Dáng cười của Tô Lam rất miễn cưỡng, tựa như là do ánh nắng làm khóe mắt nheo lên chứ không phải do cậu.
Cậu cười méo xệch: “Tớ mấy hôm trước… Gặp người nhà họ Tạ…”
Mi tâm Cố Tích giật giật, bàn tay đang vỗ về mèo con khựng lại làm nó bất mãn kêu. Trong ánh mắt Cố Tích vừa là thương cảm, lại phảng phất chút đồng cảm và khổ sở, cậu còn chưa kịp nói, cửa kéo đã bị mở ra.
Cố Tích nhìn Tô Lam, mặt cậu tái, không nhìn ra chút cảm xúc nào, lại dường như có ý cười.
Tô Lam này, ở bên ngoài thì là một thành niên cực kì đẹp, sáng sủa năng động. Nhưng chỉ trong nháy mắt Tạ Tấn Xuyên xuất hiện lại che giấu được hết thảy bất an.
Tô Lam híp mắt đứng lên nhìn hắn, so với một Thẩm Phi của nửa tháng trước thảm hại chật vật, bây giờ người này lại là nam tử ôn nhuận như ngọc, mang theo điểm tà mị mà Tô Lam nhìn thấy ở trà lâu lúc trước.
Mỉm cười, “Yêu, còn tưởng rằng anh lại bỏ mặc Cố Tích ở đây chứ!”
“Không có khả năng.” Thẩm Phi lướt qua Tô Lam đi tới bên người Cố Tích đang cúi người chơi với mèo con, kết quả mèo con toàn thân xù lông quay sang Thẩm Phi đe dọa, hắn đành bất đắc dĩ lùi về. Cố Tích ôn nhu trấn an nó, “Mèo con, chớ sợ, chớ sợ nha.”
Tạ Tấn Xuyên tựa ở cạnh cửa cười cười, “Thẩm Phi, cậu không được dọa con tôi sợ.”
Thẩm Phi nhón tay nhấc cằm mèo con lên nhìn nhìn, “Chậc chậc, nhìn không thấy giống, một điểm cũng không giống.”
“…” Cố Tích bất đắc dĩ đập vào tay hắn, yêu thương xoa xoa cằm nó, “Đừng có dọa nó có được không? Anh không thấy nó đáng thương bị cương thi dọa sợ thế à?”
Thẩm Phi trừng mắt nhìn thẳng vào mặt cậu, “Cương thi?”
Cố Tích ngơ ngác ngẩng đầu, sau đó bất đắc dĩ cúi gầm mặt, “Ách, nghe người khác gọi… Nghĩ là đùa sẽ rất vui?”
“Người khác gọi ai?”
Tạ Tấn Xuyên nghẹn cười kéo Tô Lam đứng dậy, “Vấn đề này các cậu tự giải quyết, tôi với Tô Lam tránh trước.”
Tô Lam luyến tiếc vẫy tay với Cố Tích, “Đi, chúng ta tránh xa hai người này ra một chút.”
Cố Tích tất nhiên là thuận theo phía sau Tô Lam, bị Thẩm Phi nắm thắt lưng kéo về phía cửa, chế nhạo cáo biệt Tạ Tấn Xuyên, “Tôi cùng Cố Tích ở khu biệt thự ngoại ô phía Tây, rảnh rỗi thì đưa Tô Lam tới chơi, đỡ cho Cố Tích nhà tôi buồn chán, đi trước đây.”
“Thẩm Phi, anh đợi chút.” Cố Tích quay lại kéo Tô Lam tới một bên, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe được nói, “Lam, tớ đã trở về, cậu phải nhớ kỹ dù có chuyện gì xảy ra, vẫn có tớ đứng về phía cậu, Thẩm Phi đứng về phía cậu.”
Tô Lam vươn tay ôm Cố Tích, buồn buồn nói, “Biết rồi.”
Cố Tích với Thẩm Phi vừa đi, Tô Lam lập tức thấy phía sau có động tĩnh, quay người lại liền dán mặt vào ngực người ta, Tạ Tấn Xuyên thấp giọng cười hỏi, “Tiếp tục chuyện bị chen ngang chứ?”
Tô Lam trong lòng thở dài một tiếng, chủ động đón nhận đôi môi ấm áp của anh.
Ctrl + D + Y, đoạn này bị cắt bỏ.
Vốn kịch truyền thanh kia là muốn Cố Tích cho Thẩm Phi nghe, chỉ là giờ đây bọn họ cảm tình tốt như vậy, cái này hiển nhiên không dùng được.
Tạ Tấn Xuyên đẩy cửa tiến vào, thấy Tô Lam đang ngồi bên giường, hí hoáy trước laptop, “Tô Tô, đứng lên ăn cơm.”
Khóe mắt Tô Lam mang theo phong tình vạn chủng, miễn cưỡng lên tiêng, đang muốn xuống giường thì bị Tạ Tấn Xuyên chặn ngang, ôm lấy bước ra khỏi phòng ngủ.
Ngồi vào trước bàn ăn, Tô Lam đá anh một phát, “Em đâu có yếu ớt như vậy, đâu có không đi được?”
Tạ Tấn Xuyên gắp một miếng thịt đặt vào trong bát của cậu, cười cười, “Đây không phải là vì thương em, luyến tiếc em mệt mỏi sao?”
“Miệng chỉ biết dỗ ngon dỗ ngọt…” Tô Lam thấy anh muốn nói cũng nhét luôn một miếng thịt vào miệng anh, “Lại định nói là chỉ dỗ ngọt em thôi chứ gì? Tám trăm năm trước đã nghe rồi.”
Tạ Tấn Xuyên cười cười không thèm nhắc lại.
****
Chuẩn bị _ A Ngốc: Sama, cái hậu kì kịch cổ phong quyền mưu kia cậu làm thế nào rồi → → Không phải đến tận thúy cúc chứ!
Kỳ An: Ách, tôi không có ý đó. Chỉ là tôi hình như… quên béng mất…
Chuẩn bị _ A Ngốc: ~~o(>_<)o~~ Sama cậu cố lên.
Kỳ An: Được QAQ
Tô Lam áy náy vô cùng, vì vậy mới post weibo: Rõ ràng trong tay có hai vở kịch, vì sao tự dưng lại quên phải làm hậu kì cho một vở QAQ P/s: Khi tìm BGM đã tìm được một bài rất êm tai XD~【 Link】
Weibo vừa up lên đã có reply.
“Đó là bởi vì trong một kịch có đại thần, cái kia thì không có a~~”
Kỳ An reply: *xoa cằm* Ai nói vở kia không có ╭(╯^╰)╮
“Gào khóc, Sama, anh reply em! Tiết lộ chút thông tin đi @CV Quân lâm thiên hạ”
Kỳ An reply: @CV Quân lâm thiên hạ, đại thần không cho tiết lộ kịch đâu >o<”
“Thấy weibo của sama thực hạnh phúc~~~ Nhân gia cả một ngày đêm đều liên tục up các loại weibo, Kỳ An sama thì chỉ một tháng một cái! Sama chăm up weibo đi, thật muốn biết anh làm những gì!”
Kỳ An reply: Được~
“Lăn hảo chờ mong! Sama cố lên!”
“…”
Hỉ Oa: Nga, Kỳ An sama, rốt cuộc cậu cũng nhớ tới weibo mọc đầy cỏ dại này!
Kỳ An: Đúng vậy…
Mưa mùa hạ: Weibo của tôi chỉ dùng để mắng, nga, được rồi, hôm qua tôi còn động chạm tới weibo mọc đầy cỏ dại của An bảo bối.
Kỳ An: …
Tương Tiểu vũ: Nói Tiểu An này, cậu có thể học theo tôi a
Mưa mùa hạ: Tôi lại muốn động chạm! Tương Tiểu Vũ, cậu không nên bắt người ta giống như weibo của cậu khoe khoang cuộc sống gia đình hạnh phúc với Cười gia! Thỉnh thoảng nên tuyên truyền cho kịch xã một tý chứ! Đâu có thấy cậu quảng cao cho xã bao giờ đâu!
Tương Tiểu Vũ: Cái này không phải là vì thời gian lên mạng của tôi hạn hẹp sao ╭(╯^╰)╮
Kỳ An: Chồng quản nghiêm…
Hỉ Oa: Tiểu thụ dĩ nhiên là vô cùng thích thú rồi~ Nói Tiểu Vũ này, kiểu tóc hiện tại của cậu thật không giống ai!
Tương Tiểu Vũ: Không thấy đẹp trai sao ╭(╯^╰)╮
Mưa mùa hạ: Thật muốn nhìn xem An bảo bối ngoại hình như thế nào ╮(╯▽╰)╭
Kỳ An: Hai con mắt, một cái mũi, một cái miệng.
Mưa mùa hạ: Tôi biết cậu hiểu ý tôi mà.
Kỳ An: No means no ╭(╯^╰)╮ (không là không)
Kỳ An: Bằng hữu hẹn tôi ra ngoài, tôi đi đây~
Mưa mùa hạ: An bảo bối, cậu đừng có chạy!
Tô Lam cũng không phải đang mượn cớ, chỉ là người cần gặp là địch, không phải bạn.
Hành lang có treo đầy tranh vẽ.
Một nữ nhân thập phần nổi bật, mặc áo khoác hồng phối với chiếc quần trắng, đôi giày da ống cao, Tô Lam liếc mắt đã tìm được cô, Tạ Tấn Thu, trưởng nữ của Tạ gia, đại tỷ của Tạ Tấn Xuyên, người phát ngôn của Tạ gia, thân phận cao quý khiến Tô Lam không cách nào có hảo cảm với nữ nhân hoàn mỹ này.
Sắc mặt của cô cũng không tốt, so với lần gặp tình cờ trước còn tiều tụy hơn.
Tô Lam đi tới phía sau nàng ho nhẹ một tiếng.
Tạ Tấn Thu mỉm cười xoay người, “Đa tạ Tô tiên sinh hạ cố tới xem triển lãm tranh của bạn tôi. Tô tiên sinh cũng là họa sĩ, có thể đánh giá bức tranh này một chút không?”
Bức tranh vẽ về một đào kép xinh đẹp, trang điểm rất đậm, phía sau là đường phố phù hoa nhưng không một bóng người.
Tô Lam đi tới bên cạnh cô ta, cười khẽ, “Đại tỷ, muốn nói gì cứ nói thẳng ra đi.”
Tạ Tấn Thu nhíu mày không hờn giận cũng không phản bác một tiếng đại tỷ kia, chỉ là mặt lạnh lùng từ trong túi lấy ra một tờ giấy nhét vào trong tay cậu, “Ba nằm viện, cậu để Tấn Xuyên tới thăm ông đi.” Cô có chút cô đơn cười cười, “Hiện tại toàn bộ Tạ gia đều khá coi trọng cậu, chuyện trước đây… A, quên đi, nhắc lại thấy xấu hổ, tôi muốn cậu đưa cho nó, phiền phức cậu rồi.”
Tạ Tấn Thu xoa xoa khóe mắt, “Tôi còn có việc, đi trước.”
Tô Lam giật mình, cậu còn tưởng rằng Tạ gia vẫn chưa buông tha việc tách cậu ra khỏi Tạ Tấn Xuyên, không ngờ là Tạ lão gia tử bị bệnh, có thể khiến cho Tạ Tấn Thu suy sụp đến thế, chắc là bệnh không nhẹ.
Tình yêu của Tạ Tấn Xuyên và Tô Lam cũng không tính là hoàn mỹ, khi Tô Lam mười bảy tuổi đến khi hai mươi tuổi, bọn họ mất ba năm để nhận thức, thấu hiểu tâm ý của nhau, sau lại bị Tạ gia gia trưởng phát hiện, phản đối quyết liệt chuyện cậu ở bên anh.
Không thể nhận được người nhà chúc phúc, dù họ không nói ra, nhưng vẫn vô cùng tiếc nuối.
Cậu xuống xe đi bộ cách công ty của Tạ Tấn Xuyên khoảng trăm mét, cây bạch quả đã trụi lá, chỉ còn cành cây trần trụi, gió lành thổi qua, Tô Lam vùi mặt vào trong áo khoác.
Tới công ty vừa lúc thấy thư kí của Tạ Tấn Xuyên, Tô Lam được trực tiếp đưa vào phòng làm việc, “Tạ tổng đang họp, cậu ở chỗ này chờ.”
Tô Lam gật đầu, “Không cần nói cho anh ấy là tôi tới đâu.”
Thư kí cười cười rời đi.
Tô Lam rất ít khi tới nơi này, nhưng mà quan hệ cậu với Tạ Tấn Xuyên mọi người trong lòng đều hiểu mà không nói.
Tạ Tấn Xuyên họp xong trở về phòng làm việc, nhìn thấy Tô Lam đang nằm ngủ trên sô pha. Ngồi xổm trước mặt cậu, nhẹ nhàng xoa mi tâm đang nhíu chặt, Tạ Tấn Xuyên trong lòng thở dài, anh biết tâm thần cậu đã không yên vài ngày rồi, nhưng lại không biết phải hỏi từ đâu.
Điện thoại di động bị cậu nắm chặt trong tay, Tạ Tấn Xuyên không khỏi bật cười, cậu có thể đang lên weibo mà ngủ quên sao, “Tô Tô, tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh.”
“Anh… họp xong rồi sao?” Tô Lam dụi dụi mắt, mờ mịt hỏi “Mấy giờ rồi?”
“Bốn giờ rồi, một lúc nữa am sẽ tan làm.” Tạ Tấn Xuyên nâng cậu dậy, vừa giúp cậu xoa cổ, vừa hỏi, “Hôm nay sao em lại tới đây, nhớ anh à?”
“Không được sao?” Tô Lam ngáp một cái.
Tạ Tấn Xuyên cười, nhéo nhéo mũi cậu, “Nhìn em còn mơ màng thế này, chưa tỉnh ngủ sao!”
“Anh cứ làm việc đi, em chờ anh tan tầm!”
Tạ Tấn Xuyên đúng thật là có việc bận, lấy máy tính hay dùng đưa cho Tô Lam, “Vậy đi, em ở chỗ này lên mạng nhé.”
Nhìn thấy Tạ Tấn Xuyên ngồi trở lại bàn làm việc chuyên chú đọc văn kiện, Tô Lam mới có thể buông lỏng bàn tay đang nắm chặt tờ giấy trong túi áo, chờ Tạ Tấn Xuyên tan tầm đã.
Tô Lam tâm tư không yên, đường nhìn dần chuyển từ màn hình vi tính sang người Tạ Tấn Xuyên, càng quyến luyến, càng nhớ tới thuở mới quen. Tô Lam cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út mình, vết lằn rất sâu, trên cổ tay cậu còn đeo một chuỗi ngọc màu xanh, lộ ra vài tia bích hồng, đây là năm đó sau khi Tô Lam bệnh nặng, Tạ Tấn Xuyên đã lên chùa cầu về.
Lòng bàn tay hướng về phía trước, Tô Lam lấy máy chụp lại chuỗi ngọc trên cổ tay, rồi up lên weibo.
Kỳ An: Nghe nói ngọc có thể mang tới phúc khí, mong có thể cùng người nhận được lời chúc phúc, sau đó cả đời bình an. 【Ảnh】
Mưa mùa hạ: Nga, An bảo bối, cổ tay cậu thật tinh tế, thật trắng, thật muốn cắn cho một cái! *xoa cằm* Cậu nhất định có thể hạnh phúc!
…
… …
Bình luận được up lên đều là mấy câu chúc phúc, Tô Lam cong môi cười, xem kỹ từng cái, đột nhiên thấy một forward (1) weibo.
CV Quân lâm thiên hạ: Cả đời bình an//@ Kỳ An: Nghe nói ngọc có thể mang tới phúc khí, mong có thể cùng người nhận được lời chúc phúc, sau đó cả đời bình an. 【Ảnh】
Tô Lam kinh ngạc ngẩng đầu, “Anh xong việc rồi?”
“Sao có thể để vợ yêu đợi lâu, đi thôi, về nhà.” Tạ Tấn Xuyên nắm lấy tay cậu, không để ý thấy cậu giãy dụa, nhíu máy hỏi, “Tay sao lại lạnh thế này? Em mặc ít áo thế?”
Tô Lam ngăn người nào đó định cởi ra xem cậu mặc những cái áo nào, lắp bắp nói: “Đảm bảo với anh, em đã mặc áo lót giữ ấm rồi, có thể là vừa rồi ngủ…”
Tạ Tấn Xuyên buồn cười thay cậu chỉnh lại cổ áo, “Khẩn trương cái gì?”
Tai Tô Lam nóng lên, “Nhớ tới thời tiểu học, vì dậy muộn không kịp mặc quần giữ ấm, kết quả em bị mẹ phát hiện ra, mang quần tới tận trường bắt em mặc… Xấu hổ chết người…”
Hai người tay trong tay ra khỏi phòng làm việc, kết quả Tô Lam nghe thấy phía sau có người nhỏ giọng mà hưng phấn thảo luận: “Phu nhân của lão đại đẹp kiểu trung tính a a a a!”
“Cô là có bao nhiêu OUT(2) a! Phu nhân của lão đại là nam nhân hàng thật giá thật đó!”
“A a a a!”
“Cô kêu như vậy là sao?”
“Hóa ra nam nhân cùng nam nhân thực sự có thể yêu nhau nha, tôi, tôi có cảm giác yêu lại lần nữa…”
Khí trời có chút u ám, mới năm giờ mà ngoài trời đã tối sầm.
Con đường phía trước chìm trong ráng chiều, trong xe phát bài Could this be love, Tô Lam nghiêng đầu nghe xong, nói với Tạ Tấn Xuyên, “Rẻ ở phía trước.”
“Ân?”
Tô Lam chần chờ chỉ đường, “Nghe nói lão gia tử… bị bệnh, tại bệnh viện XY.”
“Tạ gia tìm em lúc nào?”
Nhiều năm nay, Tạ Tấn Xuyên ngày càng biết che giấu sắc mặt, thấy xe vững vàng rẽ, Tô Lam mới thở ra một hơi đáp: “Mấy hôm trước tình cờ gặp đại tỷ, chỉ là không tiếp xúc gì nhiều. Hôm nay em ra ngoài gặp chị ấy, thấy sắc mặt của chị, chắc bệnh lão gia tử cũng không nhẹ, em nghĩ, chị cũng chỉ mong anh về xem…”
Tạ Tấn Xuyên trầm mặc một lúc mới cười nói: “Em có muốn hay không?”
Anh cười tựa như đang nén giận, Tô Lam cùi đầu, hai tay bấu chặt vào xe, nhẹ giọng nói, “Vô luận ông ấy đã làm gì thì vẫn là ba anh. Hơn nữa, em hiện tại cũng tốt.”
Xe dừng tại trước bệnh viện XY, Tạ Tấn Xuyên đè Tô Lam đang định xuống xe lại, “Anh trước tiên ra ngoài hút điếu thuốc, hút xong em hãy ra, bên ngoài lạnh.”
Tạ Tấn Xuyên rất ít khi làm chuyện mà Tô Lam không thích, trên người cũng không có thuốc, anh tới siêu thị cạnh bệnh viện mua một bao rồi trở lại cạnh xe. Khi Tạ Tấn Xuyên hút thuốc mới cảm thấy ân hận, ân hận khi thấy Tô Lam ở trong xe vì anh hút thuốc mà nhíu mày, mấy năm nay việc chiều chuộng cậu dường như đã thấm vào tận xương tủy, mỗi giờ mỗi khắc, mỗi phút mỗi giây đều không thể quên.
Tô Lam yên lặng nhìn bóng lưng anh tựa ở cửa sổ xe, thẳng đến khi thấy bên ngoài có người vội vã bung dù mới nhận ra là trời đã mưa. Cậu vội vàng xuống xe đến bên cạnh anh mới biết trên người anh đều đã ướt.
Hóa ra mưa lớn như vậy.
Điếu thuốc trong tay Tạ Tấn Xuyên sớm đã tàn, Tô Lam còn chưa kịp mở miệng đã bị Tạ Tấn Xuyên cởi áo gió trùm lên đầu, thắt lưng bị túm lại, kéo đi về phía trước, có chút không theo kịp bước chân anh.
Đến cửa phòng bệnh, Tô Lam dừng bước, nói với Tạ Tấn Xuyên, “Em không vào đâu, kích thích lão gia tử thì không tốt…”
Lúc này cửa phòng bệnh mở ra, người bên trong hiển nhiên ngẩn người, sau đó cuống quít đóng cửa, “Sao hai đứa, hai đứa lại tới đây?”
Đôi môi mỏng của Tạ Tấn Xuyên khẽ nhếch, “Mẹ.”
Tạ phu nhân xoa xoa khóe mắt, “Mẹ đi lấy cho con cái khăn lau mặt đã, các con trước tiên cứ ngồi ngoài này một chút đi.”
Chỉ chốc lát sau, Tạ phu nhân cầm khăn tới, Tô Lam vội vã đứng dậy lại bị Tạ Tấn Xuyên kéo tay xuống ngồi cạnh. Thần sắc của Tạ phu nhân thoạt nhìn thập phần tiều tụy, nhét khăn vào trong tay Tạ Tấn Xuyên, “Ba con tình hình thật không tốt, bác sĩ kê đơn cũng không có hiệu quả gì. Tuy ngoài miệng ông ấy không nói, nhưng chẳng lẽ mẹ lại không biết ông ấy trong lòng nghĩ cái gì sao? Còn không phải nhớ con, đứa con trai nhất quyết không chịu thua kém này…”
Vừa nghĩ tới nhi tử bốn năm không gặp, Tạ phu nhân viền mắt phiếm đỏ, “Bất hiếu.”
Thanh âm Tạ Tấn Xuyên nặng nề nói, “…Xin lỗi.”
Tạ phu nhân thở dài một hơi, cầu xin nói, “Tấn Xuyên, thời gian của ba con không còn nhiều, con hãy trở về nhận sai để làm ông ấy hài lòng đi.”
“…” Tạ Tấn Xuyên trầm mặc không nói.
Tô Lam khổ sở quay mặt đi, lại bị Tạ Tấn Xuyên nắm chặt tay, hình như là muốn mượn sức mạnh của cậu, cậu cầm lại tay anh.
Hộ sĩ đẩy xe thuốc từ xa tới, tiếng bước chân có vẻ nặng nề trên hành lang trống trải, cô ta hướng Tạ phu nhân gật đầu rồi đẩy cửa vào phòng bệnh.
Tạ phu nhân đứng dậy, “Mẹ ra ngoài đã lâu rồi, ba con sẽ lo lắng, tự con suy nghĩ lại đi.”
Tô Lam lôi kéo góc áo anh, “Vào đi anh, em chờ anh ở đây.”
—————————————-
Khổ thân Tô Lam quá. Ta đã bảo là có ngược mà, hiu hiu…