Lạc An nhanh chóng biết được nguyên nhân sâu xa của việc này, cho dù đảng Lâm Bạch đã bị cảnh cáo nhưng vẫn có người chạy đến weibo của Lạc An mắng nhiếc chế giễu. Lạc An đọc được cũng không thèm để tâm. Cậu cho rằng nếu bản thân mình phối không tốt mới đáng buồn, chứ bây giờ cậu khẳng định cậu có thể phối rất tốt, nên họ gato thì cứ để họ gato thôi.
Sách Gia đã gửi weibo thanh minh từ sớm.
Sách Gia oan ức nói: Vị đại đại nào đó ơi, tôi chưa bao giờ nói chỉ cần giọng giả thành công là có thể trực tiếp gia nhập đoàn, nếu không thì tại sao lúc tôi post bài tuyển dụng lại không nói sớm chứ, cứ phải đợi đến khi kết quả đã định thì mới đứng ra nghe người ta mắng mỏ? Dù tuyển chọn lại một lần nữa thì cast vẫn do toàn bộ nhóm kịch cùng quyết định, chọn người phù hợp với nguyên tác nhất, mọi chuyện cứ đợi dự cáo phát hành rồi tự nhiên sẽ rõ ràng.
Trong nhóm kịch “Bảo bối”, Sách Gia cũng thấy rất oan uổng, cô cap màn hình đoạn nói chuyện của cô với Phi Bạch lên, rồi xin lỗi Lạc An.
Sách Gia – Chuẩn bị: Xin lỗi nhé, An bảo bối, đều do tui làm liên lụy đến cậu =3=
CV An Nhiên – Lâm Tử Mặc: Không sao hết, chúng ta hãy làm một bộ kịch thật hay, mấy lời đồn đó tự nhiên tan hết ý mà.
Sách Gia – Chuẩn bị: An bảo bối mềm mại quá, nhéo má một cái, (づ ̄3 ̄)づ đúng thế, đợi chúng ta phát hành một bộ kịch thật hay sẽ vả mạnh vào mặt bọn họ!
Sách Gia – Chuẩn bị: Có điều tôi cũng không ngờ nam thần sẽ chia sẻ weibo của An bảo bối 2333333, cứ có cảm giác bảo vệ tình yêu đập vào mặt nha, chẳng lẽ chỉ có mình tui thấy thế hay sao ~
Đao Ngư – Đạo diễn: Không phải chỉ có mình thím ╰(*°▽°*)╯ Tối qua khi tôi thấy thì đã muốn nói rồi, sao đại thần lại chỉ chia sẻ weibo của An bảo bối nhể ~
Cơm Bát Bảo – Trang trí: Cho nên á, thực ra chúng ta nên hỏi đại thần, tiểu thụ mà chúng ta chọn cho anh ấy có khiến anh ấy hài lòng không? o(≧v≦)o
CV Lâm Uyên – Tạ Minh Triết: Cũng được lắm.
Lạc An ngồi xem bọn họ nói chuyện, đúng lúc cậu đang xấu hổ muốn chết thì đột nhiên thấy Lâm Uyên lên tiếng, cực kỳ kinh ngạc, suýt nữa sặc nước bọt. Lâm Uyên sao lại nói thế?
Quay về nhóm chat, sau câu nói của Lâm Uyên, mọi người trầm lại một lúc, rồi đột nhiên như ong vỡ tổ, thảo luận điên cuồng.
Tiểu Bạch – Biên kịch: Mẹ ơi, tôi đã thấy một tòa CP dần dần xây lên, Thanh đô sơn thủy khách, hà sự nhập Lâm An, tôi nhập học rồi *vẫy tay * (Hỡi những người qua đường, hãy mau gia nhập Lâm An)
Sách Gia – Chuẩn bị: Tiểu Bạch good job, tính thêm tôi nữa, cảm ơn, đã nhập học, đến nhận giáo trình 2333
Đao Ngư – Đạo diễn: Còn có tôi nữa, giơ tay ~
……..
Lạc An không biết nên nói gì, chỉ có thể ngốc nghếch ngồi yên xem màn hình.
CV Lâm Uyên – Tạ Minh Triết: Chuyện tối qua đã kết thúc, mọi người cùng cố gắng làm kịch, cố lên. Mấy thứ hà sự nhập Lâm An như vừa nãy không được truyền ra ngoài.
Tiểu Bạch – Biên kịch: Áu áu áu, tôi thấy cái gì đây, móa ơi, sao tôi lại nghĩ lệch đi rồi, đây là cách bảo vệ An bảo bối đúng không, chắc chắn đúng! ╰(*°▽°*)╯
Đao Ngư – Đạo diễn: Nam thần yên tâm, chúng tui không truyền ra ngoài đâu, Tiểu Bạch +1 ~ Đây tuyệt đối là bảo vệ nhau!
Đản Đản – Tuyên truyền: Đảm bảo không truyền ra ngoài, cầu nam thần phát kẹo ~(≧▽≦)/~
Lạc An nhìn bọn họ càng nói càng hào hứng, quả thật cậu không biết nên đối diện thế nào, đành tiếp tục giữ im lặng.
Nào ngờ cậu lại thấy được lời mới kết bạn của Lâm Uyên
Hai nick đều nhận được lời mời kết bạn của Lâm Uyên, nên giờ Lạc An đã bình tĩnh hơn nhiều, ung dung nhấn đồng ý.
Lâm Uyên: Không cần để ý đến mấy lời nói đó, cậu rất tốt, tôi tin cậu có thể phối tốt vai này.
An Nhiên: Cảm ơn Lâm Uyên sama đã khen ngợi, em sẽ cố gắng!
Lâm Uyên: Ừ.
Lâm Uyên: Cậu ghi âm xong dự cáo thì gửi âm thô cho tôi trước.
An Nhiên: Hả?
Lâm Uyên: Bây giờ cậu vẫn có một số lỗi, ghi âm xong tôi sửa giúp cậu.
An Nhiên: A! Được, được thôi.
Lâm Uyên: Cứ thế nhé, tôi có việc bận rồi.
An Nhiên: Vâng …… Tạm biệt sama.
Đoạn đối thoại chỉ được vài câu nhưng cả quá trình Lạc An đều mơ mơ hồ hồ, cậu vẫn chưa hiểu sao chỉ trong một đêm mà người vốn chả liên quan gì đến cậu như đại thần lại đến hướng dẫn cậu, chả lẽ là vì nhóm kịch? Vì kịch? Lạc An chỉ có thể nghĩ đến vậy.
Trịnh Thư Nam đóng khung chat, anh thấy cậu nhóc An Nhiên này khá ngoan ngoãn, cũng khá kiên cường, xảy ra chuyện cũng không hoảng loạn, còn biết an ủi người khác. Chất giọng không tồi, dưới sự giúp đỡ của anh, chắc chắn có thể thoải mái phối vai diễn này.
Phía bên Phi Bạch vẫn mải miết gửi tin cho anh, hôm qua anh chọn phương pháp chia sẻ weibo này chính vì Phi Bạch vẫn không chịu trực tiếp bày tỏ, Trịnh Thư Nam không thể từ chối, chỉ có thể uyển chuyển để anh ta tự hiểu. Giờ Phi Bạch đã chịu thổ lộ, Trịnh Thư Nam cũng có thể trực tiếp từ chối rồi.
Cắt đứt triệt để ý định của Phi Bạch xong, Trịnh Thư Nam mới bắt đầu xử lý công việc. Xong vụ lần này, bộ phim lần sau anh có thể đảm nhận vai trò là người chế tác rồi. Anh đã làm xong hết kế hoạch, chỉ đợi quay về sẽ bắt đầu liên hệ tác giả để mua bản quyền.
Nhà chế tác hai mươi sáu tuổi cũng tính là trẻ nhất trong giới bây giờ, tuy thành công của anh một phần là nhờ vào sự giúp đỡ của người đàn ông đó, nhưng đa phần vẫn là dựa vào nỗ lực của chính anh.
Sách Gia post weibo thanh minh, Phi Bạch vẫn không trả lời, nhưng Lâm Uyên đã biểu đạt ý tứ của mình thông qua việc chia sẻ weibo rồi nên chuyện này cũng coi đã hoàn toàn kết thúc.
Hôm nay Lạc An phải học khá nhiều môn, bốn giờ rưỡi mới tan học, cậu vội vã quay về ký túc xá, tận dụng nửa tiếng đồng hồ để gõ cho xong bảy nghìn chữ, sau đó vội vàng ăn cơm tối rồi mới bắt đầu ghi âm dự cáo. Để có thể gửi âm thô cho Trịnh Thư Nam xem, cậu phải cố gắng ghi âm thật tốt mới được.
Cậu tỉ mỉ hồi tưởng lại mấy đoạn kịch bản này trong nguyên tác, rồi mới dựa vào đó mà ghi âm.
Đường Long Phi có công việc của câu lạc bộ nên tối nay không về, Lạc An thuận lợi ghi âm, ghi xong còn nghe kỹ lại vài lần mới gửi cho Lâm Uyên.
Lâm Uyên không trả lời ngay, không biết có phải anh đang bận hay không, Lạc An nhớ rõ anh từng nói trên nhóm rằng mấy hôm nay anh đi công tác.
Thời gian vẫn còn sớm, Lạc An không còn việc gì để làm, bản thảo đã viết xong, dự cáo cũng đã ghi âm xong, cậu chỉ đành mở sách bài tập ra xem.
Đợi đến hơn tám giờ, Lâm Uyên mới trả lời cậu: Ban nãy có việc, tôi nghe ghi âm rồi, tình cảm rất tốt, chỉ là có mấy chỗ không ổn, cậu lên YY đi.
Lạc An lập tức đáp lời: Được.
Cậu lên YY, vừa tiến vào kênh cá nhân của Lâm Uyên thì đã được lôi vào phòng hai người, mặc áo đỏ.
Fans nghi ngờ nha (⊙_⊙) Hình như vừa thấy nam thần phải không?
“An Nhiên có nghe được không?” Giọng nói của Lâm Uyên cực kỳ dịu dàng mà lại quyến rũ, phảng phất xuyên vào đáy lòng, vừa nghe đã muốn mang thai.
Trái tim của Lạc An bị kích thích một chút, nhảy liên hồi, mãi mới trả lời bình thường được: “Em nghe được, Lâm Uyên đại đại.”
“Gọi tôi là Lâm Uyên là được rồi.”
Không biết có phải Lạc An sinh ra ảo giác hay không mà dường như cậu thấy giọng nói của anh nhuốm mệt mỏi, còn hơi mất kiên nhẫn, có lẽ không phải do cậu, mà do có chuyện gì đó xảy ra với anh. Cậu muốn nói với Lâm Uyên để anh đi nghỉ ngơi sớm, nhưng lại không biết cảm giác của cậu có đúng hay không, mà khó khăn lắm bọn họ mới có lần trò chuyện thứ hai, nên cậu chỉ có thể nuốt câu nói bên cửa miệng xuống.
“Lâm Uyên.” Lạc An thuận theo gọi anh.
“Ừ.” Lâm Uyên đáp lại một tiếng, giờ anh bắt đầu phân tích lỗi sai của Lạc An.
“…… Chỗ này, đừng cắn chữ quá mạnh, nhẹ nhàng một chút, tôi cảm thấy sẽ càng khuếch đại cảm xúc của tiểu thụ hơn, có mở kịch bản không, đọc lại một lần cho tôi nghe xem.”
Thực ra Lạc An có chút không dám nói, phối âm trước mặt nam thần của mình, dù sao cũng khiến cậu xấu hổ, nhưng cảm giác được sự mệt mỏi của Lâm Uyên, cậu vẫn nhanh chóng đọc một lần.
“Ừ, cũng được, còn có chỗ này …..” Lâm Uyên chỉ ra cho cậu từng chỗ một, có lúc còn tự mình đọc cho cậu nghe một lần, thanh âm của anh nằm ở quãng 0.7 – 0.8, không phải quá nghiêng về giọng công, giọng giả nghe không hề giả chút nào. (Sên: Từ quãng 0.7 tính là giọng công, dưới 0.7 là giọng thụ, cao nhất là 0.9 tức là kiểu giọng tổng công cực kỳ trầm:))))
Lạc An chuyên chú lắng nghe, gần như chỉ cần thử một lần là qua. Dự cáo chỉ có năm đoạn, dạy một lát là xong. Lạc An chủ động mở lời: “Đã làm lãng phí thời gian của anh rồi, ngại quá, cảm ơn anh.” Cậu nghĩ đi nghĩ lại rồi nói tiếp: “Có phải anh mệt lắm rồi, nghỉ ngơi sớm một chút, đi công tác xa nhà nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt.” Nói xong lại thấy bản thân mình quá phóng khoáng, không giống cậu lúc bình thường một chút nào. Cậu tự nghĩ tự đỏ mặt, tay run rẩy rụt về.
Trịnh Thư Nam sững sờ, anh bật cười, cậu nhóc CV này thật đáng yêu.
Mà sao giọng nghe hơi quen quen?
Sau khi Lạc An rời khỏi phòng, mặt mãi mới hết đỏ. Cậu nói mấy lời này thực ra một nửa là quan tâm đế anh, một nửa là muốn tạo cảm giác tồn tại trong lòng anh, theo đuổi nam thần vẫn nên dùng hành động, chỉ là không biết Lâm Uyên có cảm thấy cậu hơi nhiều chuyện hay không, lỡ như tạo thành ấn tượng không tốt thì tiêu. Lạc An nghĩ vậy, tâm tình mới dần dần ổn định lại. Tuy cậu rất muốn lập tức bày tỏ với anh, nhưng bọn họ không thân quen, tự nhiên mở lời chắc chắn sẽ bị từ chối, nên cậu đã đặt một mục tiêu, đầu tiên phải làm cho nam thần quen mặt cậu cái đã!