Gỡ túi trữ vật xuống. Trên túi trữ vật là cấm pháp của Cô Tô Lam Thị. Lam Vong Cơ dễ dàng cởi bỏ cấm pháp. Nhóm dân chúng thấy tiên quân này gỡ cái túi nhỏ từ người con chim hoàng oanh, sau đó lấy ra rất nhiều lương thực từ trong túi, còn có túi nước uống.
Lam Vong Cơ còn tìm được một lọ bổ linh đan và một lọ tích cốc đan của Lam Gia bên trong. Còn có hai bộ quần áo trắng tinh. Lam Vong Cơ nhìn xuống. Quần áo hiển nhiên là cỡ người của hắn.
Lam Vong Cơ không biết đây là ai giúp hắn. Ngay cả phong cách ăn mặc, số đo quần áo đều biết rõ. Dĩ nhiên là người quen. Phải chăng là huynh trưởng?
Lắc lắc đầu. Nếu là huynh trưởng, trong thư tín sẽ nói rõ. Trong lòng Lam Vong Cơ hiện ra một hình bóng. Chính là nàng sao?
Nàng hiện tại hẳn là ở trong Vân Thâm Bất Tri Xứ. Huynh trưởng hẳn là sẽ không để cho một thai phụ tùy ý chạy loạn bên ngoài.
Có đồ ăn, nước uống dồi dào, trạng thái tinh thần nhóm dân chúng tốt hơn nhiều lắm. Ánh mắt nhìn Đản Hoàng cũng không phải giống như nhìn đồ ăn nữa, mà là nhìn cứu tinh.
Chỉ tiếc Đản Hoàng lạnh lùng làm cao, đứng trên đầu vai Lam Vong Cơ, thong dong chải chuốt lông cánh. Đợi cho mọi người ăn uống no đủ, Đản Hoàng bay quanh Lam Vong Cơ một vòng, ý bảo mọi người đi theo nó. Vì thế Lam Vong Cơ dẫn một đám người, cẩn thận đi theo chim hoàng anh đi nửa dặm sang phía đông, tìm được một cái hang núi.
Hiển nhiên đây là chỗ cho mọi người nghĩ ngơi. Sau đó, Đản Hoàng lại dẫn Lam Vong Cơ tìm nguồn nước. Cách hang núi không xa là một thác nước nhỏ.
Chờ Lam Vong Cơ ở trong này rửa ráy, thay đồ sạch sẽ, chim hoàng oanh đã rời đi từ lúc nào rồi. Mọi người có đầy đủ đồ ăn, lại có nguồn nước, nhóm dân chúng thành thật hơn nhiều, im lặng đợi trong hang núi.
Lam Vong Cơ từ lúc đó liền bận bịu lu bù cả lên. Mỗi ngày chim hoàng oanh sẽ bay vào một lần, đưa theo một tờ giấy. Trên giấy viết rõ Lam Vong Cơ phải đi lại thế nào trong trận, còn nói phải nhớ kỹ biến hóa của trận pháp rồi viết xuống giấy, đưa cho chim hoàng oanh mang ra bên ngoài. Biết có người hỗ trợ phá trận, toàn bộ hành trình Lam Vong Cơ đều rất phối hợp. Đôi khi còn viết thêm ý nghĩ và cảm giác của bản thân lên giấy.
Hắn không nhận được chữ viết trên giấy, nhưng có thể nhìn ra người nọ đang bắt bước chữ của hắn, dường như là không cố ý che dấu cái gì. Có lẽ là bởi vì hắn có thể nhận được chữ của người. Ngụy Vô Tiện vừa nghiên cứu tư liệu trong không gian vừa chỉ huy Lam Vong Cơ thử phá trận. Tìm trong vòng bảy ngày mới rốt cuộc tìm ra phương pháp giải trận.
Ngày thứ tám, lúc Lam Vong Cơ nhìn thấy Đản Hoàng bay vào, chim hoàng oanh mang them phương án giải trận đầy đủ. Cây ở chỗ nào cần phải chặt, đá ở nơi nào phải phá, đường mòn ở đâu phải hủy. ngôn tình ngược
Lam Vong Cơ nghiêm cẩn chiếu theo chỉ thị trên giấy hết sức chấp hành. Cuối cùng, sương mù tan đi. Mê trận đã phá. Núi Đại Bàng rốt cuộc trở lại núi rừng bình thường như xưa.
Dân chúng đều nhận ra đường núi trước đây, rất nhanh cáo biệt Hàm Quang Quân tự trở về nhà. Lam Vong Cơ thấy người rời đi, cũng rửa sạch mặt một phen, rời núi.
Trở ra sơn khẩu, Lam Vong Cơ thấy Đản Hoàng bay tới bay lui trên một chỗ đất bằng phẳng. Cỏ trên chỗ đất này bị giày xéo loạn xạ. Hiển nhiên là có người dừng chân tại đây thật lâu, thậm chí là lo âu đi qua đi lại. Mà người nọ rất có thể là chủ nhân của Đản Hoàng. Đúng vậy. Lam Vong Cơ đã biết tên của con chim hoàng oanh nhỏ này là Đản Hoàng. Bởi vì tờ giấy luôn nhắc hắn đi theo Đản Hoàng.
Bây giờ Đản Hoàng tìm không thấy chủ nhân. Nhìn thấy Lam Vong Cơ, vẻ mặt nó thật cao hứng, bay qua đậu trên vai Lam Vong Cơ.
Nó biết chủ nhân nói nó đi theo người này. Cho nên chủ nhân nhất định sẽ tìm đến nó. Lam Vong Cơ không gặp được người âm thầm tương trợ, trong lòng có chút tiếc nuối. Nhưng thỉnh cầu trừ túy của dân chúng còn đó. Hắn đã chậm trễ quá lâu, cũng chỉ có thể buông chuyện tìm người, một đường đi tới nơi kia.
Đản Hoàng không rời đi, vẫn bay bên cạnh Lam Vong Cơ. Lúc này Lam Vong Cơ mới nhớ ra dường như một đường từ lúc ra khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ, hắn vẫn luôn nhìn thấy dáng dấp Đản Hoàng dọc đường.
Ngụy Vô Tiện lúc này đang mê man ở trong không gian. Y mất mười ngày mất ăn, mất ngủ mới phá trận được. Nhưng y quên mất y hiện tại vẫn là thai phụ. Thấy trận pháp đã giải, tâm thần buông lỏng, y liền té xỉu trong không gian. Ôn Tình cùng chúng linh tỷ tỷ chỉ có thể lo lắng nhìn suông. Các nàng vừa không nâng được Ngụy Vô Tiện, cũng không đưa tay lấy được thứ gì đưa đến miệng y, chỉ có thể ở một bên, nóng nảy xoay vòng. Vẫn là Ôn Tình tỉnh táo nhất, nói mọi người an tĩnh, trước đó để cho Ngụy Vô Tiện ngủ một giấc rồi nói sau.
Một lần ngủ này của Ngụy Vô Tiện là một ngày một đêm, cho đến khi y vì đói quá mà tỉnh lại. Khó khăn đứng lên ăn vài thứ, Ngụy Vô Tiện chỉ cảm thấy uể oải. Thân thể hiện giờ sao mà yếu đuối như vậy. Lúc trước, ở trong động Phục Ma, y có thể nửa tháng không ngủ, không dừng luyện chế pháp khí cũng không vấn đề.
Đương nhiên, lúc Ngụy Vô Tiện nói ra câu này liền bị Ôn Tình mắng tới máu chó phun đầu. Cuối cùng bị Ôn Tình lải nhải suốt không trốn được, Ngụy Vô Tiện chỉ có thể phát tin xin giúp đỡ về Vân Thâm Bất Tri Xứ. Tin mới phát chưa đến nửa ngày, Lam Hi Thần đã dẫn theo Thất trưởng lão, Ngũ trưởng lão cùng một đội nữ tu vội vàng chạy tới.
Nhìn thấy em dâu suy yếu tột cùng, Lam Hi Thần cũng phát hoảng, vội vàng cho người an bài ở lại trong thành trấn gần đó. Để cho Ngũ trưởng lão chẩn bệnh, bốc thuốc. Lam Hi Thần thậm chí tự mình vì y nấu thuốc.
Mọi người Lam Gia săn sóc y như búp bê sứ. Thì ra, y xin giúp đỡ cũng có thể được đáp lại. Đây là người nhà sao?
Ngụy Vô Tiện ngẩn ngơ nhớ thời kỳ Xạ Nhật Chi Chinh, y sợ bị người phát hiện bí mật, bởi vậy ráng căng, chịu đựng. Sau đó không biết là đến lúc nào, ở trên cái chiến trường nào, y chịu thương thế quá nặng, không thể không phát tin xin giúp đỡ cho Giang Trừng. Lúc ấy, Giang Trừng trả lời là nói y tự chữa thương đi. Hắn đang bận kiến thiết Liên Hoa Ổ, căn bản không có người. Y lợi hại như vậy, một chút vết thương nhỏ không coi là cái gì.
Lần đó, cuối cùng hình như vẫn là Lam Trạm nhìn ra thân thể y khác thường, không buông tha, lôi y đi gặp y sư. Y không chịu. Hai người tranh cãi một trận ầm ỹ. Hiện giờ ngẫm lại, y vì sao lúc đó vẫn cảm thấy là Lam Trạm chán ghét y? Rõ ràng mọi người đều sợ sự hùng mạnh của y. Nhưng chỉ có Lam Vong Cơ nhìn ra y có thương tích, cứng cổ, nhất quyết nhét thuốc cho y.
Đúng rồi, chỉ cần mỗi lần y nhắc tới Lam Trạm, Giang Trừng sẽ ghé bên tai nói Lam Vong Cơ chán ghét y muốn chết.
Mười ngày sau khi em dâu rời đi đã làm cho bản thân yếu ớt thành dáng vẻ chịu không nổi như vậy. Lam Hi Thần tuyệt đối không dám để cho Ân Hoàn chạy loạn bên ngoài nữa. Lam Hi Thần bàn bạc với Thất trưởng lão một hồi, Ngụy Vô Tiện liền bị Thất trưởng lão giáo huấn một trận. Cuối cùng được một đám người "áp giải" trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Về Vân Thâm Bất Tri Xứ xong, y liền biến thành trọng điểm bảo hộ của Lam Thị. Tôi tớ săn sóc y ban đầu chỉ có một bà mụ, bây giờ thêm hai người u già.
Tư Truy và Cảnh Nghi cũng bị áp lệnh cưỡng chế giữ khoảng cách với y. Hai anh bạn nhỏ cũng không được vào trong rừng trúc chơi náo loạn nữa.
Mỗi ngày đều có phong phú đủ loại vật phẩm được đưa đến. Phàm là đồ ăn y nhắc qua, không quá nửa ngày nhất định sẽ xuất hiện trên bàn cơm của y. Ừm... ngoại trừ Thiên Tử Tiếu!
Ngụy Vô Tiện lớn như vậy cũng là lần đầu tiên được người khác dốc lòng săn sóc. Trong lòng dào dạt ấm áp, rồi lại có chút chua chát. Y mờ mịt. Rõ ràng là chuyện thật cao hứng, vì sao y lại muốn khóc như vậy?
Cứ như thế bị giám thị một tháng. Ngũ trưỡng lão chẩn mạch mở miệng, Ngụy Vô Tiện mởi được thả cho một chút tự do, có thể đi dạo trong Vân Thâm Bất Tri Xứ, cũng có thể nếu không có việc gì, dẫn một đám nhỏ chơi.
Mỗi tên nhóc đều đã bị cảnh cáo. Trước mặt Ân Hoàn không được ồn ào chạy nhảy, miễn cho quấy nhiễu đến tiểu bảo bảo của Hàm Quang Quân.
Thông qua chúng linh tỷ tỷ, Ngụy Vô Tiện cũng biết hành trình của Lam Vong Cơ. Sau khi hoàn thành yêu cầu xin giúp đỡ của dân chúng, hắn đầu tiên là đi Vân Mộng, sau đó bước lên Bất Dạ Thiên, cuối cùng là đi Di Lăng như trước.
Mỗi lần đến một nơi, Lam Vong Cơ đều dừng lại vấn linh tìm Ngụy Anh! Ngụy Vô Tiện nghĩ không ra. Đến tột cùng là cái lý do gì chống đỡ Lam Vong Cơ, khiến cho hắn đã hơn ba năm sau khi y chết còn cố chấp đi vấn linh, muốn tìm kiếm hồn phách của y.
Đến khi tìm được, Lam Vong Cơ lại định làm gì đây? Đánh cho y thành hồn phi phách tán, hồn vía lên mây? Hoặc là giao cho tiên môn bách gia xử trí? Hay là nhốt y vào trong Vân Thâm Bất Tri Xứ?