Nhìn thấy người một thân quần áo trắng như tuyết kia, Ngụy Vô Tiện thoáng chốc ngẩn ra, cũng không biết cuộc đối thoại vừa rồi của hắn và Ôn Tình, Lam Vong Cơ đã nghe được bao nhiêu rồi.
Ôn Tình quay đầu lại, đương nhiên cũng nhìn thấy Lam Vong Cơ.
Sau khi thi lễ cùng y, nàng quay đầu lại muốn tiếp tục nói gì đó với Ngụy Vô Tiện, bỗng nhiên phát hiện ra nét mặt của đối phương có gì đó sai sai.
Nữ y sư cũng ngẩn người trong giây lát, dù sao thì nàng vẫn chưa từng thấy dáng vẻ ngu ngơ này của Ngụy Vô Tiện bao giờ. Nhìn đi nhìn lại vẫn thấy có cái gì đó không đúng cho lắm, nàng theo phản xạ quay đầu lại nhìn Lam Vong Cơ. Đương nhiên là nàng đã từng nghe nói qua tác phong thường ngày của Lam Vong Cơ, thế nhưng lúc này khuôn mặt vốn nên lạnh lùng bình thản kia lại cũng mơ hồ hiện lên một chút thần sắc khác thường.
Không khí im lặng hồi lâu, cuối cùng Ngụy Vô Tiện mới giống như là khôi phục sự tỉnh táo. Có câu một lần mang bầu ngốc tận ba năm, chẳng lẽ nào hắn đã bắt đầu xuất hiện triệu chứng phản ứng chậm chạp rồi sao?
Hắn xoa xoa ót, vừa giống như không dám nhìn Lam Vong Cơ cùng Ôn Tình, nhưng lại cảm thấy cần thiết phải vì Lam Vong Cơ mà giải thích rõ ràng một chút. Người khác nhìn hắn như thế nào hắn không thèm quan tâm, thế nhưng vẫn luôn cảm thấy bản thân không nghe nổi người khác nói Lam Vong Cơ nửa chữ không tốt.
Hắn "khụ" một tiếng hắng giọng, sau đó nói với Ôn Tình:
"Người ta... cũng không tính là bội tình bạc nghĩa đi..."
Dù sao thì Lam Vong Cơ cũng đâu biết chuyện này.
Khoan đã, nếu theo như lời hắn nói, sao lại có cảm giác như hắn vừa đổi một cách nói khác để thừa nhận Lam Vong Cơ là Càn nguyên của hắn thế nhỉ?
Vậy là Ngụy Vô Tiện lại lập tức rơi vào trầm tư.
Tuy rằng trong lúc tình thế bức bách bọn họ đã kết khế, còn không cẩn thận để bé con lớn lên ở trong bụng hắn luôn rồi, thế nhưng Lam Vong Cơ cũng đâu phải là Càn nguyên của hắn. Người ta chán ghét hắn còn không kịp nữa kìa, sao có thể bằng lòng làm Càn nguyên của hắn chứ.
Ôn Tình nhìn hắn chằm chằm, lúc đầu vẫn chẳng hiểu gì cả, nhưng chỉ chốc lát sau đã giống như biết được điều gì đó, ý vị thâm trường mà đánh giá Lam Vong Cơ một vòng, sau đó nhìn về phía Ngụy Vô Tiện:
"Các ngươi..."
Ngụy Vô Tiện bị nàng nhìn như vậy thì chẳng hiểu sao có chút chột dạ, phiền não túm lấy tóc, nói:
"Ôn Tình, hay là ngươi tạm tránh mặt một lát trước đã? Ta có chút chuyện cần nói với Lam Trạm."
Ôn Tình đương nhiên hiểu được ý hắn muốn nói gì, tuy rằng nàng còn có một đống lớn lời dặn của y sư phải nói rõ ràng cùng với cái vị người bệnh phiền toái này, nhưng nàng cũng hiểu rõ rằng bây giờ nàng ở lại chỗ này là có chút không thích hợp.
"Đúng lúc ta cũng cần đi trước để phối chút thuốc dưỡng thai, các ngươi... từ từ tán gẫu."
Nhanh chóng thu dọn gọn gàng hòm thuốc, Ôn Tình vội vàng rời khỏi doanh chướng.
Sau khi nữ y sư rời đi, hai người trong doanh trướng lại im lặng nhìn nhau một lúc lâu.
Tuy rằng vừa rồi Ngụy Vô Tiện nói hắn có chuyện muốn nói cùng Lam Vong Cơ, nhưng hắn hoàn toàn không biết nên bắt đầu nói từ đâu. Lúc biết được chuyện này, hắn cũng ngu cả người, nhưng lúc ấy cũng không còn lựa chọn nào khác, hắn chỉ có thể làm như vậy. Không biết là vì y thuật của Ôn Tình cao siêu, hay là bởi vì thân thể hắn có chỗ nào đó đặc biệt, sau khi mổ đan xong vẫn có thể ngoan cường mà duy trì sinh mạng nhỏ trong bụng.
Ôn Tình giúp hắn an dưỡng hai ngày, sau đó mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói với hắn là hiện giờ giữ được rồi, nhưng cũng không đồng nghĩa với việc sau này sẽ không xảy ra vấn đề gì. Hắn cũng không biết đây là tin tốt hay tin xấu, nhưng nếu nó đã ở lại, bây giờ mọi chuyện đâu vào đấy rồi hắn cũng sẽ không dễ dàng buông bỏ nó.
Lúc bị Ôn Triều bắt được, bị đánh tơi bời dưới cơn mưa tay chân đấm đá, hắn liều mạng dùng tay che bụng. Thật ra nếu không giữ được cái mạng của bản thân thì cũng chẳng có gì đáng sợ, có thể hóa thành lệ quỷ đi tìm kẻ thù để báo thù cũng là một chuyện đáng để vui mừng mà. Thế nhưng vừa nghĩ đến nhóc con còn chưa kịp thành hình trong bụng, chẳng hiểu sao ngực trái lại quặn đau một trận.
Chẳng qua là mạng hắn cứng, bị ném vào chỗ có vào mà không có ra như bãi tha ma, vậy nhưng vẫn có thể toàn mạng trở ra.
Mà những ngày tháng sống trong tăm tối chẳng thấy ánh mặt trời đó, sinh mạng nhỏ ngoan cường trong bụng, chính là nguồn sáng duy nhất giữa thế giới hắc ám của hắn. Cũng nhờ có sự tồn tại của nhóc con này, khi đó hắn mới được nữ quỷ mặt xanh kia giúp đỡ.
Khoảng thời gian đau đớn khổ sở đó hắn cũng không muốn nhớ lại nữa, hắn chỉ biết sinh mạng nhỏ này cực kỳ quan trọng đối với hắn. Vừa nãy tuy rằng Ôn Tình chỉ kịp rống lên với hắn hai câu kia, vẫn chưa nói thêm gì khác, nhưng cũng đủ để hắn hiểu được ý tứ của nàng.
Khôn trạch trong thời gian mang thai rất cần tin hương của Càn nguyên kết khế cùng mình trấn an, hơn nữa hắn từng trải qua nhiều việc như vậy, chỉ cần nghĩ cũng biết tình hình thân thể hắn hiện giờ kém đến mức nào rồi.
Ngụy Vô Tiện cũng không biết vừa rồi Lam Vong Cơ nghe được bao nhiêu, nhưng hiện giờ hắn không giấu giếm nổi mà cũng không tính toán gì gì đó nữa rồi. Vì nhóc con trong bụng, hắn cũng lười đắn đo xem đến cùng Lam Vong Cơ sẽ nghĩ như thế nào, bèn trực tiếp nói hết tình hình thực tế với y. Đương nhiên, hắn chỉ chọn những tình tiết quan trọng không thể không nói, còn một vài chuyện hắn không muốn để Lam Vong Cơ biết đến thì hắn lựa chọn bỏ qua.
"Lúc trong động Huyền Vũ, ngươi vì giúp ta áp chế tin kỳ, không phải là chúng ta đã kết khế sao? Không nghĩ rằng sau lần đó thì.."
Ngụy Vô Tiện cũng không muốn nhìn xem hiện giờ biểu tình trên mặt Lam Vong Cơ là như thế nào, chỉ tự mình nói tiếp:
"Tính ngày thì, nói chung cũng..."
Nói chung là mấy tháng rồi nhỉ? Ngụy Vô Tiện sờ sờ cằm, trong chốc lát lại không tính ra được xem con mình đã lớn bao nhiêu rồi.
Lúc hắn còn đang rơi vào trầm tư, Lam Vong Cơ bỗng nhiên nhẹ giọng lên tiếng:
"Bốn tháng."
Giống như là bị nhắc tỉnh, Ngụy Vô Tiện vỗ đùi nói:
"Đúng, là bốn tháng, Lam Trạm, trí nhớ của ngươi cũng..."
Hắn theo phản xạ nhìn về phía Lam Vong Cơ, chỉ vừa chạm vào đôi mắt lưu ly nhạt màu của người đối diện trong giây lát thì hắn đã khựng lại, nhanh chóng đưa mắt nhìn sang chỗ khác rồi mới tiếp tục nói hết câu:
"Cũng tốt thật đấy..."
Nói xong câu đó, hai người lại giống nhưng đều cảm thấy xấu hổ, không ai nói gì tiếp nữa.
Im lặng một lúc lâu sau, Ngụy Vô Tiện xưa nay vốn luôn đảm nhận vai trò làm sôi động bầu không khí đang chuẩn bị nói gì đó, thì lại nghe thấy Lam Vong Cơ lên tiếng trước.
"Xin lỗi."
Ngụy Vô Tiện nghe thấy y nói hai chữ này thì đầu óc còn có chút choáng váng. Tuy biết rằng Lam Vong Cơ cái người này từ trước đến nay đều là nghiêm túc nhất, nhưng cho đến tận bây giờ hắn vẫn không nghe nổi người khác nói với hắn cái gì mà cảm ơn rồi xin lỗi vân vân, hơn nữa lại càng không nghe nổi một người dùng vẻ mặt nghiêm túc như vậy mà nói với hắn. Chính bản thân hắn cũng không tiếc rẻ gì hai từ này, nhưng cứ nghe người khác nói là cảm thấy hoảng hốt các kiểu, da gà da vịt toàn thân cứ nổi hết cả lên. Vì thế hắn tiện miệng nói:
"Sao lại phải nói xin lỗi chứ, ngươi cũng không làm gì có lỗi với ta, khi đó ngươi cũng là vì muốn giúp ta nên mới... như vậy thôi."
Thật sự, từ đầu đến cuối Lam Vong Cơ cũng không biết chuyện này, y làm gì có cái gì cần phải xin lỗi đâu chứ.
Nói xong câu này, Ngụy Vô Tiện lại bắt đầu có chút bồn chồn không yên, giống như vẫn còn đang suy nghĩ xem nên nói gì với Lam Vong Cơ, lại nghe thấy đối phương hỏi:
"Vì sao không nói với ta."
Chẳng hiểu sao Ngụy Vô Tiện lại có chút chột dạ mơ hồ, gãi gãi mũi, nói:
"Đây chẳng phải là chưa kịp nói sao?"
Rồi lại liếc mắt nhìn Lam Vong Cơ một cái, thấp giọng lẩm bẩm:
"Bây giờ nói, cũng chưa muộn mà..."
Lam Vong Cơ từ chối cho ý kiến về câu "chưa kịp" hắn vừa nói, chỉ bảo:
"Ngụy Anh, ngươi cùng ta quay về Cô Tô đi."
Lại là những lời này, Ngụy Vô Tiện lại bắt đầu hoa mắt chóng mặt, đành phải day day ấn đường, nói:
"Lam Trạm, ngươi vội vàng muốn bắt ta quay về Cô Tô hỏi tội như vậy cơ à? Hiện giờ trận chiến trên chiến trường Giang Lăng này không có ta không được, ta không thể đi theo ngươi được đâu."
Lam Vong Cơ nói:
"Ta cũng không hề có ý muốn hỏi tội."
Ngụy Vô Tiện nhướng mi nói:
"Không phải là hỏi tội, vậy ngươi muốn làm gì? Dù sao cũng không thể là vì bé con này là huyết mạch của Cô Tô Lam thị các ngươi mà ngươi nhất định phải bắt nó mang về Cô Tô chứ?"
Lam Vong Cơ mấp máy miệng, nhẹ giọng nói:
"Ta cũng không có ý này."
Giọng điệu của đối phương hòa hoãn hơn rất nhiều, vô cùng dịu dàng, Ngụy Vô Tiện nghe được thì trái tim run lên một nhịp. Hắn ngạc nhiên nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ, nuốt nước miếng, yết hầu trượt lên trượt xuống một vòng, trong giọng nói mang theo ý thăm dò, hỏi:
"Vậy thì... ý ngươi là gì?"