Đêm tân hôn trôi qua với cách thức kinh khủng và quỷ dị như vậy.
Từ nhỏ đến lớn, Nguỵ Vô Tiện cũng chưa từng bị ai ôm ngủ như thế, huống chi là bị Lam Vong Cơ ôm. Bình tĩnh nghĩ lại, hắn và Lam Vong Cơ cũng không quen thân như vậy, nhiều nhất cũng chỉ là người bạn chơi chung quen biết được một tháng.... Còn là một người bạn chơi chung, mà hắn rất thích. Không sai, hắn thích không có việc gì lại đi trêu chọc y, nhưng đó chỉ là những trò đùa giỡn không kiêng dè gì giữa các thiếu niên, hoàn toàn không dính dáng đến chuyện yêu đương.
Say rượu quả thực đã biến đổi Lam Vong Cơ - một người xưa nay quy phạm kềm chế, trở thành một người không có chút hàm dưỡng, ngang ngược vô lý, động tác thô lỗ, chỉ cần Nguỵ Vô Tiện có ý đồ giãy giụa trốn thoát, là hung dữ cắn một cái lên cổ, răng cắm sâu vào, đau đớn vô cùng, sợ đến mức hắn giống như một con hươu sao nhỏ bị con hổ ngoạm lấy, run bần bật, để bảo vệ tính mạng, bất đắc dĩ phải khuất phục dưới sự uy nghiêm.
Hoàn toàn triệt để bị người ta khống chế, giữa thân thể chỉ cách một lớp vải mỏng, chỉ cần khẽ nhúc nhích, là có thể cảm nhận được phần nào độ cứng rắn của bộ phận nam tính kia, chỉ cái này thôi cũng có thể khiến mặt hắn phát nóng lên, đã vậy lại không thể kêu và không thể chạy, lần đầu tiên trong cuộc đời, cảm thấy khuất nhục vô cùng.
Cùng là nam tử, trạng thái vận sức chờ bùng nổ này, hắn còn không biết rõ hay sao, vì thế vội vàng nằm yên, để tránh lau súng cướp cò. Thật cẩn thận, không dấu vết mà nhích ra, nhằm cách ra một khoảng. Cả buổi tối nơm nớp lo sợ, một mình mình tiến hành cuộc đấu tranh nghẹn khuất và vất vả này, nên không được ngủ đàng hoàng.
Mùi đàn hương dịu mát kia trên người Lam Vong Cơ, không biết từ khi nào trở nên nồng đậm và đầy tính công kích, che trời lấp đất, kín mít không một kẽ hở bao vây hắn ở bên trong, hít vào thở ra chỉ thấy mùi của y, làm như tan vào trong máu, đồng hoá hắn, dung nhập vào trong cơ thể của y.
Đây chắc là trả thù cho ý định to gan lớn mật đào hôn của hắn chứ gì, Nguỵ Vô Tiện nghĩ, sớm biết vậy lúc chặt đứt dây thừng, nên cố hết sức mình, bỏ chạy mất dạng, tiểu cũ kỷ có thể làm gì, tiểu cũ kỷ có đẹp đi nữa, hắn cũng đâu có thích nam.
Dù nói thế nào, hắn cũng là một nam nhi cao ba thước đầu đội trời chân đạp đất, sao có thể cam tâm uỷ khuất ở dưới người khác, làm một tiểu tức phụ nói năng nhẹ nhàng? Huống chi còn phải ở trên giường bị người ta tuỳ ý tìm vui, ngẫm lại thấy nhục nhã không thôi.
Hôm sau, Nguỵ Vô Tiện ôm hai quầng thâm mắt rõ to và một bụng đầy oán khí thức dậy.
Lúc thức dậy, Lam Vong Cơ đang từ bên ngoài trở về, trên người chỉ mặc một cái quần lót, từ đầu đến chân xối ướt nhẹp, giọt nước lạnh băng nhỏ giọt trên mái tóc dài hơi rối loạn của y.
Người này, sáng sớm đã đi ra giếng tắm rửa sao? Nước giếng lạnh ngắt như vậy, cứ thế xối ướt cả người?
Thói ở sạch này cũng quá bất thường rồi phải không?
Lam Vong Cơ làm như có chút thất thần, vẫn chưa chú ý đến hắn, lấy khăn trên tấm bình phong, thẫn thờ lau người.
Nguỵ Vô Tiện thật cẩn thận liếc mắt một cái, tay chân nhẹ nhàng vén chăn ra, xoay người xuống giường, nhón mũi chân định đi vòng ra phía sau Lam Vong Cơ.
"Tỉnh rồi?"
Nguỵ Vô Tiện khựng ngay người lại, gãi gãi đầu, cười ha ha nói: "Đúng vậy, ngươi, ngươi cũng dậy sớm ghê ha..."
Lam Vong Cơ quay người nhìn hắn, ánh mắt thoáng hơi lập loè một chút rồi thôi, khôi phục như bình thường.
Lát sau, trên người đã mặc áo dài thêu vân văn của Lam thị, đai lưng trang nhã buộc chặt quanh eo, bề ngoài không chút cẩu thả, vẫn là Hàm Quang Quân như viên ngọc hoàn hảo, đẹp đến mức khiến tim người ta đập nhanh, không hề giống ác nhân uống rượu điên loạn cả đêm, ôm nam tử đàng hoàng đùa giỡn khinh bạc suốt một đêm.
Không sai, hiện tại tiểu cũ kỷ y ở trong lòng Nguỵ Vô Tiện, chính là một người cực kỳ xấu xa, bề ngoài thanh khiết vô tội, nhưng nội tâm cất giấu một con quái thú cậy rượu bắt nạt kẻ yếu.
Nguỵ Vô Tiện vừa bùng cháy lửa giận trong lòng, vừa thấp thỏm, nói với y: "Tiểu cũ... Lam Trạm, ngươi, còn nhớ tối hôm qua...."
Hắn cũng không biết tại sao mình lại sợ như vậy, nếu bình thường, đã sớm cầm Tuỳ Tiện trả đũa lên mặt người ta rồi... Nhưng, loại chuyện này, là lần đầu tiên trong đời hắn, không có ví dụ tham khảo "bình thường" nào để nói hết.
Sợ như vậy, có lẽ bởi vì trong lòng vẫn còn dư âm nỗi sợ Lam Vong Cơ tối hôm qua, sợ y biến hình một cái, thành con quái thú túm lấy mình gặm cắn loạn xạ.
Vẻ mặt Lam Vong Cơ khẽ nhúc nhích, do dự nói: "... Tối hôm qua, tối hôm qua làm sao".
Cái tên tiểu lưu manh này chẳng lẽ quên hết rồi??!!
Nguỵ Vô Tiện há miệng thở dốc, nhẫn nhịn, không phát tác ra, ho nhẹ một tiếng, "À, không có việc gì..."
Lam Vong Cơ thấy sắc mặt hắn kỳ lạ, hơi kinh ngạc, muốn nói lại thôi: "Ta, tối hôm qua, đã làm chuyện gì quá đáng sao?"
Nguỵ Vô Tiện cẩn thận nhìn kỹ một lần, hai lần, ba lần người trước mặt, xác định, không phải giả ngu.
Với lại, tiểu cũ kỷ có kỹ năng giả ngu này hay không cũng là một vấn đề.
.... Người này, quả thực chẳng nhớ rõ một tí gì, đáng giận.
Trong lòng hùng hùng hổ hổ, nhưng trên mặt lại tỏ ra ôn hoà, bộ dạng hi hi ha ha không đứng đắn, xua tay nói: "Thật sự không có việc gì, chỉ là, chơi một trò đùa nhỏ cùng với ta, ha ha... ha".
Mới là lạ đó!
Trò đùa này hơi bị lớn á!
Tiểu cũ kỷ ngươi nhớ kỹ cho ta, đợi sau này sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời, thù này không báo, ta không phải họ Nguỵ nữa!
Lam Vong Cơ làm như còn muốn hỏi kỹ hơn một chút, Nguỵ Vô Tiện vùi đầu vào thau rửa mặt, sục ra bọt nước một hồi, âm thầm nghĩ kế hoạch trả thù, mặc kệ y.
***
Ở trong phòng dùng cơm sáng, rồi Lam Vong Cơ dẫn hắn đến trước lễ đường, hai người cùng nhau dâng trà thỉnh an các trưởng bối.
Lúc đến phiên Lam Hi Thần, thấy dưới mắt Nguỵ Vô Tiện hai quầng thâm mắt thật to, nhịn không được hỏi: "A Tiện, tối hôm qua ngủ không quen sao?"
Lặng lẽ rót nước dâng trà một chặp mà không được ai quan tâm, làm như chẳng có trưởng bối nào nhìn thấy sắc mặt tiều tuỵ của hắn, chỉ cúi đầu uống trà, có người thậm chí còn nhướng mày, mặt lộ vẻ khinh thường, Nguỵ Vô Tiện từ sớm đã nghẹn một bụng không nhịn nổi, không giải thích được, vừa thấy rốt cuộc có người ra mặt giải cứu, ngừng uống hỏi han, liền mồm năm miệng mười bắt đầu oán trách: "Trạch Vu Quân! Hoàn toàn không quen! Đệm giường quá cứng! Lại không có bữa ăn khuya, ta là đói bụng lên giường á! Nếu ở Liên Hoa Ổ, hạt dưa hạt sen đậu phộng không cần phải nói, trái cây tươi theo mùa luôn có sẵn, cho dù là tối khuya chạy đến tửu quán, cũng có thịt nướng xiên này nọ để nhắm rượu ---"
"Khụ!" Ở bên cạnh, Lam Khải Nhân nặng nề ho khan một tiếng.
Lam Hi Thần nhìn thoáng qua thúc phụ, lại nhìn thoáng qua Nguỵ Vô Tiện ngượng ngùng ngậm miệng, nhẹ nhàng nói: "Vân Thâm Bất Tri Xứ đúng thật là không bằng Liên Hoa Ổ, a Tiện có thể vẫn chưa quen, nếu thật sự đói bụng, có thể nói Vong Cơ kêu phòng bếp nhỏ chuẩn bị chút đồ ăn, đừng để ngươi đói bụng. Còn chuyện đệm giường, không thoải mái không quen, ngươi cứ nói cho Vong Cơ, ta biết, y rất vui lòng vì ngươi ---"
"Đừng nói tới y," Nguỵ Vô Tiện ngắt lời, "Người làm chuyện xấu nhiều nhất chính là y!"
Lời này nói ra một cách mạnh mẽ hùng hồn, người bị lên án lại là người từ nhỏ đến lớn, làm ít chuyện xấu nhất trong toàn bộ Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Những ánh mắt lặng lẽ khắp trong phòng đua nhau nhìn qua, hắn hoàn toàn không biết, hiếm khi có người giải toả oan ức cho hắn, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Lam Hi Thần: "Lam Trạm tối hôm qua uống say rượu, đối với ta rất thô lỗ! Bế ta lên rồi ---"
"Khụ khụ!" Lam Khải Nhân nghẹn một hơi ngay cổ họng, sắc mặt đã đen hết mức có thể.
Lam Hi Thần trên mặt ba phần xấu hổ, tiếp lời: "Chuyện này... khụ, thật, thật sự là Vong Cơ không đúng. Nhưng bẩm sinh y như thế, tửu lượng kém, nhờ ngươi chăm sóc nhiều hơn".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Ta rốt cuộc biết tại sao nhà các ngươi phải cấm rượu rồi, Lam Trạm này uống rượu vô phát điên thật sự kinh khủng, làm như biến thành một người khác vậy, ngươi nên xem, y cắn ta trên người tới nỗi ----"
"Đủ rồi!"
Nguỵ Vô Tiện vội vàng ngậm miệng lại, sự im lặng lan ra khắp phòng, các trưởng bối đánh trống lảng, ánh mắt nhìn đông nhìn tây, làm như không thể nào tiếp tục nhìn thẳng vào hai người này, đặc biệt là Lam Vong Cơ mà bọn họ nhìn lớn lên từ nhỏ.
Chỉ có đương sự Lam Vong Cơ ngơ ngẩn nhìn hắn, vẻ mặt không thể tin nổi.
Lát sau, rốt cuộc Lam Khải Nhân không thể ngồi yên được nữa, bắt đầu thao thao bất tuyệt, giảng giải về luân thường đạo lý, lễ nghĩa liêm sỉ đối với cặp vợ chồng mới cưới, hàm ý trong câu nói, càng là từng chữ đều nhắm vào Nguỵ Vô Tiện, muốn hắn khắc kỷ thủ lễ, nếu đã gả vào Lam gia, phải hoàn toàn sửa đổi tính tình nghịch ngợm kỳ quái trước kia, tu tâm dưỡng tính, quyết tâm sửa chữa lỗi lầm.
Cứ thế tiếp tục một hồi, Nguỵ Vô Tiện chóng mặt nhức đầu, bắt đắc dĩ kéo dài giọng vâng dạ từng điều một.
Thật vất vả, cuối cùng mới kết thúc lớp học sáng sớm bị biến tướng, Nguỵ Vô Tiện đang định chuồn ra khỏi lễ đường, đến sau núi bắt cá.
Lam Vong Cơ chặn hắn lại: "Giờ này, phải lên lớp kiếm thuật".