Ngay cả sau khi y sư bắt mạch, nói với Ngụy Vô Tiện thân thể hắn vẫn ổn, lông mày Lam Vong Cơ vẫn nhíu chặt.
Ngược lại Ngụy Vô Tiện ngồi ở trên giường vẻ mặt mờ mịt, khi thì sờ mặt mình, khi thì nhìn xung quanh. Nhưng mỗi khi chạm phải ánh mắt của Lam Vong Cơ, hắn luôn nhìn ra chỗ khác trước. Bởi vì vừa rồi hắn nghe từ miệng Lam Vong Cơ biết được y là đạo lữ của hắn, do đó mới nhảy lên cây.
"Hả? Mất trí nhớ? Ta quên mất cái gì?"
Ngụy Vô Tiện phản ứng như vậy càng khẳng định Lam Vong Cơ đã suy đoán đúng, chỉ là hiện giờ y không biết Ngụy Vô Tiện còn nhớ được bao nhiêu, cũng không biết nên giải thích với người nọ khoảng thời gian mười mấy năm kia như thế nào.
"Ngụy Anh......" Lam Vong Cơ nỗ lực hạ xuống sự bất an ở trong lòng, mở miệng muốn giải thích với Ngụy Vô Tiện, nhưng vẫn không biết nên nói thế nào. Ngụy Vô Tiện bên kia vẫn đang nhìn kỹ khuôn mặt của y, thận trọng hỏi: "Lam Trạm, ngươi...... ngươi hiện tại bao nhiêu tuổi?"
"Ba mươi bảy."
"Tuổi nhi lập*...... Vậy......" Ngụy Vô Tiện cúi đầu tính bằng ngón tay, sau khi tính toán xong xuôi, hắn mở lớn đôi mắt nhìn Lam Vong Cơ: "Vậy chẳng phải đều đã cưới vợ sinh con?"
[*Là tuổi phù hợp để lập gia đình (lập gia), xây dựng sự nghiệp (lập nghiệp), tu dưỡng bản thân (lập thân).]
Ngụy Vô Tiện khi nói lời này cũng chỉ là căn cứ vào độ tuổi của y mà thôi, không mong đợi Lam Vong Cơ sẽ trả lời, suy cho cùng hắn thật sự không thể tưởng được tiểu cũ kỹ Lam Vong Cơ này rốt cuộc sẽ thích một tiên tử như thế nào. Nhưng mà hắn nhìn người nọ sau nghe được những lời này, mặt lập tức đỏ lên, hơn nữa còn nhìn hắn, Ngụy Vô Tiện không nhìn ra tình cảm chứa đựng trong mắt của y, sau đó y khẽ gật đầu đáp lại hắn.
Như một câu trả lời, càng thêm phần đả kích Ngụy Vô Tiện. Lam Vong Cơ đã thành hôn rồi, vậy, vậy nếu tất cả những điều này là sự thật, vậy chẳng phải hắn cũng đã có con rồi? Ngụy Vô Tiện nghĩ thôi cũng cảm thấy đáng sợ, cũng không biết phải nói gì nữa, chỉ có thể thốt lên một giọng có vẻ kinh ngạc: "Trời ạ......"
Sau đó hai người cứ như vậy nhìn nhau không nói gì, sau cùng Lam Vong Cơ đứng dậy, từ trong tủ lấy ra tới một bộ y phục của Ngụy Vô Tiện, nhưng y không lập tức đưa cho hắn, nhìn Ngụy Vô Tiện do dự một lúc lâu, mới đặt y phục ở đầu giường: "Ngươi trước thay quần áo đi, ta sai người đi gọi y sư đến khám cho ngươi."
Ngụy Vô Tiện theo bản năng gật đầu, ánh mắt dừng lại ở bộ y phục đen huyền được gấp gọn gàng, còn tỏa ra hương bồ kết, trong lòng cảm thấy có chỗ không đúng.
Lam Vong Cơ quay đầu lại nhìn Ngụy Vô Tiện, rồi mới xoay người đi ra ngoài tìm môn sinh.
Ngụy Vô Tiện ở trong phòng, vừa mặc y phục, vừa nhìn xung quanh, đồ đạc trong phòng này toàn bộ đều sắp xếp theo phong cách Cô Tô, nhưng có vài chi tiết lại có chút không đúng, chẳng hạn như trên giường lại có hai cái gối, lại chẳng hạn như ở phía xa mặt trên rải rác rất nhiều mấy món đồ chơi nhỏ, lại chẳng hạn như trên giá để hai thanh linh kiếm, cùng một cây sáo toàn thân đen huyền............ Đợi đã! Đó là Tùy Tiện!
Ngụy Vô Tiện nhận ra trong đó có một thanh đúng là bội kiếm của mình, gấp đến độ giày vớ cũng chưa mang, chân trần cứ vậy bước xuống sàn, một phen vọt đi lên, Tùy Tiện lấy xuống. Nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn trên mặt, không sai, đây là Tùy Tiện. Chỉ là cũ hơn rất nhiều so với trước khi lúc hắn bị Ôn gia tịch thu, tuy rằng nó thường được lau chùi, nhưng vẫn để lại dấu vết năm tháng.
Ngụy Vô Tiện lại cau mày nhìn linh kiếm màu trắng bên cạnh, nhận ra đó là bội kiếm của Lam Vong Cơ, Tị Trần.
Chuông cảnh báo vang lên trong lòng, nhìn quanh bốn phía, trong đầu Ngụy Vô Tiện hiện lên một ý nghĩ vô cùng đáng sợ.
Sau cùng hắn nhìn về phía ngăn tủ vừa rồi Lam Vong Cơ lấy y phục, đi đến kéo cửa tủ, chỉ thấy, có hai loại y phục một đen một trắng được gấp gọn gàng nằm ở bên trong, quần lót, áo trong, trung y, dây cột tóc...... Đều có......
Lúc này, phía sau truyền đến giọng nói có chút gấp gáp của Lam Vong Cơ: "Ngụy Anh!"
Sau Lam Vong Cơ giao phó cho môn sinh xong, liền trở về, lại thấy Ngụy Vô Tiện chân trần đứng ở trước tủ, trong tay còn nắm Tùy Tiện, ánh mắt lúc sáng lúc tối.
Lam Vong Cơ khẩn trương, vừa định đi đến,lại thấy một đạo bạch quang lóe lên, Ngụy Vô Tiện rút Tùy Tiện ra, trực tiếp chĩa kiếm về phía y: "Lam Vong Cơ!"
"Ngụy Anh!" Lam Vong Cơ không nhìn thanh kiếm đang hướng về phía mình, tầm mắt dời từ khuôn mặt tức giận của Ngụy Vô Tiện, cuối cùng dừng ở đôi chân trần: "Ngụy Anh, đi giày vào trước đã rồi nói có được không? Trên mặt đất lạnh......"
"Không! Ngươi trả lời câu hỏi của ta trước đã!" Ngụy Vô Tiện nghiến răng nghiến lợi quát Lam Vong Cơ.
"Được."
Ngụy Vô Tiện trước tiên nhắm mắt thở ra một hơi, bắt đầu hỏi, kiếm vẫn ở giữa hai người: "Đây là nơi nào?"
"Tĩnh Thất trong Vân Thâm Bất Tri Xứ, là chỗ ở của ta."
"Tại sao Tùy Tiện của ta lại ở đây?"
"Vẫn luôn ở đó."
"Vậy đó quần áo là của ai?" Ngụy Vô Tiện chỉ vào chồng y phục màu đen huyền.
"Của ngươi."
"!"Ngụy Vô Tiện nhận được đáp án, càng thêm tức giận, tay cầm Tùy Tiện cũng bắt đầu run lên.
Lại lần nữa hít sâu một hơi, hỏi: "Ngươi đã lập gia?"
"Đúng vậy."
"Còn ta? Ta...... Ta có phải là......"
"Đúng vậy."
Hai từ "Đúng vậy" đơn giản, đã chứng thực suy đoán của Ngụy Vô Tiện, hắn buông Tùy Tiện làm nó rơi xuống mặt đất, phát ra âm thanh chói tai.
Lam Vong Cơ tiến lên muốn ôm lấy Ngụy Vô Tiện, lại bị hắn duỗi tay ngăn cản, nghe được Ngụy Vô Tiện đang nỗ lực khống chế giọng nói run rẩy: "Là ai? Có phải......"
"Là ngươi." Lam Vong Cơ không chút do dự, cuối cùng ôm lấy Ngụy Vô Tiện vào lòng, nhìn vào đôi mắt của hắn: "Lam Vong Cơ là đạo lữ của Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện là đạo lữ của Lam Vong Cơ." Sau đó nửa quỳ xuống, dùng bàn tay to của mình, bao bọc lấy bàn chân nhỏ đã lạnh buốt Ngụy Vô Tiện, thì thầm vào tai của hắn nói:
"Ngụy Anh, chúng ta là đạo lữ."
TBC.
23/3/22
————
Trans: Min
Beta: Bơ
————
Lời tác giả:
Ngụy Vô Tiện lúc này khẳng định sẽ giật mình bất an, vừa ngủ một giấc tỉnh dậy lại phát hiện đã trực tiếp qua mười mấy năm rồi lại thành như thế này.
Ta nghĩ Tiện Tiện sẽ hành xử như vậy sau khi biết đạo lữ của mình lại là Lam Vong Cơ, đời trước hắn mỗi ngày đều trêu chọc người ta, nhưng kỳ thực là không hiểu được tình cảm của mình đối với Lam Vong Cơ.
Cho nên ta không hy vọng có người chạy đến nói với ta, Ngụy Vô Tiện là thích Lam Vong Cơ, cho nên hắn không nên phản ứng như vậy.
Thích nó là một điều, nhưng biết rằng bạn thích nó là một điều khác.
Thích là một chuyện, có biết mình thích hay không lại là một chuyện khác.