Nhưng cách nghĩ của Lạc An và Trịnh Thư Nam giống nhau, đều có ý muốn tiếp tục vun đắp tình cảm, đợi đến thời cơ thích hợp sẽ ở bên nhau. Tóm lại dù chưa chính thức xác nhận quan hệ cũng khiến Lạc An cảm thấy thỏa mãn, có lẽ đây là cái tốt đẹp của mối quan hệ mờ ám?
Càng nghĩ mặt Lạc An càng đỏ.
“Tỉnh lại đi, tỉnh lại đi.” Tư Đồ Bạch thấy cực kỳ buồn cười, một người không biết che đậy gì hết, cũng không biết có thể ở bên Trịnh Thư Nam được bao lâu, hi vọng là mãi mãi.
“Xin lỗi, thầy Tư Đồ.” Lạc An bị gọi tỉnh, liên tục nhận sai.
“Tôi thì không sao, nhưng cậu có chắc chiều tối nay còn học tiếp được không?”
Lạc An vội vã đảm bảo: “Học được, em chắc chắn không ngẩn ra nữa.”
Đã viết tiểu thuyết trong khoảng thời gian rất dài giúp cậu biết cách nhanh chóng bình tĩnh lại, tập trung vào công việc. Vậy nên sau khi nói như vậy, Lạc An thật sự không ngẩn người thêm lần nào nữa, nghiêm túc học cùng Tư Đồ Bạch hết buổi chiều.
Đợi đến lúc Trịnh Thư Nam đến đón Lạc An, Lạc An vẫn còn đang muốn túm lấy Tư Đồ Bạch hỏi một vài vấn đề. Nhưng nhìn Tư Đồ Bạch có vẻ hơi mệt, nên cậu không mở lời, định bụng đến tiệm sách mua một vài cuốn sách về biên kịch mang về tự học.
Tư Đồ Bạch thấy Trịnh Thư Nam đến, chào anh một tiếng rồi giao bài tập về nhà cho Lạc An: “Dựa theo nội dung tập một mà chiều nay tôi nói với cậu, cậu về viết tập một sau đó gửi email cho tôi, khoảng thời gian này tôi sẽ bắt đầu viết kịch bản, cậu có thời gian rảnh thì có thể đến xem.”
“Vâng, em biết rồi.” Lạc An gật đầu, tỏ ý mình đã hiểu.
“Hai người đi đi, tôi còn có chút việc cần xử lý.” Tư Đồ Bạch bóp nhẹ phần giữa hai lông mày, cảm thấy hôm nay hơi mệt mỏi. Nhưng dùng cách này để trả ơn cứu mạng của Trịnh Thư Nam thì vẫn là anh ta được lợi.
Nhớ lại ngày đó anh ta không nhận ra người xấu, suýt chút bị hại chết, khiến cả người Tư Đồ Bạch bỗng chốc lạnh toát.
Sau khi đưa Lạc An đi ăn cơm, Trịnh Thư Nam hỏi cậu còn muốn làm gì nữa không. Lạc An nói chuyện muốn đi mua sách ra. Trịnh Thư Nam ngẫm nghĩ một hồi, quyết định đưa cậu đến cửa hàng sách mà anh hay mua.
Hai người sóng vai bước vào hàng sách đang sáng đèn rực rỡ, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh. Chủ yếu do hai người quá đẹp, chênh lệch chiều cao cân xứng, khiên các cô bé đang tìm sách hơi phấn khích, hạ ngay sách trong tay xuống để bám theo.
Lạc An được Trịnh Thư Nam đưa đến chỗ có sách cậu cần, bắt đầu lật sách lựa chọn. Có mấy quyển sách Trịnh Thư Nam đề cử, Lạc An cũng lật ra xem thể loại, tuy nhất thời khó mà đọc hiểu hết, nhưng cậu biết đều là những cuốn sách hay, nên cậu ôm hết lên, định mua hết. Trịnh Thư Nam cũng hay đọc sách, thấy Lạc An mua hết, anh dẫn cậu đi chọn vài cuốn cho mình.
Đến dãy sách lịch sử, Lạc An bất ngờ thấy sách của mình cũng được bày trên đó. Là sách tái bản, bọc bên ngoài cực kỳ tinh tế, ba cuốn một bộ, giá bán 156 tệ. Trịnh Thư Nam cũng thấy được, nhếch mày cười lên, muốn đưa tay lấy một bộ. Lạc An vội vã ngăn anh lại, nói: “Trong nhà em còn có một bộ, anh không cần phải mua.”
“Ừ, được, có thể xin chữ ký không?”
Lạc An nhìn anh, cậu đâu phải tác giả nối tiếng, có chữ ký cũng chẳng để làm gì, nhưng cậu vẫn đồng ý với anh: “Vâng, đợi tối nay về nhà em lấy cho anh một bộ.”
“Cảm ơn Tiểu An.” Trịnh Thư Nam nhìn thẳng vào Lạc An, gương mặt vương ý cười dịu dàng, càng đẹp trai mê hoặc, Lạc An lại bị điện giật mất rồi.
Đột nhiên Trịnh Thư Nam nhíu mày, ra hiệu với Lạc An rồi quay người đi về hướng một cô gái. Lạc An khó hiểu nhìn anh, không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Xin chào.” Trịnh Thư Nam vẫn mang dáng vẻ ôn hòa, nhưng trong mắt đâu còn ánh nhìn cưng chiều như khi nhìn Lạc An, “Có thể xóa bức ảnh vừa rồi đi được không? Cảm ơn.”
Cô gái đó tiếp xúc gần với Trịnh Thư Nam, thoắt cái đỏ bừng cả mặt: “Vâng, xin lỗi, tôi vừa rồi thấy các anh quá đẹp đôi nên mới chụp, giờ tôi xóa ngay.”
Nói rồi cô mở album ảnh xóa luôn.
Trịnh Thư Nam nhìn qua, ảnh cô gái này chụp rất đẹp, góc chụp vừa vặn, chụp lên nhìn hai người rất xứng đôi. Nhưng anh cũng không nghĩ nên nhờ cô gửi ảnh đến điện thoại của mình, vì anh quen không ít nhiếp ảnh gia trong giới giải trí, Trịnh Thư Nam nghĩ tự anh kéo Tiểu An bảo bối đi chụp là được rồi.
Quay đầu nhìn Lạc An vẫn đang đứng ngây ra đó, Trịnh Thư Nam nói lời cảm ơn với cô gái, rồi xách Lạc An đi thanh toán.
Cô gái ở lại ngắm nhìn bóng lưng của hai người, cảm thán một câu, đúng là một đôi tuyệt vời, công dịu dàng, thụ ngốc ngếch đáng yêu, quá đáng yêu rồi.
Vì vẫn còn sớm, Lạc An cũng không vội về nhà, do đó Trịnh Thư Nam đưa cậu đến một quán cà phê yên tĩnh để cậu đọc sách, anh thì ngồi bên chơi điện thoại. Nhóm chat của tổ kịch “Bảo bối” luôn nói chuyện ầm ĩ, đang thảo luận xem làm kỳ một thế nào, còn nói về chuyện lễ chúc mừng, ngày mai Hồng Đại Y sẽ công bố dàn cast, nghĩ đến việc đại thần tập hợp như mây, nhất định sẽ cực kỳ chấn động.
Trong lòng Trịnh Thư Nam nhảy lên một cái, hiếm khi ngày mai không có việc gì, có thể đưa cậu đến nhà dạy cậu phối kịch cũng hay.
Nghĩ vậy, anh dịu dàng nói: “Mai đến chỗ anh phối kịch nhé.”
Lạc An ngẩng đầu lên khỏi sách, còn mang theo nét bối rối ngờ ngệch, hiểu rồi mới giãn mày, vui vẻ hơn: “Vâng.”
Lúc đưa Lạc An về nhà, hai người bắt đầu có chút không nỡ, tuy hôm nay thời gian ở bên nhau không nhiều nhưng mối quan hệ giữa hai người đã có tiến triển.
Xe dừng dưới nhà Lạc An, cậu bày vẻ không biết đang đợi cái gì mà không chịu ra, Trịnh Thư Nam lắc đầu cười, hạ người hôn lên trán cậu: “Được rồi, mau về nhà đi.”
“Vâng.” Lúc này Lạc An mới hài lòng, mặt đỏ hồng xuống xe.
Vừa vào nhà đã thấy bố mẹ đang ngồi ăn bữa khuya ở phòng khách, sắc đỏ trên mặt Lạc An còn chưa tan, mày mắt tinh tế ôn hòa, hoàn toàn là dáng vẻ đang yêu đương. Liễu Vẫn vui mừng nhìn cậu, gọi cậu qua bên đó: “Mẹ làm hoành thánh, con ăn một ít không?”
“Con không đói lắm, ăn hoa quả thôi. Nhưng phải đợi con một chút.” Lạc An nói xong vội chạy vào phòng bếp, có thể nhìn Trịnh Thư Nam qua cửa sổ. Cậu vẫy tay ra hiệu với anh xong, xe đậu bên đó mới bật đèn rời đi.
Quay về phòng khách, Lạc An nghe thấy Liễu Vẫn hỏi: “Trịnh Thư Nam?”
“Vâng.” Lạc An hơi xấu hổ, nhưng vẫn dũng cảm thừa nhận. Vì họ là bố mẹ cậu, là người thân yêu nhất trên thế giới này, nên Lạc An không giấu diếm họ nữa.
“Cậu ta là một thanh niên khá tốt.” Lạc Văn Xương nói, “Còn trẻ đã làm đến giám chế, tiền đồ rộng mở, chỉ có điều trong nhà hơi phức tạp, nhưng cậu ta trưởng thành xuất sắc như thế, bà Trịnh có công lớn nhất. Tiểu Vân, em và bà Trịnh thân quen, giao Tiểu An cho Thư Nam, anh cũng yên tâm hơn.”
“Đúng đấy, Thư Nam, đứa bé này khiêm tốn ôn hòa, còn có năng lực, còn đối xử tốt với Tiểu An nhà chúng ta.” Liễu Vẫn đã hoàn toàn tiếp nhận xu hướng tính dục của Lạc An, nói rất tự nhiên thoải mái, “Nhưng An An, con không được sống chung quá sớm với cậu ta, dù gì cũng phải để học xong đại học mới được.”
Mặt mũi Lạc An đỏ bừng, chỉ dám ậm ờ vài câu.
“Được rồi, đừng trêu Tiểu An nữa.” Lạc Văn Xương thấy vợ mình lại bày trò, đưa tay nhéo mặt Liễu Vân, ông cười nói với Lạc An: “Tiểu An đừng ăn nhiều hoa quả quá, uống cốc sữa rồi ngủ đi. Ngày mai có kế hoạch gì không, bố với mẹ con định đi loanh quan, con đi không?”
“Không, không cần đâu, mai con có việc rồi, xin lỗi bố.” Lạc An thả tăm trong tay xuống, giải thích với bố.
“Với bố còn xin lỗi gì, vừa khéo bố mẹ cũng không muốn có con làm bóng đèn.” Liễu Vân tiếp lời, cười nhẹ nói, “Con trai, cố lên.”
“Cảm ơn mẹ.”
Lạc An tắm rửa xong xuôi rồi về phòng ngủ, điện thoại sáng lên từng hồi, có tin nhắn QQ, là của Trịnh Thư Nam: Ngủ sớm chút, mai gặp em, ngủ ngon, An bảo bối.
Lạc An vội tóm điện thoại trả lời, trên mặt vẫn không ngưng được nụ cười: Ngủ ngon, nam thần.
Một đêm mơ đẹp.
Sáng sớm thức giấc, Lạc An thấy cả người ê ẩm, cậu nhẹ nhàng thay quần áo mới ra khỏi phòng. Liễu Vẫn đã làm xong bữa sáng. Hôm nay bà mặc một bộ đồ thể thao, gương mặt được bảo dưỡng rất tốt, nhìn chỉ như mới hơn ba mươi, khoác lên người quần áo thể thao càng thêm trẻ trung. Lạc An chào mẹ xong, vội vã vào nhà tắm rửa ráy, Lạc Văn Xương cũng đang đánh răng trong đó.
Hai bố con rửa mặt xong bước ra, đúng lúc Liễu Vân mang món ăn cuối cùng lên bàn, bà quay đầu gọi hai người: “Mau đến ăn đi, hơi nguội rồi đó.”
“Ừ.”
Ăn xong bữa sáng, Lạc Văn Xương và Liễu Vân ra ngoài, xác nhận con trai không cần họ ở nhà cùng mới an tâm giao Lạc An cho Trịnh Thư Nam.
Mới sáng sớm, Trịnh Thư Nam đã gọi điện cho Lạc An, nên lúc anh đến, anh đã ăn bữa sáng rồi.
Đối với việc đến nhà Trịnh Thư Nam, Lạc An cực kỳ chờ mong, thậm chí tối hôm qua còn mơ đến nhà anh, ban đầu là nói chuyện bình thường, nhưng sau đó càng nói càng gần nhau, rồi không biết sao lại thành hôn môi, rồi lại thành lăn vào một chỗ…..
Đúng, Lạc An mộng xuân rồi.
Cậu có mộng tinh muộn, cũng ít có mộng xuân, nhưng hôm qua bị Trịnh Thư Nam kích thích, không ngờ đến tối đã có một giấc mơ ướt át, cho nên cậu rất xấu hổ, không biết hôm nay nên đối mặt với Trịnh Thư Nam như nào.
Cậu nhìn xe nhà mình lái ra khỏi bãi đỗ rồi lập tức lao về phòng, tìm quần lót đã giấu sáng nay, chạy đến nhà vệ sinh giặt sạch, mặt vẫn luôn duy trì sắc thái đỏ bừng.
Lúc Trịnh Thư Nam đến nhà, Lạc An đã giặt xong quần lót, phơi trên thanh ngang ngoài ban công. Điện thoại vừa vang lên, Lạc An không muốn Trịnh Thư Nam lên đây nên tự ôm túi sách, đóng cửa xuống nhà.
Không ngờ Trịnh Thư Nam không biết đã chịu kích động gì, khi Lạc An vừa lên xe cài dây an toàn, đột nhiên anh vươn người qua hôm lên khóe môi Lạc An. Cậu kinh ngạc, suýt nữa vứt luôn cả dây an toàn đi. Cậu hồi tưởng lại giấc mộng nóng bỏng đêm qua, miệng hơi khô, cũng không dám nhìn anh, ấp úng nói: “Anh làm gì thế?”
“Sao không dám nhìn anh? Xảy ra chuyện gì rồi sao?” Trịnh Thư Nam thấy từ lúc Tiểu An bảo bối đi xuống vẫn luôn cúi gằm mặt, lên xe cũng cúi đầu cài dây an toàn, không thèm nhìn anh một cái.
“Không, không có chuyện gì.” Lạc An nhìn lướt qua anh, rồi lại cấp tốc quay đầu đi, cây ngay không sợ chết đứng nói: “Vừa nhìn anh rồi đấy.”
Trịnh Thư Nam: “…..Nói đi, nếu không anh hôn em tiếp.”
Lúc này Lạc An hoảng lên rồi, cái đầu nhỏ của cậu nghĩ vội, nên làm thế nào để vượt qua bây giờ, chính vào lúc này, Lạc An đột nhiên nhớ đến một bức tranh đáng yêu mà cậu từng xem, nói nếu người bạn thích dùng hôn để “uy hiếp” bạn nói ra mọi chuyện, mà bạn không muốn nói, vậy bạn cứ nhắm mắt giương môi chờ đợi được hôn thôi.
Lạc An cũng ngớ ngẩn rồi, không ngờ cậu thật sự nhắm mắt giương môi hướng về phía Trịnh Thư Nam.