Việc của vợ chồng Trịnh Thành Tài còn chưa giải quyết xong, Dương Hiên đã gọi điện thoại cho Vưu Minh, nhờ Vưu Minh đến nhà anh ta.
Lúc Dương Hiên gọi tới, Vưu Minh đang nằm trên giường cùng Giang Dư An làm chút chuyện, điện thoại đổ chuông hồi lâu Vưu Minh mới bắt máy.
Vưu Minh vừa nhận điện thoại vừa nhìn sắc mặt Giang Dư An.
Giang Dư An tự phi tự tiếu nhìn cậu, mặc dù mang theo vài phần tà khí, nhưng càng tràn ngập mị lực.
Cúp điện thoại, Vưu Minh lập tức nhào đến Giang Dư An.
Trên phương diện này, Vưu Minh chưa bao giờ khắc chế bản thân.
Chỉ cần Vưu Minh muốn, Giang Dư An chắc chắn không từ chối, vì thế, những lúc như thế này, Vưu Minh không thể nghĩ đến chính sự.
Xong xuôi, Giang Dư An khẽ vung tay, chăn đệm được xử lý sạch sẽ.
Vưu Minh lập tức cảm thấy thuật thanh tẩy vô cùng hữu dụng, gra trải giường mỗi ngày thay mới một lần, người có đầu óc nhìn vào liền biết buổi tối hai người đã làm gì.
Hơn nữa còn là ở Giang gia, để ba mẹ Giang biết được thì quá mất mặt.
“Lại có việc?” Giang Dư An nắm tay Vưu Minh.
Vưu Minh nhắm mắt dựa vào vai Giang Dư An: “Vừa rồi chưa nói rõ, ngữ khí cậu ta rất gấp, trưa mai cơm nước xong em đến đó xem thử.”
Giang Dư An vỗ vỗ lưng Vưu Minh.
Đến lúc chuẩn bị ngủ Vưu Minh mới nhận ra mình chưa tắm, mặc dù đã dùng thuật thanh tẩy, nhưng cậu thích cảm giác dòng nước giội rửa trên người.
Tắm xong, cơn buồn ngủ đã sớm không còn, Vưu Minh lấy một quyển sách, đi rót thêm ly sữa, thêm hai muỗng đường rồi quay lại giường đọc sách.
Trước đây Vưu Minh không thích ăn ngọt lắm, khẩu vị thanh đạm đã quen, sau khi sức khỏe tốt lên thì cái gì cậu cũng thích ăn.
Đắng cay ngọt bùi đều được.
Mùa hè cậu vẫn thích ăn mướp đắng xào.
Ba mẹ Giang tuyệt đối sẽ không đụng đến món mướp đắng trên bàn.
Chỉ có Giang Dư An sẽ ăn hai miếng, nhưng cũng không ăn nhiều.
Vưu Minh hậu tri hậu giác hỏi: “Có phải anh đã khôi phục vị giác rồi đúng không?”
Giang Dư An kỳ quái nhìn Vưu Minh, không hiểu sao đang nói chuyện công việc lại chuyển sang vị giác? Nhưng vẫn trả lời: “Ừm.”
Vưu Minh làm nóng người: “Vậy lần sau em làm cơm cho anh ăn.”
Giang Dư An không từ chối, trong mắt mang theo ý cười: “Được.”
Chỉ cần là do Vưu Minh cho anh, anh đều cảm thấy tốt.
Trưa hôm sau, sau khi cơm nước xong Vưu Minh liền ra ngoài, bên ngoài nắng gắt, không đeo kính râm căn bản không thể mở mắt nổi.
Vưu Minh đội mũ lưỡi trai đeo kính râm, chuẩn bị ra ngoài đón xe, buổi trưa nắng gắt, cậu lười tự mình lái xe.
Đến nơi, Dương Hiên còn chưa ăn cơm trưa, trên bàn bày thức ăn đóng hộp, điều hòa để nhiệt độ quá thấp, thức ăn trên bàn đều đã lạnh. Dương Hiên nhìn thấy Vưu Minh như thấy cứu tinh, kích động chào đón, trong tay còn cầm thứ đồ chơi gỗ kia.
Vưu Minh không tự chủ lui về sau một bước.
Dương Hiên sửng sốt, cúi đầu nhìn tay, cười khan: “Để tôi đặt nó xuống.”
Chim gỗ rung rung lên.
Rung không khác gì điện thoại di động rung.
Dương Hiên trợn mắt, vội vàng nói với Vưu Minh: “Sau này tôi tuyệt đối không dùng đến nó nữa.”
Vưu Minh mím môi nghẹn cười: “Không có gì.”
Dương Hiên nhụt chí: “Anh cứ cười đi, coi chừng nghẹn hỏng.”
Vưu Minh bật cười thành tiếng.
“Trong điện thoại cậu chưa nói rõ ràng.” Vưu Minh ngồi lên ghế salon.
Dương Hiên đặt chim gỗ lên bàn, ngồi xuống bên cạnh, liếc nhìn chim gỗ, chần chừ một lúc mới che mặt nói: “Tôi thật sự không có mặt mũi nào đưa nó đến đạo quan.”
“Không có cách khác hả?” Dương Hiên tuyệt vọng nhìn Vưu Minh.
Vì muốn siêu độ hồn phách của đám trẻ sơ sinh kia, Vưu Minh đang chuẩn bị học thuật siêu độ, thế nhưng chưa học được, không thể ôm việc siêu độ này vào người.
Thực ra siêu độ là pháp thuật độc lập.
Pháp thuận khác đều có liên quan đến nhau, nhưng thuật siêu độ thì không.
Siêu độ lợi hại, chưa chắc những phương diện khác cũng lợi hại.
Tương tự, những phương diện khác lợi hại, cho dù có thể dùng pháp thuật hô mưa gọi gió, cũng chưa chắc có thể siêu độ vong hồn.
Cho nên tiến độ học thuật siêu độ chậm cũng đã nằm trong dự liệu của Vưu Minh.
Không học được cũng rất bình thường.
Dương Hiên sầu mi khổ kiểm hỏi: “Vậy có thể đổi nơi chứa nó hay không? Tôi có mua rất nhiều người gỗ.”
Cái này trái lại có thể, Vưu Minh gật đầu: “Cậu lấy người gỗ ra đây.”
Người gỗ có lớn có nhỏ, có điêu khắc thô, có điêu khắc tỉ mỉ, Dương Hiên bày ra một bàn để Vưu Minh chọn, đổi một nơi chứa khác cậu ta mới có thể đưa đến đạo quan siêu độ.
Xấu hổ nhất chính là chim gỗ này có thể chấn động, tần suất chấn động còn phải xem tâm tình của Lý Thạch Đầu.
“Vốn dĩ tôi đã định đưa nó đến đạo quan.” Vẻ mặt Dương Hiên chua lè: “Kết quả sau khi lên xe buýt nó cứ rung liên tục, vốn thứ này to không dễ dấu thì chớ, tiếng rung lắc còn không nhỏ, tôi không dám lấy ra, nó lại cứ đòi nhảy ra ngoài, may là lúc đó đi ngang qua một cửa tiệm chăn đệm, tôi thật sự không dám tin mình có thể sống hết hôm nay, mất mặt muốn chết.”
Vưu Minh cầm lên một người gỗ, âm khí càng nặng, gỗ phải càng tốt.
Vưu Minh niệm chú, bóng đen thoát ra khỏi chim gỗ, lúc này bóng đen đã không còn hoàn toàn là màu đen, mà là đen trắng đan xen, như bò sữa, nhìn qua đặc biệt có hỉ cảm.
Dương Hiên không nghẹn, cười đến mức hai mắt híp thành cái khe nhỏ.
Vưu Minh đặt người gỗ đã chọn xuống dưới chân bóng đen, niệm chú một lần nữa, bóng đen lập tức chui vào.
Trước khi chui vào, ánh mắt bóng đen luôn đặt trên người Dương Hiên, Vưu Minh đứng bên cạnh như không tồn tại.
Không biết Dương Hiên mua người gỗ này ở đâu, chất gỗ không tệ, Vưu Minh kỳ quái hỏi: “Sao người gỗ này còn có cả hệ bài tiết?”
Dương Hiên: “Là bạn tôi đưa, nó học mỹ thuật, đối với người học mỹ thuật mà nói, mỗi một chi tiết nhỏ cũng không thể bỏ qua.”
Vưu Minh không có tế bào nghệ thuật, khi còn bé học vẽ tranh màu nước, giáo viên không thể trái lương tâm mà khen cậu vẽ đẹp.
Dương Hiên còn đang nói: “Chim gỗ kia tôi cũng không dùng nữa, nếu không lại nhớ tới Lý Thạch Đầu, tôi chuẩn bị mua loại silicon rung, anh có muốn không? Tôi nhờ bạn mua dùm, hàng bên Mỹ là tốt nhất, anh có thể đặt chung đơn với tôi, tiết kiệm không ít tiền phí vận chuyển, đến lúc đó đưa cho bạn trai anh, lúc anh không có bên cạnh, cậu ấy có thể dùng đến.”
Vưu Minh nghiêm trang nói: “Không cần.”
Dương Hiên tiếc nuối thở dài: “Xem ra tôi phải tự chịu hết tiền phí rồi.”
Không thể không nói, Dương Hiên giúp Vưu Minh mở ra cánh cửa của một thế giới mới, tuy rằng Vưu Minh chẳng có hứng thú gì cả.
“Còn chuyện gì không? Nếu không còn thì tôi đi trước.” Vưu Minh hỏi.
Dương Hiên bỗng nói: “A, có, Vưu ca, là như vầy, tôi có một người bạn, nó và bạn trai nó cãi nhau, lúc chia tay bạn trai nguyền rủa nó YY không thể chọc vào.”
Trên đầu Vưu Minh xuất hiện dấu chấm hỏi.
Cái gì gọi là YY không thể chọc vào?
Dương Hiên cười hắc hắc nói: “Ai nha, chính là chỗ đó.”
Vừa nói cậu ta vừa làm ra một động tác vô cùng đáng khinh, dùng ngón cái cùng ngón trỏ tạo thành một vòng tròn, sau đó nắm lại.
“Chính là như vậy.”
Vưu Minh hiểu ra, vì đã hiểu nên đổ cả mà hôi trán.
Đây là cái gì với cái gì thế này?
Dương Hiên nói: “Nó nói nó với bạn trai mới không thể cái kia… Đi gặp bác sĩ, bác sĩ nói đây là vấn đề tâm lý, nếu là sinh lý thì nó đã không thể đi WC.”
“Mấy ngày trước nó còn oán giận cùng tôi, tôi nghĩ hay là nguyền rủa của bạn trai cũ nó ứng nghiệm?”
Vưu Minh suy nghĩ một hồi, từ góc độ chuyên nghiệp nói: “Bạn trai cũ của cậu ta có thể là ngôn linh.”
Dương Hiên khiếp sợ: “Thật sự có loại người nói linh như vậy? Nếu anh ta nói tháng sau tôi trúng độc đắc, vậy tháng sau tôi thật sự có thể trúng à?”
Vưu Minh lắc đầu: “Ngôn linh đầu tiên xuất hiện ở Nhật Bản, chỉ có nguyền rủa hoặc lời thể mới ứng nghiệp.”
Dương Hiên nghiền ngẫm: “Chính là tốt không linh, xấu thì linh?”
Vưu Minh gật đầu.
Dương Hiên vẻ mặt mộng bức: “Như vậy anh ta có thể tùy ý nguyền rủa người khác à?”
Vưu Minh cau mày: “Xem ra tôi phải đi với cậu một chuyến, nếu đúng là ngôn linh, vậy nhất định phải sửa đổi thể chất của anh ta.”
Bên Trịnh Thành Tài không vội, Trần Mẫn cần uống thuốc một tháng, Trịnh Thành Tài cũng phải đeo dây chuyền một tháng mới có thể tiến hành bước tiếp theo, khoảng thời gian này Vưu Minh tương đối rảnh rỗi.
Dương Hiên vội nói: “Vậy tôi gửi WeChat của nó cho anh, nếu nó câu dẫn anh nhất định đừng nhượng bộ, tính nó rất tiện, thấy trai đẹp là muốn dính sát đến, nếu không phải quen biết nó trước, tôi đã tuyệt giao với nó rồi.”
Vưu Minh liếc mắt nhìn Dương Hiên.
Dương Hiên thở dài: “Thời học đại học tôi thích học trưởng, sau khi biết được, nó liền đi tán tỉnh học trưởng, xong rồi còn khoe khoang với tôi.”
Vưu Minh lấy làm khó hiểu: “Vậy mà các cậu vẫn làm bạn với nhau?”
Dương Hiên gật đầu: “Đúng thế, nó biết rất nhiều chuyện bát quát, chỉ cần tôi không giới thiệu bạn trai hay đối tượng thềm mến cho nó là được.”
Vưu Minh không thể hiểu nổi tình bạn kiểu này.
Bạn của Dương Hiên tên là La Bối, là nam sinh không cao lắm. Lúc gặp mặt, La Bối mặc một bộ quần yếm màu phấn hồng, phối với áo thun tay ngắn, chân mang giày thể thao, quần yếm cộc ngắn tới đầu gối.
Nhìn kỹ còn có thể nhìn ra cậu ta vẽ lông mày, đánh phấn, còn dùng cả son môi.
Dương Hiên nhìn ra được, Vưu Minh lại nhìn không ra.
Cậu chỉ cảm thấy La Bối này quá mức tinh xảo, Vưu Minh quá lắm cũng chỉ sửa lông mày một chút mà thôi.
La Bối còn mang lễ gặp mặt cho Vưu Minh.
“Đây là mặt nạ rong biển, là loại mới nhất, dùng rất tốt, có thể trị mụn.” La Bối ra vẻ quen thuộc tiêu sái đi đến bên cạnh Vưu Minh. Cậu ta có gương mặt trẻ con, nhìn qua vô cùng đáng yêu, cao chưa đến một mét sáu, nhìn vô cùng nhỏ nhắn, hai chân rất gầy.
Vưu Minh liếc nhìn chân cậu ta, cảm thấy chỉ cần hơi dùng sức cũng có thể bẻ gãy nó.
La Bối nhỏ giọng nói: “Chỗ đó của tôi rất nhỏ, bạn trai không thể không khen.”
Cậu ta còn rất kiêu ngạo.
Bọn họ đang đứng ngay giao lộ, Vưu Minh tính toán dẫn hai người đến quán trà hoặc quán cà phê ngồi, còn chưa đi được mấy bước, La Bối đã cọ đến bên cạnh, trưng ra gương mặt thiên chân vô tà cười với Vưu Minh: “Vưu ca, nếu anh có thể chữa khỏi cho em, em lấy thân báo đáp nhé?”
Dương Hiên ở bên cạnh bĩu môi, thầm nghĩ đẹp trai như mình còn không thể lọt vào mắt Vưu Minh, làm sao có thể nhìn trúng con gà dâm đãng này?