6
Tối đó, tôi đạp gió đêm và ánh trăng về nhà..
Xóa bỏ Giang Nghiễn.
Cũng xóa đi những ảo tưởng không thực tế sâu trong lòng.
Hai tháng tiếp theo, dựa vào danh tiếng thủ khoa KHXH, tôi ôm công việc gia sư ở rất nhiều nơi, thu nhập cực kỳ cao.
Cộng với khoản học bổng.
Trước khi nhập học, tôi gửi 270 ngàn tệ vào thẻ của mẹ.
Chỉ chừa lại cho mình 30 ngàn tệ.
Bà ấy ôm tôi khóc rất lâu: “Là mẹ vô dụng, để một đứa trẻ như con phải nghĩ cách kiếm tiền trả nợ...”
Tôi vuốt tóc bà: “Nửa năm trước con đã 18 tuổi không còn là con nít nữa.”
Sau khi trút bỏ được gánh nặng nợ nần.
Đêm đó, tôi nằm mơ thấy Giang Nghiễn.
Môn nào tôi cũng xuất sắc ngoại trừ Toán có hơi yếu.
Cho nên một năm này, nhờ có anh tận tâm tận lực kèm Toán.
Điểm của tôi mới tăng từ 120 tới 145+.
Cách kỳ thi đại học chỉ còn nửa tháng, anh bỗng nhiên hỏi tôi: “A Dao, anh thực sự sẽ được gặp em ở Thanh Hoa chứ?”
A Dao là tên giả của tôi.
Tim tôi hẫng một nhịp, giả vờ bình tĩnh gửi lại một tin nhắn thoại.
Cố ý dùng giọng ngọt ngào đáng yêu.
“Đương nhiên rồi, có anh trai kèm cặp, người ta chắc chắn sẽ vào Thanh Hoa, người ta không có muốn yêu xa với anh trai đâu~”
Giang Nghiễn không trả lời tôi ngay.
Khoảng năm phút sau, chỉ gửi tới một tin nhắn.
“Đừng lừa dối anh.”
Tôi đã lừa anh.
Tôi không phải người xinh đẹp gì, và tôi cũng không đến Thanh Hoa.
Mà tới Bắc Đại.
Ngày đó nhập học, Chu Kha đăng một tấm ảnh.
Tại sân bay thủ đô.
Ở phía trước một bước là bóng lưng cao lớn của Giang Nghiễn.
“Đến tận sân bay để đón, chu đáo quá.”
Khi nhìn thấy bài đăng này.
Tôi đang ngồi trên cái giường cứng ngắc trên toa tàu.
Nhìn vùng quê lướt như bay ngoài cửa sổ.
Tôi nghĩ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì cả đời này của bản thân sẽ chẳng bao giờ có qua lại gì với Giang Nghiễn nữa.