Cái ngày Nguỵ Vô Tiện dẫn Lam Vong Cơ lên núi xuống biển quậy phá đã qua được vài ngày, đã quỳ thủng cả sàn nhà trong từ đường.
Điều khiến đám động vật nhỏ ở sau núi thở phào một hơi chính là, Vân Thâm Bất Tri Xứ khai giảng dạy học trở lại, các thế gia huyền môn lục tục gửi đệ tử đến nghe học trên núi, bên ngoài thành Cô Tô vốn luôn thanh tĩnh và thiền định, lại bắt đầu ồn áo náo nhiệt hẳn lên.
Thế giới vô tư không suy nghĩ của hai người kết thúc, xét thấy mặt già của Lam Khải Nhân đã bị mất hết vào tình huống nào đó mấy hôm trước, để cho kẻ gây tội hồi tâm dưỡng tính, cả hai cùng bị yêu cầu tham gia khoá học tu luyện, bị quản thúc nghiêm ngặt cùng với các đệ tử thế gia ở nhà quen sống trong nhung lụa, chơi bời lêu lổng, không có nghề ngỗng.
Sáng sớm hôm nay, Nguỵ Vô Tiện đã đến trước sơn môn để xem náo nhiệt, lát sau, trái ôm phải ấp, mỗi tay một sư đệ, luân phiên chọc ghẹo cười nói vui vẻ, mấy sư muội ríu rít vây quanh ở phía sau, Giang Trừng đá mông hắn hỏi tội, Nhiếp Hoài Tang lôi kéo tay áo hắn đòi bài tập ở nhà, cùng đi vào trong Lan Thất.
Trong Lan Thất, cách một lối đi, một bên là môn sinh Lam thị ngồi nghiêm chỉnh, bên còn lại là đệ tử các thế gia cười hi hi ha ha.
Nguỵ Vô Tiện mới vừa bước vào cửa, đã bị ánh mắt của Lam Vong Cơ bắn tới làm cho giật mình, hoang mang nói, tiểu cũ kỷ hôm nay bị làm sao, chắc không phải tối hôm qua bị phạt quỳ muộn quá, nên mệt đấy chứ?
Đang định đi qua thăm hỏi vài cầu, đã bị tiếng kêu ríu rít của chú chim trong tay áo Nhiếp Hoài Tang bắt cóc đi mất, vài người túm tụm trong góc với vẻ mặt hí hửng, trong tiếng la ó ồn ào, Nhiếp Hoài Tang bất đắc dĩ lấy ra một con chim nhỏ sắc vàng rực rỡ, sau đó lén lút đưa ra một vài món đồ chơi mới lạ, mọi người mới buông tha cho y.
Lúc Lam Khải Nhân đi vào, Nguỵ Vô Tiện đang nghiêng người bên cạnh Giang Trừng, hỏi thăm tình hình trong nhà. Hai tiếng ho khan vang lên, mọi người vội vã chạy về chỗ ngồi, Nguỵ Vô Tiện sẵn tiện chọn một chỗ bên cạnh Giang Trừng và ngồi xuống.
Trước ngực căng phồng lên, hắn gập eo cúi xuống phía sau cái bàn, đưa ngón tay chọt chọt vào cái đầu nhỏ vàng óng trong lòng ngực, vừa thì thào nói: "Đừng nhúc nhích, ngoan, tí nữa cho ngươi ăn ngon..."
Con chim nhỏ hót một tiếng.
Sợ bị Lam Khải Nhân phát hiện, hắn nơm nớp lo sợ ngoái đầu nhìn lại, quan sát tình hình, đúng lúc đối diện với ánh mắt của Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm hắn, làm như có hơi tức giận.
Nguỵ Vô Tiện làm khẩu hình "Hả?" một tiếng, khoé mắt đảo qua, liền nhìn thấy một vị trí trống bên cạnh Lam Vong Cơ, hình như là để dành cho hắn.
Nhưng mà vị trí đó ngay hàng đầu, phía trước trống trải, nằm ngay chóc trong phạm vi tầm mắt của Lam Khải Nhân, vừa nhìn là biết phong thuỷ cực kỳ kém, Nguỵ Vô Tiện che che vạt áo trước ngực, bĩu môi, lắc lắc đầu về phía Lam Vong Cơ, tỏ ý là không đi qua.
Sắc mặt Lam Vong Cơ càng thêm kém.
Tiểu cũ kỷ hôm nay tại sao dài dòng lằng nhằng thế, lúc trước đi học vẫn luôn dính chùm với y, bây giờ chỉ là tách ra một lát, đã không thoải mái rồi ư?
Nguỵ Vô Tiện thè lưỡi, khẩu hình nói: "Đứng tức giận, tan học sẽ chơi với ngươi."
Nghe xong lời này, Lam Vong Cơ vẫn không phản ứng, giữ nguyên tư thế "Hòn vọng thê" của y như trước, hàn khí bức người, gió lạnh vi vu, thổi đến nỗi mọi người nhịn không được phải co rụt cổ, ánh mắt dao động, không hẹn mà cùng nhìn đến trên người Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện bất an vặn vẹo eo, một bên đưa tay áo lên thái dương che đầu lại, bảo vệ mình khỏi bị thương bởi khí tràng lạnh lẽo của Lam Vong Cơ, một bên chun mũi trừng mắt với người bên cạnh, đưa ánh mắt: "Nhìn cái gì mà nhìn, đừng nhìn, không cần quan tâm đến y".
Đúng vào lúc nín thở này, phía sau vang lên tiếng bước chân chậm rãi và lẫm liệt, trong lòng Nguỵ Vô Tiện kêu lên lộp độp, mỗi lần giày gõ xuống sàn nhà vang lên một tiếng, là hắn cứng đờ xoay qua đầu qua một chút, cho đến khi Lam Vong Cơ mặt vô biểu tình đứng trước người hắn.
"Ồ, Lam Trạm, ngươi cũng tới đi học hả, thật trùng hợp, ha ha ----"
Lời còn chưa dứt, đám đông nhìn chăm chú. Nguỵ Vô Tiện liền bị một cánh tay mạnh mẽ khiến người ta sợ hãi xách lên khỏi mặt đất, còn chưa kịp kháng nghị, đã bị tay trong tay, dẫn tới chỗ ngồi bên cạnh người nọ.
Sau khi ngồi xuống, Lam Vong Cơ nghiêm trang nói: "Vị trí của Lam gia, ở bên này".
"Ờ..." Nguỵ Vô Tiện cào cào tóc, hoá ra tiểu cũ kỷ để ý cái này, thân phận của hắn đã thuộc về Lam gia, ngồi vào vị trí của Vân Mộng Giang thị, không hợp lễ nghi.
Lam Khải Nhân lại vuốt vuốt râu, ánh mắt như có như không đảo qua Lam Vong Cơ, y gợn sóng bất kinh mắt nhìn phía trước, không dao động.
Nguỵ Vô Tiện mặt mày ủ rũ, chỉ cảm thấy buổi học tiếp theo sẽ càng tệ hơn.
Lam lão nhân hận không thể đem ta đóng gói trả về cho Giang gia đó, ngồi ở vị trí này chắc chắn rất chói mắt ông ấy, cũng tại Lam Trạm, quy củ nề nếp, ngay cả sắc mặt của lão nhân nhà y cũng không biết nhìn, cứ kéo mình lại đây.
Không ngoài dự đoán, suốt buổi học sáng hắn nghe giảng đến mơ màng sắp ngủ.
Nếu đã không thể cùng mấy tên công tử chơi bời lêu lổng bên kia làm việc riêng, Nguỵ Vô Tiện trong lòng ngứa ngáy nhìn Lam Khải Nhân xoay người tìm được dịp, ném cho Lam Vong Cơ mấy mẩu giấy nhỏ, bọn họ đã nhiều lần làm trò này ở các lớp học trước, quen tay quen chân rồi.
Bất kể trên tờ giấy hắn viết cái gì, Lam Vong Cơ không lần nào ngoại lệ, đều trả về bốn chữ to: "Nghiêm túc nghe giảng"
Câu trả lời đơn điệu nhàm chán nhưng chưa bao giờ ngăn được Nguỵ Vô Tiện miệt mài quấy rầy phu quân nhà mình, dày đặc chi chít viết đầy ngập những dòng chữ nhỏ xíu, lại quăng qua một cái.
Hai người bọn hắn ngồi ngay hàng đầu, những động tác nhỏ đó rơi vào trong mắt mọi người. mỗi lần Lam Khải Nhân quay đầu lại, luôn có mấy âm thanh nhiều chuyện đột nhiên im bặt.
"Nguỵ huynh cũng thật lợi hại, mới gả tới đây nửa tháng, đã dám trắng trợn lộ liễu ở trước mặt Lam Vong Cơ phá hoại kỷ luật lớp học, liên tục quấy rầy người ta...."
"Ngươi không thấy vừa rồi chính là Lam Vong Cơ kéo hắn đến bên người hay sao? Đừng thấy tính cách của hai người đó băng lửa đối lập, không chừng đang âm thầm ân ái đó".
"Xem ra sau này, mỗi ngày phải bị khoe khoang ngập mặt rồi".
***
Nguỵ Vô Tiện - người vô tình khiến người khác ghen tị - trong lòng lại rầu muốn chết. Từ lúc bắt đầu nghe học, cả một đống gia quy hắn chưa bao giờ nghe qua chợt mọc ra như nấm sau mưa.
Kề vai bá cổ, đi đường ồn ào, uống rượu bài bạc này nọ không nói, hôm đó hắn ở trong phòng sư đệ cắn hạt dưa, chưa tới nửa canh giờ đã bị Lam Vong Cơ xách về Tĩnh Thất.
"Không thể ở lại trong phòng người khác".
Nguỵ Vô Tiện: "Hả??"
Có một lần đoàn người trở về sau khi mua chân gà nướng ở dưới chân núi, đang ăn đến nóng hừng hực, Nguỵ Vô Tiện cởi áo khoác ngoài ra, bị Lam Vong Cơ đi ngang lạnh lùng quét mắt qua ánh, một lần nữa bọc lại kín mít, trực tiếp cột đai lưng thành nút chết.
"Không thể cởi áo trước mặt người khác".
Nguỵ Vô Tiện: "Ơ??"
Lại một lần nữa, cả đám tụ tập xem Xuân Cung đồ mới nhất do Nhiếp Hoài Tang dâng lên, đúng lúc khí thế ngất trời, bị Lam Vong Cơ nửa đường xông ra sợ đến mức muốn vỡ mật, Nhiếp Hoài Tang giựt lại cuốn sách mỹ nhân đó, ôm trong ngực giống như bảo bối, thà chết chứ không chịu khuất phục chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, bị gương mặt vô biểu tình nhìn chăm chú một lát, hai tay run run rẩy rẩy đưa ra. Điều khiến cả đám trợn mắt há mồm chính là, Lam Vong Cơ bình tĩnh cầm lấy, mở ra liếc sơ vài cái, ném trả về cho Nhiếp Hoài Tang, ra lệnh phạt 50 thước, xoay người kéo Nguỵ Vô Tiện đi.
Sau đó, Lam Vong Cơ nghiêm túc đặt câu hỏi: "Quyển sách kia có gì đẹp?"
Nguỵ Vô Tiện ngạc nhiên nói: "Đây là biết rõ còn cố hỏi hay gì? Nam nhân nào mà không thích xem?"
Lam Vong Cơ nói: "Ta không thích".
Nguỵ Vô Tiện cười hắc hắc nói: "Tiểu cũ kỷ, ngươi như vầy là không thành thật rồi, không phải là ngươi không thích, mà là ngươi không dám xem".
Lam Vong Cơ nói: "Ta có thể xem".
Nguỵ Vô Tiện đánh rơi hạt dưa trong tay: "Gì??"
Lam Vong Cơ thản nhiên nói: "Người đã kết hôn, có thể xem".
Mặt Nguỵ Vô Tiện hiện ra vẻ khiếp sợ. Lam gia này thế mà có một điều gia quy hợp lý bất ngờ, có lẽ là vị tiền bối nào đó hiểu sâu sắc rằng chỉ dựa vào che cất giấu giếm thậm chí dứt khoát không giáo dục về giới tính, thì con cái nhà mình đến lúc động phòng hoa chúc sẽ chẳng thấy gì cả, không biết viên phòng là như thế nào, sự nghiệp nối dõi tông đường không xong, cho nên mắt nhắm mắt mở, ngượng ngùng xoắn xuýt mà viết ra một quy định như vậy ở tít trong góc, để mọi người tìm kiếm sự hỗ trợ từ những bức tranh vẽ, tự thực hành giác ngộ.
Tròng mắt đảo quanh quan sát Lam Vong Cơ hai vòng: "Không nói sớm! Vậy tức là ta có thể xem! Tại sao lại cắt ngang chuyện tốt của ta?"
Lam Vong Cơ nói: "Không thể xem cùng người khác".
Nguỵ Vô Tiện: "......"
Nguỵ Vô Tiện: ".... Đây là ngươi tự viết ra phải không?". truyện kiếm hiệp hay
Lam Vong Cơ đứng dậy định đi tìm gia quy cho hắn xem.
Nguỵ Vô Tiện xua tay: "Thôi đi thôi đi, ta tin ngươi là được chứ gì...."
.... Mẹ kiếp cái quy định rách nát gì vậy?
Xong việc, Nhiếp Hoài Tang mang gương mặt đưa tang, khiếu nại: "Nguỵ huynh, Lam Vong Cơ kia luôn nhìn chằm chằm ngươi, ảnh hưởng anh em quá, chúng ta cũng bị đột kích, không phải là chúng ta không muốn chơi với ngươi, mà thật sự là không được á".
Bị đá ra khỏi đám người coi Xuân Cung, Nguỵ Vô Tiện cực kỳ buồn bực.
Một hôm, hắn đang muốn cùng Giang Trừng và Nhiếp Hoài Tang đi xuống núi ăn thử một quán ăn Hồ Nam mới khai trương, chợt thấy sau lưng vừa nóng rát một cái, rồi lại lạnh buốt một cái, quay đầu, ánh mắt Lam Vong Cơ từ xa nhìn tới. Nhiếp Hoài Tang mang vẻ mặt "Ta đã nói mà" nhìn về phía Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện sắp sửa đau đầu, chợt nảy ra ý tưởng, vẫy tay kêu: "Lam Trạm, ngươi cùng chúng ta đi xuống núi chơi đi! Ta mời ngươi ăn ngon!"
Lam Vong Cơ có chút mất mát mà lắc lắc đầu.
Giang Trừng hơi hiện lên vẻ bất mãn nói: "Lam Vong Cơ này, tại sao chẳng lui tới với ai hết vậy?"
Nguỵ Vô Tiện bó tay bất lực: "Ta cũng nói đó, vốn nghĩ rằng gần đây y hay bị vứt bỏ một mình, cô đơn tịch mịch cho nên không vui, nhưng mỗi lần kêu y cùng đi chơi chung với chúng ta, y đều không đồng ý á".
Nhiếp Hoài Tang gãi gãi mũi: "Ta cảm thấy, Lam Vong Cơ không phải không muốn ở cùng với ba chúng ta, mà là, không muốn ở cùng với 'chúng ta'." Lúc nói câu này, hắn chỉ vào mình và Giang Trừng.
"Lam Vong Cơ, y chỉ muốn ở cùng với Nguỵ huynh ngươi thôi nha".
Giang Trừng và Nguỵ Vô Tiện đồng thời cùng nhìn về phía hắn (Nhiếp Hoài Tang), sau một hồi lâu, Giang Trừng trợn mắt lên.
Sau đó, Nguỵ Vô Tiện liền chạy lon ton về phía Lam Vong Cơ, vịn vào nói mấy câu bên tai y, lát sau, hai người cùng nhau đi xa.
Nhiếp Hoài Tang lắc đầu cảm khái "Con gái lớn không giữ được", Giang Trừng liếc hắn một cái.
Hai tên độc thân khoác vai nhau xuống núi.