[Võng Phối] Đối Tượng Xem Mắt Là Nam Thần

Chương 16: An bảo bối bị trêu chọc



Sau khi ăn cơm xong, Trịnh Thư Nam đưa Lạc An đến chỗ bạn thu âm ED. Lúc hai người đi chầm chậm đến bãi đỗ xe, đột nhiên có hai cô gái đi đến trước mặt, một trong hai chính là Tô Tử.

Lạc An không quen biết cô gái còn lại nhưng có vẻ cô ấy quen Trịnh Thư Nam, vì lúc cô nhìn thấy anh đã để lộ biểu cảm rất phức tạp.

Cậu hơi hoảng, cả tuần này bị Tô Tử hỏi mấy lần, cậu đều nói không biết, nào ngờ hôm nay lại bị bắt gặp lúc hai người đi với nhau.

Quả nhiên Tô Tử rất ngạc nhiên, nhưng vì có Trịnh Thư Nam ở dây, cô không nói gì, chỉ chào hỏi rất tự nhiên: “Lạc An, trùng hợp quá.” Ánh mắt dò xét của cô lướt về phía Lạc An.

Lạc An cứng đờ nói một câu: “Trùng hợp thật.” Sau đó cũng chẳng nói gì nữa.

Trịnh Thư Nam chỉ gật đầu tỏ ý chào hỏi, vẻ mặt vẫn như thường, chân không ngừng bước, muốn dẫn Lạc An đi tiếp. Không ngờ cô gái còn lại nổi giận đùng đùng, dường như tức giận vì bị Trịnh Thư Nam ngó lơ, hét lớn tên anh: “Trịnh Thư Nam!”

Lạc An nghi ngờ nhìn cô, chỉ thấy cô gái này rất xinh đẹp, tuy đang giận dữ nhưng vẫn rất đẹp. Cuối cùng Trịnh Thư Nam cũng phải dừng bước, anh nhíu mày nhìn cô: “Có chuyện gì?”

Lúc này, Trịnh Thư Nam vẫn rất dịu dàng, giọng điệu cũng không thay đổi gì mấy nhưng Lạc An vẫn cảm nhận được Trịnh Thư Nam như đang đeo lên một chiếc mặt nạ, mặt nạ dịu dàng.

Cô gái kia không ngờ Trịnh Thư Nam sẽ trả lời cô, hơi giật mình, cô nói: “Không có chuyện thì không thể gọi anh sao? Nhìn thấy em gái mà cứ đi lướt qua như thế?”

Lần này Trịnh Thư Nam không trả lời lại, chỉ nói tránh đi: “Tôi còn có việc bận, đi trước đây.”

Nói xong lập tức dẫn Lạc An rời đi.

Lạc An đầy một bụng toàn thắc mắc, nhưng vẫn không hỏi gì, chỉ sợ anh sẽ không vui. Bất giác cậu cứ nhìn anh bằng ánh mắt đầy quan tâm.

Trịnh Thư Nam cảm giác được sự quan tâm của Lạc An, lòng nhẹ nhàng hơn, vươn tay xoa xoa mái tóc cậu, nói: “Anh không sao.”

“Ừa, không cần để ý.” Lạc An nói: “Thực ra sự chỉ trích của người khác chính là sức mạnh để thúc đẩy bản thân mình.”

Không ngờ cậu có thể nói những câu an ủi người khác như vậy, Trịnh Thư Nam mỉm cười: “Thực ra anh không còn để ý đến những chuyện như vậy từ lâu rồi. Chịu tổn thương vì những người không liên quan là điều không cần thiết.” Anh có chút ngập ngừng, nói tiếp: “Cô ấy là em gái khác bố của anh, họ Lâm.”

Lạc An biết mẹ của Trịnh Thư Nam họ Trịnh, anh nói cô gái ấy là em gái khác bố, mà từ trước đến nay chưa từng nghe Trịnh Thư Nam nói về bố mình, nên Lạc An đoán được một khả năng, Trịnh Thư Nam là con vợ trước, hoặc là con riêng,

Nếu Trịnh Thư Nam đã chịu nói điều này với cậu, điều đó có nghĩa là cậu đã bước được bước đầu tiên trong sự tin tưởng của anh. Lạc An sắp xếp từ ngữ một chút mới nói: “Nếu anh muốn tâm sự, em sẽ là một cái hốc cây tốt*, tuy thực ra em thấy chẳng có gì đáng để băn khoăn ở đây, anh rất ưu tú, người ta cũng chỉ có thể thấy được sự ưu tú của anh, kể cả có biết được điều gì hay dùng cái đó để tấn công anh cũng chẳng cần quan tâm đâu.”

(*Cái này từng nói rồi, TQ có quan niệm hãy tâm sự những điều thầm kín với một cái hốc cây, rồi chôn chặt nó để không ai biết, thế sẽ nhẹ lòng hơn.)

“Người viết sách đều biết ăn nói như em ư?” Trịnh Thư Nam khẽ khàng khởi động xe, vừa lái vừa nói: “Tối nay về nhà ăn cơm với anh đi, mẹ anh nhắc mấy lần rồi.”

“Thật sự được à?” Đôi mắt xiinh đẹp, lấp lánh, trong veo của Lạc An nhìn Trịnh Thư Nam, y như một chú sóc nhặt được quả hạch mà nó yêu thích.

“Ù, thật đấy.”

“Vậy em cần mua chút đồ, cô thích cái gì không?” Lạc An bắt đầu dò hỏi, “Thu âm xong ED có thể cùng em đi mua đồ không?”

Cú y như con dâu lần đầu ra mắt nhà chồng vậy,

Trịnh Thư Nam nín cười: “Được.”

Ấy thế Lạc An mới mãn nguyện, lòng thầm tính trong thẻ có bao nhiêu tiền, phải mua quà gì mới được.

Studio của bạn Trịnh Thư Nam rất tuyệt, có các loại thiết bị tân tiến nhất., đi vào không còn xíu âm thanh nào. Đây là lần đầu tiên Lạc An đến đây, vừa lo lắng vừa hiếu kỳ. Cậu ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Trịnh Thư Nam, nghe anh giới thiệu cậu với người khác, rồi lại ngoan ngoãn chào hỏi. Người bạn này của Trịnh Thư Nam cũng là một đại thần hâụ kỳ trong giới võng phối, Cẩn Ước. Anh ta cũng là một hậu kỳ và thu âm chuyên nghiệp trong giới giải trí, thậm chí anh ta còn biết đến tên An Nhiên.

“An bảo bối, tôi biết cậu nha, tuy giọng phối âm trong vắt nhưng cái vẻ ngoan ngoãn ấm lòng rất hợp khẩu vị của tôi.” Trương Luật Dư có một mái tóc dài, buộc ra sau đầu, nhìn giống như hiệp khách thời cổ đại, nhưng giọng điệu không chút đứng đắn, “Không ngờ cậu bị Lão Trịnh cướp mất rồi.” Có thể nhìn ra anh ta rất quen thuộc với Trịnh Thư Nam.

Lạc An ngẩn ra nhìn Trương Luật Dư, cậu bị trêu ghẹo rồi!

Trịnh Thư Nam liếc anh ta một cái: “Đừng đùa.”

Trương Luật Dư giơ hai tay lên bày tư thế đầu hàng: “Được rồi, được rồi, không đùa với bạn nhỏ nhà ông nữa, nếu không đại thần Lâm Uyên phong sát tôi thì tôi không biết rúc đâu mà khóc đây.”

Lạc An bị anh ta chọc cười, lo lắng cũng giám bớt được phần nào.

Sau khi được giới thiệu cách thu âm, Lạc An bước vào phòng thu âm, Trịnh Thư Nam đeo tai nghe lên cho cậu, điều chỉnh giá để micro, rồi anh cũng tự đeo một cái tai nghe khác, đứng vào bên cạnh cậu.

Thường những lúc hát đôi, cần phải tách ra thu riêng, sau đó hậu kỳ sẽ ghép âm lại nhưng đây chỉ là thu âm một cái ED, không cần thiết phải như thế.

Lạc An lần đầu sử dụng, cũng không phải là ca sĩ chuyên nghiệp, lần thứ nhất hát sai nhịp khiến cậu chán nản nhìn Trịnh Thư Nam.

“Không sao đâu, lần đầu tiên thu âm khó tránh khỏi sai sót.” Trịnh Thư Nam mỉm cười, vỗ vai cậu an ủi: “Anh dẫn em hát nhé.”

“Vâng vâng.”

Lần thứ hai thu âm có Trịnh Thư Nam dẫn cậu hát một lượt, âm giọng của Trịnh Thư Nam rất hay, cất tiếng hát lay động lòng người, Lạc An nghe mãi, nghe mãi, cảm thấy giọng hát của cậu đã phá vỡ âm sắc tuyệt vời này, nhưng cậu cũng không bỏ cuộc. Cậu không ngừng điều chỉnh cảm giác, cố gắng để giọng của bản thân hoà cùng với giọng của Trịnh Thư Nam.

Không ngờ rằng hát càng hát hai người càng cực kỳ hoà hợp.

Sau khi hai người hát xong, Trương Luật Dư dựng thẳng ngón cái, nói với Lạc An: “Cậu rất giỏi đấy, thanh âm khá tốt, tập luyện một chút rất có tiềm năng,” Rồi quay sang hỏi Trịnh Thư Nam: “Với điều kiện của An bảo bối, muốn lăn lộn trong giới này không thành vấn đề, ông không giúp sao?”

Trịnh Thư Nam lắc đầu: “Không, em ấy không hợp.”

Lạc An cũng hoàn toàn không muốn vào giới giải trí, nghe Trịnh Thư Nam nói vậy cũng không nói gì, cong khoé miệng cười mỉm, mắt không rời khỏi Trịnh Thư Nam.

Trương Luật Dư khoa trương che mắt: “Bị chói mù mất rồi.”

Lần thu âm thứ hai, Lạc An đã tìm được cảm giác rồi, thu âm cực kỳ thuận lợi, chỉ có điều chưa điều chỉnh được giọng, lúc hát điệp khúc hơi vỡ giọng, nên không thể không ngừng lại.

Lạc An uống ngụm nước ấm, thanh cổ họng, bắt đầu thu lần thứ ba

Cậu thuộc thể loại càng chiến càng hăng, nên đến làn thứ năm thu âm hoàn mỹ kết thúc, Trương Luật Dư còn phải nhận xét giọng của cậu có thể đạt đến trình độ của một số ca sĩ nhỏ rồi.

Trịnh Thư Nam nhờ Trương Luật Dư làm hâu kỳ ED thay anh, phải đổi bằng một bữa cơm thì Trương Luật Dư mới đồng ý.

Trong studio rất ấm áp, Lạc An hát đến mức mặt đỏ bừng bừng, nom vô cùng đáng yêu, nét mặt cũng rất vui vẻ: “Anh Trương Luật Dư thật tốt bụng.”

‘Hả? Có mới nới cũ nhanh thế, khen ngườ đàn ông khác trước mặt anh?” Trịnh Thư Nam càng ngày càng thích Lạc An, cứ không nhịn được ý muốn chọc ghẹo cậu.

Lạc An vội vã giải thích: “Không có, em vẫn luôn thích anh nhất, anh là mối tình đầu của em, cũng là người duy nhất em yêu.”

Về kỹ năng tỏ tình thì cậu luôn max level, đây có thể coi là sở trường của thụ ngây thơ?

“Không trêu em nữa.” Trịnh Thư Nam cười lên, “Không phải là em muốn mua đồ sao, đi nhé.”

“Vâng,” Lạc An mềm mại đồng ý.

Trịnh Thư Nam là một người vô cùng kiên nhẫn, kể cả lúc Lạc An do dự chọn đồ cũng không thúc giục, còn có thẻ góp ý thêm cho cậu. N hưng anh cũng chỉ cho Lạc An mua những món đồ giá rẻ mà thực dụng,, món đồ nào đắt đều do anh bỏ tiền, thậm chí còn mua thêm một hộp trà ngon, để Lạc An mang về cho bố mẹ.

“Em mua là được rồi.” Lạc Anh không tranh nổi với Trịnh Thư Nam, nổi giận lên án anh: “Chẳng nhẽ định lừa cô là em mua những món đồ này à?”

Trịnh Thư Nam biết Lạc An có tiền, từ lúc cậu chớp mắt là rút ra hơn hai trăm vạn đưa cho anh là anh đã biết cậu nhóc này là đại gia. Còn về vì sao kiên quyết không cho cậu mua thứ đắt tiền,là do anh cứ cảm thấy cần phải giữ vững vị trí của mình. Lạc An còn cứ chủ động thế này thì cậu trở thành công mất thôi.

Nhưng Lạc An cũng không thể giận Trịnh Thư Nam thật, chỉ là kháng nghị một chút, trong lòng thầm quyét tâm lần sau phải mua quà trước rồi mới đến thăm cô Trịnh.

Trên đường đi, Lac An gọi điện cho Liễu Vân nói muốn đi thăm cô Trịnh, Liễu Vân vô cùng mừng rỡ, bà và Trịnh Ngọc Hạm đi nhảy với nhau nên đã biết tin từ trước, còn cổ vũ Lạc An tranh thủ ngủ lại, tóm lấy Trịnh Thư Nam.

Lạc An: “……..”

Trịnh Thư Nam đã thông báo trước với Trinh Ngọc Hạm nên bà bận rộn chuẩn bị cả chiều. Lạc An là cậu trai đầu tiên Trịnh Thư Nam mang về nhà bà cũng cực kỳ thích cậu. Bà dọn dẹp nhà cửa, còn gọi điện hỏi Liễu Vân xem Lạc An thích ăn món gì, chuẩn bị nấu môt mâm cỗ đầy.

Thế nên khi Lạc An vừa vào nhà của Trịnh Thư Nam đã có thể ngửi thấy hương thơm ngập tràn trong nhà.

Trịnh Thư Nam có chỗ ở khác, vì công việc thường phải xã giao nên về nhà rất muộn, Trịnh Ngọc Hạm ở một mình, căn nhà không rộng lắm, hai phòng ngủ một phòng khác, bày trí rất nhẹ nhàng ấm áp.

Nghe được tiếng mở cửa, Trịnh Ngọc Hạm từ phòng bếp ra đón: “An An đến rồi đấy à.”

Lần đầu Lạc An đến nhà nên hơi lo lắng: “Chào cô ạ.”

“Ngoan.” Trịnh Ngọc Hạm cười nói, “Cô đã chuẩn bị mấy món cháu thích ăn, tối nay ăn nhiều một chút, cháu và Thư Nam lên phòng chơi máy tính đi, lát nữa là có thể ăn rồi.”

“Vâng.” Lạc An thấy Trịnh Ngọc Hạm hoà nhã dễ gần như vậy, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, bấy giờ cậu mới đưa những món quà trong tay cho bà, “Lần đầu đến thăm cô, cháu không biết phải mua gì, mấy cái này đều rất hữu dụng, cũng không biết cô có dùng đến không, bộ quần áo này là Thư Nam mua, anh ấy nói cô thích mặc quần áo như này. Cháu còn mua một cái khăn lụa, phối cùng với quần áo, cô mặc vào nhất định rất xinh đẹp.”

“Cảm ơn An An.” Đích thực Trịnh Ngọc Hạm rất thích ăn diện, nhiều năm nay bà đều chăm sóc tốt, cách phối đồ cũng rất đặc biệt. Thấy Lạc An ngoan ngoãn đến thế, bà càng thích cậu hơn, bà vứt cho con trai một ánh mắt khen ngợi, rồi lại quay vào phòng bếp nấu tiếp bữa tối

Cất gọn đồ mới mua xong Trịnh Thư Nam mới nói: “Đi thôi, lên phòng anh chơi trước.” Tay đặt lên vài Lạc An cực kỳ tự nhiên, ôm cậu đưa lên phòng.

Anh mở máy tính cho Lạc An, còn bản thân đến nhà vệ sinh. Lạc An không dám mở linh tinh, chỉ mở trình duyệt.

Đúng lúc này điện thoại cậu rung lên, có tin nhắn mới gửi đến, Lạc An mở ra nhìn, là do Tô Tử gửi đến. Chỉ vài chữ đơn giản nhưng lại khiến Lạc An rất khó chịu: TẠI SAO LẠI LỪA TÔI?!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv