Nguỵ Vô Tiện cứ thế rời khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Lúc ngự kiếm trở lại Liên Hoa Ổ, sắc trời vừa mới hửng sáng. Trên hành lang dài không một tiếng động, hương sen trong sương sớm thơm ngát, bên sông nghe văng vẳng tiếng người dậy sớm đi đánh cá khua sào tre, từng đợt âm thanh quăng lưới vang lên.
Hương vị và giọng nói quê hương đã từng mong nhớ ngày đêm, nhưng trong mắt Nguỵ Vô Tiện xem ra lại không có gì quan trọng, hắn bước đi vội vã trên hành lang vắng vẻ không người, chỉ có tiếng giày vang lên, cửa phòng bị hắn đá mở toang ra, chui đầu vào lớp chăn đệm mềm mại trắng tinh, đắp chăn lên, cuộn thành một cục nho nhỏ.
Cho đến buổi trưa, Giang Yếm Ly theo thói quen đi vào phòng Nguỵ Vô Tiện phủi bụi quét tước mới phát hiện thứ gì đó giống như một ngọn đồi nhỏ ở trên giường.
Sau khi Nguỵ Vô Tiện thành thân, Ngu phu nhân liên tục cằn nhằn Giang Yếm Ly, vứt căn phòng trống cho người hầu giữ sạch sẽ sơ sơ là được rồi, không cần tự mình đi dọn dẹp, nhưng nàng vẫn không chê phiền phức, thỉnh thoảng muốn ở trong phòng Nguỵ Vô Tiện một lúc, để ý đến những chỗ mà người hầu có thể không chú tâm tới, đề phòng ngày nào đó hắn tâm huyết dâng trào quay trở lại, thì có thể nghỉ ngơi trong môi trường thoải mái và sạch sẽ nhất.
"A Tiện?"
Giang Yếm Ly buông cây chổi lông gà trong tay, nhấc một góc chăn lên, vật thể sống dở chết dở có mái tóc rối tung, hai mắt đỏ hoe, phun ra hơi thở nóng ẩm bị động đến, đưa một ánh mắt đã chịu đủ giày vò về phía nàng.
Lúc ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, Nguỵ Vô Tiện chăm chỉ siêng năng nghĩ rằng, được ăn cả ngã về không quyết tâm dứt khoát làm tất cả mọi thứ, chỉ muốn mình lập tức thoát khỏi nơi đó, thoát khỏi người kia.
Hắn sợ rằng một khi nhìn thấy Lam Vong Cơ, trong lòng mình sẽ loạn thành một nùi, sự quyết tâm rất vất vả mới có được sẽ sụp đổ dưới ánh mắt của đối phương, mọi nỗ lực thoát ra sẽ thất bại trong gang tấc, thả mình vào vòng tay ôm ấp của đối phương sẽ có được sự an ủi ngắn ngủi, kéo dài hơi tàn, cho đến khi lại bị cự tuyệt một lần nữa.
Giống như một cái bẫy dịu dàng, đủ loại biểu hiện mê hoặc hắn, hắn chưa bao giờ từng thích một người như vậy, hắn đã từng dâng hết cả trái tim không giữ lại một chút gì, nhưng dưới các dấu hiệu khác nhau, rốt cuộc phát hiện, đối phương thật ra không như mình tưởng tượng, không giữ lại một chút gì giống vậy.
Sự hoang mang, quẫn bách và khó xử của Lam Vong Cơ, giống như tảng băng chìm, trong mỗi lần thân mật, từng chút từng chút trồi lên khỏi mặt nước. Y nhân danh lễ pháp, để bao bọc tình yêu và sự gần gũi, cũng nhân danh lễ pháp, để chính đáng kềm chế và giữ khoảng cách, kéo mình lại gần, rồi lại đẩy ra xa, sự thật lòng của y trở nên mờ nhạt trong những lần tranh chấp qua lại mâu thuẫn lẫn nhau này, chỉ sợ ngay cả bản thân Lam Vong Cơ, cũng không biết tình cảm của mình đối với hắn là như thế nào.
Y chỉ là một tiểu cũ kỷ, người mà mỗi một suy nghĩ một mong muốn, một lời nói một hành động, đều do gia quy lễ pháp tạo thành, đương nhiên, cảm xúc và tình yêu của y, cũng hình thành trong khuôn khổ này, tình cảm phát sinh nhưng phải ràng buộc bởi lễ nghi, không vượt quá một thốn, không ngắn đi một phân. Quãng đời còn lại của y, thứ có thể trao cho hắn cũng như thế, một tình yêu vợ chồng trong phạm vi quy củ, những gì vượt ra bên ngoài phạm vi này, y không thể cho, cũng giống như lựa chọn ban đầu của y, là sự lựa chọn được thực hiện dưới sự chỉ dẫn của những lời răn dạy cảnh cáo của trưởng bối và lời tiên tri. Đây là lựa chọn của bản thân y sao? Có lẽ Lam Vong Cơ cảm thấy là như vậy, bởi vì bản thân y và phạm vi quy củ này đã được hình thành từ một nơi, sinh ra từ một suy nghĩ, căn bản là cùng sống cùng chết, cùng tồn tại cùng tiêu diệt, làm gì có khác biệt, và làm sao phải phân biệt?
Có lẽ như vậy đối với người khác là đủ, nhưng Nguỵ Vô Tiện hắn thì không được, nếu không phải là một trái tim chân thành, không màng tất cả, không giữ lại chút gì giống vậy, thì thà là hắn không cần, bởi vì hắn đối với Lam Vong Cơ, chính là như thế. Một khắc cũng không muốn tách rời khỏi y, cứ quấn lấy y như vậy cho đến già, mỗi một phần tình yêu và khát vọng, đều xuất phát từ trái tim, chứ không phải là lễ nghĩa, ý trời gì cả.
Ban đầu hắn giữ ý định thà chết không lùi bước, nhưng mà sau khi trốn đi, trong hơi ấm thấm đẫm hương sen quen thuộc, hắn lại bắt đầu nhớ Lam Vong Cơ.
Nghĩ đến từ đây không thể gặp lại y, hôn môi y, được y ôm vào trong lòng, cùng giường cùng gối với y, thì như thể cắt đi một miếng thịt từ trên cơ thể đang rỉ máu của chính mình, lại giống như phải xẻo mất lục phủ ngũ tạng của hắn, ba hồn sáu phách rút đi từng sợi một, cho đến khi, chỉ còn lại một chút xíu rất rất nhỏ.
"A Tiện? Ngươi... tại sao trở về rồi?"
Giang Yếm Ly nhìn đôi mắt quầng thâm sưng đỏ của hắn, lòng tràn đầy lo lắng, "A Tiện, rốt cuộc là chuyện gì?"
"Sư tỷ..." Nguỵ Vô Tiện thẫn thờ nhìn về phía nàng, "Ta...."
Giang Yếm Ly mở to mắt.
Đầu ngón tay Nguỵ Vô Tiện chỉ vào ngực mình, "... Chỗ này của ta, rất là khó chịu á".
***
Tin tức Nguỵ Vô Tiện trở về rất nhanh chóng truyền đi khắp Liên Hoa Ổ, mọi người đều vui mừng khôn xiết, hi hi ha ha muốn đi vào phòng tìm đại sư huynh, ai ngờ chờ đợi bọn chúng chỉ có một cánh cửa phòng đóng chặt, gõ rung trời cũng không ai trả lời.
Giang Yếm Ly đành phải nói ra hết những điều bất thường của Nguỵ Vô Tiện, trong lòng mọi người lo sợ, chỉ cảm thấy sắp trái gió trở trời rồi.
Mấy ngày kế tiếp, Nguỵ Vô Tiện không ăn không uống tự nhốt mình bên trong.
Cho đến tối ngày thứ ba, một phong thư từ Cô Tô được đưa đến tay Giang Phong Miên.
Trong thư nói thẳng Nguỵ Vô Tiện lấy trộm di vật của phu nhân tông chủ Lam thị quá cố, đối với tổ tiên và toàn thể gia tộc Lam thị mà nói là cực kỳ mạo phạm, cũng là hành vi vi phạm gia quy Lam thị, khiến người ta khiếp sợ và giận dữ, ứng với điều xấu trộm cướp trong Thất Xuất, cho nên chấp hành gia pháp, ly hôn đuổi Nguỵ Vô Tiện ra khỏi cửa.
Lời lẽ trong thư đầy căm phẫn, bút pháp sắc bén, cơn tức giận của Lam Khải Nhân gần như muốn xé giấy chui ra.
Trên dưới Liên Hoa Ổ rất là khiếp sợ.
Ngu phu nhân tức giận không nhẹ, gân cổ lên kêu Giang Trừng vào trong phòng lôi tên nghiệt súc đó ra, thành thật khai nhận tội, chờ xử lý.
Giang Trừng đã từng đi học ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, tận mắt nhìn thấy cảnh tượng yêu đương của Nguỵ Vô Tiện và Lam Vong Cơ, khi đá mở cửa phòng của Nguỵ Vô Tiện, chỉ thấy một đống vật thể rũ rượi chán nản, toàn thân nhếch nhác co rúm trong chăn, càng khiếp sợ hơn.
Cuối cùng, Nguỵ Vô Tiện vẫn là bị lôi đến Thử Kiếm đường.
Hắn mặt vô biểu tình quỳ trên mặt đất, mí mắt sưng vù nhìn xuống, không nói một câu. Ngu phu nhân nhìn bộ dạng lạnh lẽo này của hắn, càng tức giận, chính là chửi mắng một trận tối tăm mặt mũi.
Nguỵ Vô Tiện sống trong phòng mấy ngày, không nghe thấy tiếng người, vừa mới ra khỏi ổ, đã bị chấn động đến đau tai, vẻ mặt khổ não, thân mình đang quỳ bị tiếng gào thét thịnh nộ của Ngu phu nhân làm cho nghiêng sang một bên, nhưng cũng không phản kháng, im lặng nghe bà gầm một trận, không biết tại sao, lại dễ chịu hơn một chút, trên mặt có được chút sinh khí.
Tuy hắn không có ý định nói chi tiết mâu thuẫn giữa mình và Lam Vong Cơ, nhưng không chịu nổi sự chất vấn của trưởng bối, vì vậy lựa một vài chuyện bị người ta bắt được lỗi sai, mỗi ngày phạt quỳ, thức ăn dở tệ, giờ làm việc và nghỉ ngơi biến thái, lại chỗ nào cũng không được đối xử tốt, thêm mắm dặm muối kể ra, một bộ ra vẻ đáng thương bị giày vò đến mức người không ra người quỷ không ra quỷ, bất đắc dĩ phải làm hạ sách này, ép Lam thị đuổi hắn ra khỏi nhà, trở về Liên Hoa Ổ ở.
Giang Trừng đã có trải nghiệm của bản thân đối với những quy định khiến người ta giận sôi của Cô Tô Lam thị khi đi học, nghe xong mấy câu liền cảm thấy như mình ở trong hoàn cảnh đó, da đầu tê dại, hơn nữa y biết tuy Nguỵ Vô Tiện bướng bỉnh gây rối, nhưng gia phong của Vân Mộng Giang thị luôn luôn thoải mái, rộng rãi, người đi ra ngoài đại diện cho Giang gia, lại bị Lam gia một mực chèn ép, đột nhiên sinh ra cảm giác khó chịu vì bị người ta cưỡng chế đi vào khuôn khổ, vỗ bàn nói: "Lam gia bọn họ quá khi dễ người khác!"
Liếc mắt nhìn Nguỵ Vô Tiện một cái, lại nói: "Lam Vong Cơ không nói giúp ngươi sao?"
Nguỵ Vô Tiện nghiến chặt răng, "Y hả, chỉ hận không thể đóng đinh ta lên tảng đá quy huấn của nhà y, để ta tuân thủ quy củ cho tốt".
Ngu phu nhân cười lạnh một tiếng, "Vậy cũng là ngươi gieo gió gặt bão, theo ta, Lam gia đã làm rất tốt, đáng lẽ phải sớm quản cái tính vô pháp vô thiên này của ngươi".
Nguỵ Vô Tiện nghẹn họng đến sặc, không nói gì.
Giang Yếm Ly đau lòng nhìn Nguỵ Vô Tiện một cái, cũng thở dài không nói gì.
Giang Phong Miên từ khi nhận được thư của Lam Khải Nhân không nói tiếng nào, lâm vào trầm tư, Ngu phu nhân thấy ông không có thái độ gì, trong lòng càng giận, cho rằng ông muốn che chở cho Nguỵ Vô Tiện, đang định lên tiếng.
Ánh mắt Giang Phong Miên dừng lại trên người Nguỵ Vô Tiện, "Là lỗi của ta".
Mọi người kinh ngạc nhìn về phía ông.
Giang Phong Miên giống như là vô cùng buồn bã, ngữ khí rõ ràng là ngại ngùng và áy náy, "Là ta suy xét không chu toàn, làm theo ý mình, là ta sau khi nghe xong quẻ bói của Lam lão tiên sinh, cho rằng mình đang làm theo di nguyện của cha mẹ a Anh, không nghĩ đến cảm nhận của a Anh. Đáng lẽ ta sớm đoán trước mới phải, gia phong của Lam gia và Giang gia khác biệt, mà tính cách của a Anh lại càng... không hợp với Lam gia, tuổi hắn còn nhỏ, bị bắt buộc đưa đến một nơi như vậy, ta lại kỳ vọng hắn có thể tự mình thích ứng. Cuối cùng không phải là gọi dạ bảo vâng, miễn cưỡng chấp nhận, mà chính là như hiện giờ, cứng đối cứng, chịu hết đau khổ..."
"A Anh," Ông nói với Nguỵ Vô Tiện, ".... Giang thúc thúc, thực xin lỗi ngươi".
Nguỵ Vô Tiện nói không nên lời.
Bên trong Thử Kiếm đường lặng im không một tiếng động, thật lâu sau, chỉ có tiếng thở dài truyền ra.
***
Từ đó về sau, Nguỵ Vô Tiện tuy không trốn trong phòng nữa, nhưng cũng không đi đâu, mỗi ngày ôm vò rượu, uống đến say khướt. Cả ngày mê mê man man, không phải một mình ngồi thẫn thờ bên bờ hồ, thì là đi lung tung ngoài phố, loạng chà loạng choạng, hàng xóm láng giềng quen biết hắn đều tò mò vây quanh quan tâm hỏi han, bị Nguỵ Vô Tiện xô đẩy một trận, suýt chút nữa đập trúng mấy quầy hàng. Chủ quán sợ hãi, vội vàng thông báo cho Liên Hoa Ổ, Giang Trừng lần nào cũng chạy như bay ra cửa, một cước đá rớt vò rượu trong tay Nguỵ Vô Tiện, bồi thường tiền xin lỗi người ta, rồi mang hắn trở về nhà.
Trở về bị Ngu phu nhân bắt gặp, lại mắng một trận ra trò, Giang Trừng bị coi như dung túng giúp đỡ hắn, cũng bị mắng luôn.
Giang Trừng nghẹn một bụng tức giận, liền trói hắn lại, "Nam nhân đại trượng phu, ly hôn thì ly hôn, sảng khoái thoải mái, một bộ bày ra dáng vẻ người vợ bị vứt bỏ oán giận làm cái gì?"
Nguỵ Vô Tiện ngã phịch một cái xuống đất, say như chết, trong miệng lẩm bẩm: "Lam Trạm, Lam Trạm, ta chỉ uống một chút, chỉ một chút thôi, ngươi đừng nóng giận...."
Giang Trừng bất đắc dĩ, lời tàn nhẫn ra đến miệng lại nuốt trở vào, nói với mẫu thân, "Cho hắn một chút thời gian nữa đi".
Trong bức thư của Lam Khải Nhân, Nguỵ Vô Tiện phạm vào Thất Xuất, đáng lý bị trục xuất khỏi Lam gia, nhưng cái đáng lý này chỉ nói được một nửa mà không có phần sau, bọn họ lại đợi mấy ngày, vẫn không thấy tờ hưu thư kia của Lam thị.
Ngu phu nhân nói: "Không phải là tiểu tử Lam gia kia, mềm lòng rồi đấy chứ?"
Giang Trừng nói: "Nếu thật sự luyến tiếc, thì cũng đến lúc tới đón người rồi".
Nghe xong lời này, Nguỵ Vô Tiện lại im lặng tu hết một ngụm rượu.
Cuối cùng, Giang Phong Miên quyết định tự mình đi một chuyến đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, để kết thúc việc này, thuận tiện mang cái hộp mà Nguỵ Vô Tiện lấy trộm, trả lại cho Lam thị.
Trước khi đi, ông nói với Nguỵ Vô Tiện: "A Anh, nếu ngươi thật sự không muốn tiếp tục sống với Lam Vong Cơ, vậy Giang thúc thúc đưa ra hoà ly với Lam gia, bất kể bên kia bọn họ nói thế nào, ta cũng sẽ kiên quyết thể hiện tâm ý thay cho ngươi. Có ta ở đây, ai cũng không thể cưỡng ép ngươi trở về Cô Tô".
Vò rượu trong tay Nguỵ Vô Tiện bất ngờ rung lên, sau đó từ từ rũ xuống. Hắn trầm mặc một lúc thật lâu, cuối cùng, gật gật đầu.