hoa long đảm kia, hai người đều chỉ muốn dùng cách của mình để cho cá vàng ăn, kết quả không phải là chỉ có thể đánh nhau hay sao.
Ánh trăng mát lạnh của Liên Hoa Ổ, chiếu lên tấm mành cửa sổ, ánh trăng mờ ảo, bóng người càng mờ mịt, trái tim Nguỵ Vô Tiện lại trong sáng một cách hiếm hoi.
Sáng sớm hôm sau, Nguỵ Vô Tiện lại lén lút đi đến trước cửa sổ phòng Lam Vong Cơ, vừa mới nhấc tấm mành cửa sổ, thì nghe thấy tiếng người hầu ở bên ngoài thì thầm, "Lam nhị công tử nói y bị mèo lấy trộm một thứ quan trọng, làm như rất là đau lòng, tự mình đi tìm kiếm khắp nơi".
"Con mèo nào mà to gan lớn mật như vậy, còn dám lấy trộm đồ của Lam nhị công tử?"
"Còn phải nghĩ sao, là con mèo luôn động dục, cả ngày nhảy nhót lung tung lùng sục loạn cả lên, lại không thành thật ở trong sân của chúng ta đó. Không nói nữa, Lục sư đệ đang bắt ở chỗ nào, tới đó giúp đi".
Tấm mành cửa sổ vừa nhấc lên, một mảnh màu trắng đi vào, một chiếc khăn tay trắng tinh nhẹ nhàng đặt lên trên cái bàn tam giác cạnh cửa sổ, bên trên thêu thêm vài thứ cũng với tay nghề thêu vụng về như thế, trong tay một hình người nhỏ đang hôn môi có thêm một dải lụa nhỏ màu trắng, giống như vừa được tháo xuống từ trên đầu của hình người nhỏ kia, trong một góc khăn, một con cá vàng béo mập lúc lắc chiếc đuôi ánh vàng rực rỡ, sung sướng bơi lội.
Nguỵ Vô Tiện trả lại chiếc khăn xong, bước chân đi về phòng, yên tĩnh chờ đợi diễn biến tiếp theo.
Chiến tranh lạnh lâu như vậy, mặt mũi luôn khó mà kéo xuống ngay lập tức. Hắn cũng không dám chạy loạn, hiếm khi yên ổn ở trong phòng cả một buổi sáng, cầm mấy món đồ chơi nhỏ kia của hắn mà rờ mó lung tung, chỉ vì chờ người nào đó nhìn thấy chiếc khăn tay kia và tìm tới hắn. Kết quả sắp đến giờ cơm trưa, trước cửa một bóng quỷ cũng không có.
Hắn nghẹn một bụng tức giận, hùng hổ quay trở lại, vừa bước vào sân, khí thế khiến cả cái bụng vẫn đang căng tức hồi nãy đã rỉ ra một chút, lại đi thêm hai bước, thì hoàn toàn xẹp lép không còn hình thù gì, cả người giống như một con thằn lằn dán sát vào bức tường, ép vào chân tường di chuyển đến trước cửa sổ phòng Lam Vong Cơ. Kêu lên hai tiếng meo meo để yểm trợ, quan sát nửa ngày nhưng sững sờ không thấy bóng dáng người nào.
Chui nửa thân mình vào, Nguỵ Vô Tiện: "Meo?"
Tác phẩm thêu thùa tinh vi kia của ta, rốt cuộc Lam Trạm đã nhìn thấy chưa? Sẽ không bị gió thổi rớt mất, hay là thật sự bị mèo hoang tha đi rồi đấy chứ?
Bộ quần áo xếp ngay ngắn trên chiếc bàn tam giác lại bị hắn lật tung lên.
Không có ở đây.
Nguỵ Vô Tiện: "Meo meo?"
Đúng lúc này, một cơn gió lạnh thổi qua sau lưng.
Nguỵ Vô Tiện hơi khựng lại.
Tư thế vểnh mông, cong eo chui qua cửa sổ này của hắn, lọt vào tầm mắt của người phía sau không sót một chút nào.
Lam Vong Cơ: "....."
Nguỵ Vô Tiện sửng sốt, phát hiện Lam Vong Cơ dùng một góc độ cực kỳ vi diệu để nhìn từ bên hông sang, trong chớp mắt tỉnh táo lại, chỉ cảm thấy tư thế vặn eo ngoái đầu nhìn lại này thật sự quá mức lẳng lơ, vội vàng rụt người ra khỏi cửa, pha trò: "Lam Trạm, ngươi cũng ở đây hả, khéo quá, ta... ta thấy có con mèo hoang chạy vào, muốn giúp ngươi đuổi đi".
Lam Vong Cơ không nói gì, chỉ an tĩnh nhìn hắn. Đôi mắt nhạt màu giống như áng mây cuối trời, nhẹ nhàng cuộn lên trong một tích tắc, rồi lặng lẽ thả lỏng ra.
Vẻ mặt hi hi ha ha của Nguỵ Vô Tiện cũng theo đó mà thu lại, rũ mắt xuống, cũng im lặng.
Nhất thời không nói chuyện.
Trên mái hiên truyền đến tiếng mèo kêu thật sự, cả hai đều ngẩn người ra.
Con mèo đen ngông nghênh đi tới, tầm mắt vô cùng cao quý nhìn chằm chằm vào bọn hắn nhưng chỉ trong chốc lát, khinh thường nhìn lại và bỏ đi, thần thái đó rõ ràng là, căn phòng này căn bản không có bất kỳ thứ gì đáng để nó phải hạ thân thể tôn quý của nó, cái gì tiên tử tắm rửa, cái gì khăn tay, có mùi thơm của con cá diếc mới mắc lưới bên bờ hồ sen không?
"Khụ" Nguỵ Vô Tiện hắng hắng giọng, Lam Vong Cơ hơi có chút ngơ ngẩn thu hồi lại ánh mắt đang nhìn hắn.
Lam Vong Cơ trầm giọng mở miệng: "Nguỵ Anh, ta..."
Nguỵ Vô Tiện ngắt lời cắt ngang y: "Thực xin lỗi!"
Lam Vong Cơ hơi kinh ngạc ngước mắt lên.
Nguỵ Vô Tiện cắn chặt răng, tay phải của hắn nắm chặt lại, đôi mắt đen nhìn thẳng vào trong mắt Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, những lời nói trước đây của ta đều không phải là lời nói thật lòng! Những lời nói khùng điên đó không phải muốn nói với ngươi, ngươi coi như không nghe thấy, ặc... không đúng... không đúng. Tóm lại, đó đều là lời nói khi giận dữ, tất cả không phải là thật! Ta, ta muốn sống cùng với ngươi, cả đời ta đều muốn sống cùng với ngươi! Một phút một giây cũng không muốn rời khỏi ngươi!"
Lúc nói xong lời này, hắn đã túm chặt được Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ bị lời nói đột ngột của hắn ập đến có chút ngây ngốc ra, đôi mắt hơi trợn to.
Nguỵ Vô Tiện lại là rốt cuộc chờ không nổi, nhào tới trước người và ôm lấy y, hô hấp dồn dập, nhưng giọng nói lại trầm xuống, giống như bị nghẽn lại bởi cảm xúc vỡ oà nào đó, "Lam Trạm, ta nhớ ngươi... Ta rất nhớ ngươi..."
Lam Vong Cơ thở ra một hơi thật sâu, hai mắt mờ mịt trong một chớp mắt, hô hấp chôn trong mái tóc suôn mượt của Nguỵ Vô Tiện, trở tay siết chặt hắn vào trong lòng ngực.
Hai tay Nguỵ Vô Tiện vòng lấy cổ Lam Vong Cơ, hơi thở phà vào chỗ cổ trắng nõn của y, hỗn loạn và đặc nghẹt, cảm xúc dồn nén mấy hôm nay, chạy tán loạn trong lồng ngực, không biết làm thế nào để nói ra khỏi miệng. Lam Vong Cơ nhẹ nhàng gỡ hắn ra, cẩn thận nhìn vào đôi mắt có chút ngơ ngẩn kia, ôm gương mặt của hắn trong lòng bàn tay, tỉ mỉ phác hoạ một lần, giống như muốn xác nhận tất cả những gì đã mất mà tìm lại được đang ở trước mắt.
Nguỵ Vô Tiện chớp chớp mắt, hai hàng nước mắt đảo quanh trong hốc mắt nửa ngày, rốt cuộc đã yếu đuối mà rơi xuống, hắn hít hít mũi, làm như có chút ão não, ngay sau đó, gương mặt hơi lành lạnh của Lam Vong Cơ dán lên, mềm nhẹ hôn lên hai hàng nước mắt.
Hai người áp trán vào nhau, cứ an tĩnh như thế đứng một hồi.
Một bàn tay của Nguỵ Vô Tiện nhẹ nhàng vuốt ve trên ngực Lam Vong Cơ, một lát sau, hai ngón tay lại biến thành hai chân của một con người nhỏ, đi đi dừng dừng ở trên cơ ngực săn chắc của đối phương, chọt chọt nghịch nghịch. Cuối cùng, kềm nén không được, chui vào trong áo của đối phương.
Lam Vong Cơ bị hắn sờ soạng lung tung một trận, hô hấp hơi gấp, há miệng thở dốc muốn nói gì đó, lại nhìn thấy bàn tay không an phận kia bỗng nhiên giơ lên trước mắt y, giữa các ngón tay kẹp một chiếc khăn tay trắng tinh, trên khăn tay là hai hình người nhỏ đang hôn môi.