12
Cảm tạ trời đất.
Hồi nghỉ hè tôi dạy rất nhiều nơi.
Nên phải tạo một tài khoản dành riêng cho công việc.
Sau khi kết bạn.
Giang Nghiễn cụp mắt nhìn chằm chằm màn hình, đầu ngón tay vuốt nhẹ màn hình hai cái.
Như đang suy tư điều gì đó.
Một lúc sau, anh ngẩng đầu cười nhạt: “Đàn em trái lại công tư thật rõ ràng.”
Tôi nghĩ đến Chu Kha, cũng cười lạnh lạnh lùng lùng: “Đàn anh khách sáo quá.”
13
Lúc về trường thì trời đã tối.
Trên đường về ký túc xá.
Tôi chợt nhận ra những người đi ngang qua đều sẽ nhìn lại mình hai lần.
Sự nghi ngờ vừa hiện lên thì nhận được cuộc gọi từ Phan Ngọc.
“Bố nó chứ, An An, có người nặc danh nhắc cậu trên confession wall kìa.”
Giọng điệu cô ấy dồn dập, thấp thoáng kìm nén cơn giận.
Tôi nhấp vào liên kết cô ấy gửi.
Mới phát hiện.
Trên diễn đàn của trường đang hot một bài đăng.
Lâm Dĩ An – sinh viên năm nhất ngành Tài chính, dựa vào những bức ảnh Al để hẹn hò trên mạng, vừa lừa tiền vừa lừa tình người ta.
Trong bài đăng đó nói, ngoài đời tôi xấu xí, thành tích cũng kém.
Dựa vào ảnh Al tìm công tử tiêu tiền như rác để yêu, chân đạp nhiều thuyền.
Lừa tiền rồi lại lừa người ta dạy kèm miễn phí.
Tự thổi phồng bản thân là thủ khoa KHXH.
Trong bài đăng cũng tung một tấm hình xấu nhất hồi cấp 3 của tôi.
Và một tấm ảnh Al để đối chiếu.
Khi đó tôi đang sốt, tóc hai ngày chưa gội, mồ hôi nhễ nhại dán vào da đầu.
Còn mọc cục mụn nhọt trên trán.
So với cô hot girl xinh đẹp không tì vết thì khác nhau hoàn toàn.
Khu vực bình luận có một số nữ sinh nghi ngờ thật giả.
Nhưng hầu hết nam sinh bắt đầu la mắng.
“Nàng tiên xấu xí.”
“Anh em nào bị lừa chắc đêm nay sẽ gặp ác mộng mất thôi!”
“Nghe nói nàng tiên nhỏ này bị nghi ngờ gian lận trong kỳ thi đại học, còn bị bên bộ giáo dục điều tra.”
Tôi lướt qua hơn mười bình luận.
An ủi Phan Ngọc một câu, để cô ấy chớ lo lắng.
Còn mình mặt vô cảm tiếp tục đi về.
Kết quả đi tới tầng dưới ký túc xá, đụng phải Chu Kha người đã lâu không gặp.
Năm nay điểm quá cao, cho dù cô ta thi 680 điểm nhưng vẫn không đậu vào Thanh Hoa.
Nhưng có lẽ là vì Giang Nghiễn.
Cô ta vẫn nộp đơn vô Bắc Đại.
“An An.”
Chu Kha nở nụ cười ngọt ngào giả tạo thường ngày trên mặt: “Em mới đi đâu về vậy?”
Tôi lạnh lùng nhìn cô ta: “Mắc gì tới chị?”
Nụ cười cô ta cứng đờ, không làm trò nữa.
Vẻ mặt hung dữ cảnh cáo tôi: “Mày lại đi tìm Giang Nghiễn đúng không?”
“Lâm Dĩ An, mày không nhìn lại bản thân mang bộ dạng gì à?”
“Mày lấy ảnh mạng lừa anh ấy một năm nay, anh ấy đã sớm buồn nôn mày rồi. Mày dựa vào cái gì mà nghĩ anh ấy sẽ để ý tới mày hả?”
Bây giờ là sẩm tối, dưới ký túc xá người người qua lại đều là những người tới lớp tự học buổi tối.
Vì bài đăng đó, tôi là tiêu điểm chú ý của mọi người.
Cô ta làm ầm lên khiến các sinh viên qua lại đều dừng bước nhìn qua bên này.
Hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào.
Tôi đưa tay nắm lấy cổ áo cô ta.
Nheo mắt: “Sao chị biết tôi lấy ảnh mạng lừa anh ấy một năm nay?”
Cô ta cười nhạt: “Đương nhiên là Giang Nghiễn nói cho tao biết—“
Lời còn chưa dứt.
Cách đó không xa, Giang Nghiễn đã đi về phía này.
Anh bước đi vội vã, đôi mắt trong veo luôn lạnh lùng nay lại mang theo sự lo lắng không thể giấu.
Giang Nghiễn đứng vững trước mặt tôi, mở miệng gọi: “Lâm Dĩ An...”
Tôi ngắt lời: “Anh đã biết hết rồi, cũng đã ở bên cạnh Chu Kha. Tại sao còn muốn tới trêu chọc tôi?”