Vọng Môn Nam Quả

Chương 147



“Có?” Người nhà họ Trịnh tụ tập, đều mang vẻ mặt ngạc nhiên.

Nhiều năm như vậy đều không tin tức, đột nhiên lại … Có?

Mặt mày Trịnh Thành Tài hồng hào, tuy trên người không có sức lực, nhưng nụ cười không sao thu lại được.

Hắn cười như một đứa ngốc, hớn hở nói: “Đúng vậy, mấy ngày trước mới biết được, vừa lúc hôm nay mọi người đều có mặt.”

Người nhà họ Trịnh phục hồi tinh thần, có người thật lòng chúc mừng, có người lại chỉ tươi cười hư tình giả ý.

Nhưng Trịnh Thành Tài không thèm để ý những thứ này.

Nói câu khó nghe, nếu không có ông nội hắn đốc sức làm ra của cải, không có ba hắn quyết định quyết đoán, không có hắn cẩn thận giữ gìn, thì Trịnh gia đã không có ngày hôm nay.

Những người này không ngốc, biết có Trịnh Thành Tài ở, Trịnh gia mới không ngừng phát đạt hơn.

Về phần con hắn… Đời kế tiếp…

Trịnh Thành Tài cười ha ha.

Cho dù hắn chỉ sống thêm được hai mươi năm, cũng đủ rồi.

Đủ để con hắn trưởng thành, đủ để hắn dạy dỗ đứa trẻ.

Trần Mẫn nhìn hắn bị đỡ về phòng, vuốt bụng cười: “Đi ta ngoài khoe khoang?”

Trịnh Thành Tài không uống rượu, mặt lại đỏ bừng, nói: “Là con gái thì gọi là Trịnh Thuần Hoa, là con trai thì gọi là Trịnh Cảnh Thanh.”

Trần Mẫn gật đầu: “Tiểu Vưu đặt à?”

Hai mắt Trịnh Thành Tài sáng lấp lánh: “Tiểu Vưu thật có tài.”

Trịnh Thành Tài nhìn Trần Mẫn: “Nhiều năm qua chúng ta đã đến bao nhiêu bệnh viện? Tìm bao nhiêu bài thuốc dân gian, ngay cả thầy bói cũng tìm.”

“Có thể gặp được Tiểu Vưu, là vận may của chúng ta, vận may là không thể cầu.”

Trần Mẫn mỉm cười gật đầu.

Trịnh Thành Tài nắm lấy tay vợ: “Nếu người ta đã giúp đỡ, chúng ta cũng phải có qua có lại.”

Vì thế ba Vưu liền bị cái bánh nhân thịt từ trời trời rơi xuống đập trúng đầu.

“Tham dự đại hội châu báu?” Ba Vưu vốn đang đứng, nghe vậy trực tiếp đặt mông ngồi xuống ghế, vẻ mặt kinh ngạc, không phải lo lắng, mà là vui mừng.

Ba Vưu luống cuống nhìn vợ và con, không tự tin hỏi: “Vậy… Chúng ta có nên đi hay không?”

Vưu Minh khó hiểu, ngồi bên cạnh ăn dưa hấu lạnh: “Ba không muốn đi hả?”

Ba Vưu do dự: “Tất nhiên muốn đi, nhưng… Không tự tin nha…”

Đại hội châu báu toàn mời những nghệ nhân đứng đầu, những công ty châu báu có tiếng tăm, trong nước chỉ có Trịnh gia từng được mời qua.

Châu báu quý giá của toàn bộ Châu Á hầu như đều nằm trong tay Trịnh gia, những loại châu báu cấp thấp không thể lọt vào mắt Trịnh gia được.

Tham gia đại hội như vậy, nhìn nhiều hơn, có thể làm quen một vài người, đối với Vưu gia mà nói không khác nào một bước lên trời.

Mỗi một công ty châu báu đều có một nhãn hiệu trang phục hiệp trợ, nhãn hiệu sẽ thiết kế lễ phục riêng cho người mẫu để phối hợp với trang sức.

Ba Vưu nuốt khan ngụm nước miếng, trái tim đập bình bịch trong ngực.

Đi hay không?

Đi, có thể sẽ biến thành trò cười, cũng có thể đánh ra danh khí, một bước lên trời, có thể đặt chân vào thị trường trang phục cao cấp.

Không đi… Vậy cũng chỉ có thể tiếp tục chờ, chậm rãi chờ, nói không chừng sẽ có ngày thành công.

“Vậy thì đi thôi.” Vưu Minh bỗng nói.

Ba Vưu khiếp sợ nhìn Vưu Minh: “Tiểu Minh, con cảm thấy nên đi à?”

Vưu Minh cắn một miếng dưa hấu, không có một biểu tình dư thừa nào: “Ba muốn đi thì đi thôi.”

Ba Vưu: “…”

Thế mà lại cho rằng con trai cũng sẽ đắn đo suy nghĩ, ông quá ngây thơ rồi.

Vưu Minh nói: “Làm, không làm được cũng không sao, năng lực không đủ, sau này phải cố gắng gấp bội.

Không đi, ba sẽ hối hận.”

Mẹ Vưu cũng nói: “Làm thôi, ông không nên nghĩ phức tạp quá, nghĩ đơn giản chút đi.

Chúng ta vừa mới đi bước đầu tiên, cho dù có mất mặt cũng không sao, ngoại trừ bề ngoài xuất chúng, chúng ta đều rất bình thường, có mất mặt cũng chả chết được.”

“Không phạm sai lầm chính là thành công.”

Ba Vưu như sực tỉnh: “Đúng đúng đúng.”

“Có đạo lý có đạo lý! Ai nha! Không hổ là vợ và con trai tôi!”

Lúc này nụ cười trên mặt ba Vưu đã không khống chế được.

Tiếp đó, ông lại bắt đầu mặt ủ mày chau: “Ba mẹ đến ầm ĩ, nhân viên trong công ty lòng hoang mang…”

Vưu Minh: “Vậy thì không cần mang theo người trong công ty.”

Ba nẹ Vưu đều bày ra vẻ mặt khó hiểu: “A?”

Vưu Minh cười: “Mang người trong xưởng đi thôi.”

Ba Vưu: “Mang ai?”

______

“Tụi em?” Tần San chỉ vào mũi mình, mấy người khác cũng kinh ngạc không kém cô.

Bọn họ mới tốt nghiệp hơn một năm, may mắn được Vưu Minh nhận vào làm việc, học được tay nghề, hiện tại lương cũng không thấp.

Thế nhưng lần này là… Đại hội châu báu đó!

Vưu Minh ngồi trong phòng làm việc: “Ừm, không muốn đi?”

Đám người Tần San trực tiếp choáng váng: “Muốn, muốn đi…”

Có thể đến nơi như thế, lý lịch sau này cũng tốt hơn, nhà thiết kế trong nước nào có thể đi đến đó?

Đây mới là đẳng cấp sơ yếu lý lịch nạm vàng đó!

Vưu Minh: “Vậy thì tốt, cuối tháng này đi, cuối tháng cho mọi người chuẩn bị trước hai ngày, thu thập cẩn thận, không nên quên thứ gì.”

“Bên Trịnh gia chưa chọn được người mẫu, có lẽ đến đó mới có thể thiết kế, có lòng tin không?”

Hiện tại Trịnh gia chưa chọn được người mẫu, còn không phải một người, ít nhất cũng phải, ba, bốn người, thậm chí sáu người cũng không phải nhiều.

Trang sức muốn triển lãm tất nhiên không chỉ có một bộ.

Trang phục cần phải phù hợp khí chất người mẫu, cũng phải hợp với phong cách trang sức, lại không thể lấn át chủ bài, phải như lá xanh tôn lên vẻ đẹp của hoa hồng.

Nhưng chiếc lá xanh này cũng tuyệt đối không thể xấu.

Đối với đám người Tần San mà nói, đây được xem như một cửa ải khiêu chiến.

Cần phác thảo ra bản thiết kế trong một thời gian ngắn, còn phải chọn vải, cắt may, phải có chất lượng, phải đẹp, đặc biệt là khi ở trong hoàn cảnh vô cùng áp lực, chỉ cần sức chịu đựng hơi yếu liền coi như xong.

Đây là cơ hội tốt để Vưu gia xuất đầu.

Tuy Vưu Minh an ủi ba Vưu, nhưng cậu biết, đấy là do Trịnh Thành Tài có tâm kéo Vưu gia lên.

Hoặc không làm, đã làm thì phải làm cho tốt.

Vưu Minh dứt lời, mọi người không nhịn được nín thở.

Trong mắt người khác đây chỉ là chuyện nhỏ, không phải chỉ là đại hội châu báu thôi sao? Còn không phải một đám người khoe tiền khoe sắc à?

Không phải chỉ là một mớ châu báu đắt giá nhưng không còn tác dụng nào khác sao?

Nhưng đối với bọn họ, chỉ cần thành công, thì chính là cả đời không lo ăn mặc.

Tiếng tăm vang xa, con đường ngày sau chính là thuật buồm xuôi gió.

Dụ hoặc này quá lớn.

“Có lòng tin!” Tần San lớn tiếng nói.

Bọn họ như học sinh bị giáo viên mở họp lớp, lớn giọng đồng thanh hô: “Có lòng tin!”

Người bên ngoài nghe thấy tiếng hô vang vọng còn lấy làm lạ.

“sao vậy? Muốn đi huấn luyện quân sự à?”

“Không biết.”

Đám người Tần San nhanh chóng nhận được một quyển ảnh trang sức bằng đá quý, tất cả đều không giống nhau, có tinh xảo đáng yêu, có hào phóng lóa mắt, còn có yêu diễm mỹ lệ.

Bọn họ phải dạ vào phong cách trang sức chọn chất liệu vải.

Mắt thấy cuối tháng càng lúc càng gần, ba Vưu lại quyết định không đi nữa.

“Ba không được, ba căng thẳng …” Gần sát ngày, ba Vưu lại càng lo lắng, ông nói với Vưu Minh: “Con đi đi, ba cứ nghĩ tới lại cảm thấy đau dạ dày.”

Mẹ Vưu ngồi bên cạnh trào phúng: “Không tiền đồ.”

Vừa lúc dạo này không bận việc gì, công ty cũng cần người quản lý, Vưu Minh lại không hiểu hoạt động công ty, liền đáp ứng: “Được.”

Ba Vưu thở phào nhẹ nhõm, nếu con trai không chịu đi, ông cũng chỉ đành kiên trì ra trận.



Nói căng thẳng là giả, nguyên nhân chủ yếu là —— ông không biết tiếng Anh!

Ngay cả tiếng phổ thông còn mang đậm khẩu âm vùng miền.

Mang phiên dịch theo thì cũng được thôi, nhưng ông thấy mất mặt.

Tốt xấu mục tiêu của ông là vươn tầm quốc tế, ba Vưu âm thầm tìm đến giáo viên tiếng Anh, mỗi sáng đều đến phòng học.

“Thu xếp xong cả rồi?” Giang Dư An đứng bên cạnh Vưu Minh.

Vưu Minh kéo khóa vali, quay đầu nói: “Không có bao nhiêu.”

Trời nóng nực, quần áo cũng nhẹ nhàng, năm bộ cũng không chiếm bao nhiêu chỗ.

Những thứ khác đến nơi có thể mua, ví dụ như bàn chải đánh răng hay dao cạo râu linh tinh.

Lúc ra ngoài, cậu thích mang ít đồ vật theo, mang nhiều có lúc không dùng đến còn thêm phiền.

Giang Dư An ôm lấy eo Vưu Minh: “Có muốn tôi đi cùng em hay không?”

Vưu Minh ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Giang Dư An, cau mày nói: “Anh không định đi?”

Giang Dư An sửng sốt, sau đó bật cười: “Đi chứ, đi chứ.”

“Không đi tôi không yên tâm, nếu có người bắt nạt em thì sao?” Giang Dư An hôn lên trán Vưu Minh.

.

Vưu Minh lắc đầu nói: “Không ai bắt nạt em.”

Giang Dư An cười khẽ: “Cảm thấy trên đời đều là người tốt?”

Vưu Minh lắc đầu, sửa: “Không ai bắt nạt được em.”

Giang Dư An nhìn vẻ mặt Vưu Minh, khẽ cắn môi dưới, khắc chế ý muốn đấy ngã cậu.

Chỉ một biểu tình, một ánh mắt của cậu, cũng có thể làm anh kích động không thể kìm chế.

Hai người dây dưa hơn một tiếng, Vưu Minh mồ hôi đầm làm ướt cả gra trải giường.

Thái dương còn đầy mồ hôi, Giang Dư An muốn đến lần nữa, bị Vưu Minh cự tuyệt.

“Không được.” Vưu Minh nói.

Giang Dư An cười nói: “Không thể nói không được.”

Vưu Minh nghiêm tú nói: “Chân đau.”

Mời vừa rồi Giang Dư An bắt cậu dang rộng hai chân.

Giang Dư An nghiêm trang nói: “Tôi giúp em xoa xoa?”

Vưu Minh nhìn anh.

Giang Dư An đành nói: “Được, không làm nữa.”

Nói xong, Giang Dư An dùng thuật thanh tẩy làm sạch giường.

Vưu Minh nghỉ một lát mới đi tắm.

Gần đay Giang Dư An hứng thú tăng vọt, tuy trước đây cũng rất nhiệt tình, nhưng bây giờ còn nhiệt tình hơn trước đây.

Hiện tại Giang Dư An vẫn chưa có nhiệt độ và nhịp tim, nhưng đã có mạch đập.

Hết thảy đều phát triển theo chiều hướng tốt.

Vưu Minh đứng dưới vòi hoa sen, nhếch miệng cười.

Hôm đó ba mẹ Vưu đều tiễn Vưu Minh, bọn họ ngồi máy bay tư nhân của Trịnh gia, ba Vưu rất hâm mộ.

“Tôi còn chưa được ngồi máy bay tư nhân bao giờ đâu.” Ba Vưu lập ra một ý nguyện vĩ đại: “Sau này tôi cũng phải mua máy bay tư nhân mới được.”

Mẹ Vưu: “Được đó, ông cố gắng lên, tôi chờ.”

Ba mẹ Giang đứng bên cạnh chỉ biết cười.

Chờ mấy người Vưu Minh đi rồi, ba Giang mới nói với ba Vưu: “Ông thông gia, đến nhà tôi ngồi một chút đi?”

Ba Vưu gật đầu: “Được.”

Đến Giang gia, mẹ Giang xuống bếp gọt hoa quả, ba Giang nói với ba mẹ Vưu: “Ông thông gia không cần lo lắng, lần này Tiểu Minh đi, Dư An nhà chúng tôi cũng đi cùng.”

Ba Vưu khách khí nói: “Không lo không lo.”

Nói xong mới phản ứng lại: “Dư An?”

Ba Giang cười gật đầu.

Ba Vưu sực nhớ ra, đứa nhỏ chết sớm của Giang gia, kết minh hôn với con ông hình như tên là… Giang Dư An?

Nam nhân mới nãy đứng bên cạnh con ông dáng vẻ ra sao? Bỗng nhiên ông không nhớ rõ được?

Mắt to hay nhỏ? Mũi cao hay thấp? Giống Giang Dư An trong di ảnh mấy phần?

Ba Vưu: “Ông … Đang nói giỡn hả?”

Ba Giang lắc đầu: “Như ông đã thấy, chính là người đứng bên cạnh Tiểu Minh.”

Ba mẹ Vưu lập tức choáng váng.

Là thông gia điên rồi hả?

Ba Giang cười, biết bản thân có muốn giải thích nhiều hơn, cũng cần có thời gian.

Nhưng đáng giá.

Năm nay đại hội châu báu được tổ chức tại Paris nước Pháp, nước Pháp là thiên đường của những thứ đồ xa xỉ.

Có kiến trúc hùng vĩ tráng lệ, có không biết bao nhiêu danh họa cùng điêu khắc, rượu vang tinh khiết, ẩm thực tinh xảo.

Nghệ thuật gia đường phố có đến mấy chục ngàn người, có tràn ngập cửa hàng sang trọng mông điền đại đạo.

Lúc xuống máy bay, Vưu Minh cảm thấy nhiệt độ ở Pháp cũng không khác trong nước là bao, ít nhất ban đêm không quá lạnh.

“Nhiệt độ khoảng 35 độ.” Giang Dư An nói: “Mùa hè ở Pháp không được mát mẻ cho lắm.”

Vưu Minh tán đồng: “Quả thật không mát lắm.”

Vưu Minh đột nhiên hỏi: “Không phải là khí hậu biển sao? Hẳn sẽ không vượt quá 30 độ mới đúng.”

Giang Dư An nói: “Đúng, nhưng là trong tình huống bình thường, tình huống không bình thường hay xảy ra hơn.”

“Đến khách sạn trước đi.” Trịnh Thành Tài đi ra.

Dù thân thể suy yếu, nhưng tinh thần Trịnh Thành Tài rất tốt, lần này Trần Mẫn không đi chung, mà ở nhà dưỡng thai.

Vưu Minh thấy Trịnh Thành Tài không sao, tinh thần rất tốt, cũng không mở miệng khuyên, chỉ là mỗi ngày đều xem mạch cho hắn.

Làm cho Trịnh Thành Tài dở khóc dở cười: “Thì ra cậu còn biết trung y.”

Vưu Minh lắc đầu: “Không phải trung y, là vu y.”

Trịnh Thành Tài: “Khác nhau hả?”

Vưu Minh giải thích: “Trung y là do vu y phát triển ra, hiện đại hơn so với vu y.”

Trịnh Thành Tài choáng váng, đây là đang giáng chức của hắn hả?

Vưu Minh: “Nhưng vu y đi đường riêng, có loại bệnh trung y, tây y trị không được, vu y lại có thể.”

“Mỗi người có một sở trường, nếu là bệnh thông thường, dùng trung y, tây y sẽ tốt hơn, vu y cần phải đánh đổi.”

“Đánh đổi ở đây không phải ba phần độc của thuốc.”

Trịnh Thành Tài nhớ tới bảy ngày không xuống được giường, cộng thêm thân thể không có sức lực, tin.

Không phải tất cả mọi người đều nguyện ý đánh đổi như hắn và Trần Mẫn.

Đám người ngồi xe thương vụ, đằng sau còn có mấy chiếc, dù sao cũng có không ít nhân viên đi cùng.

Người mẫu có người Châu Á, có người Châu Âu, có nam có nữ, bọn họ ngồi xe riêng.

“Thuê chung cư, có cả phòng làm việc, sau đó còn phải bận rộn.” Trịnh Thành Tài nói.

Vưu Minh gật đầu.

Trịnh Thành Tài thuê luôn một tầng nhà.

Lúc đến nơi trời đã tối, mọi người chia phòng rửa mặt sau đó nghỉ ngơi, điều chỉnh đồng hồ sinh học, dù không ngủ được cũng phải ngủ, tránh mấy ngày tới ngày đêm đảo lộn, tinh thần không đủ.

Mùa hè, Trung Quốc nhanh hơn nước Pháp sáu tiếng.

Vưu Minh không ngủ được, sau khi rửa mặt chỉ mặc một cái quần tứ giác ngồi trên ghế đọc sách.

Trong phòng bật điều hòa, lại có máy tạo độ ẩm, mùa hè ở Pháp cũng không đến mức oi bức.

Tóc Vưu Minh còn ướt, cậu cũng không sấy, cứ vậy ngồi trên ghế.

Không phải cậu đang xem Phương thuật, mà là một quyển tiểu thuyết văn học, xem một hồi lâu, cậu vẫn không hiểu nội dung của nó đang muốn nói lên điều gì.

Vưu Minh khép sách lại.

Có lẽ cậu thật sự không có năng khiếu nghệ thuật đi?

Ngày trước khi còn đi học, môn văn cậu chưa từng đạt điểm cao.

Giáo viên nói văn cậu viết khô khan không có vẻ đẹp, lời nói có sách mách có chứng.



Vừa xem còn cảm thấy có ý tứ, xem lâu lại cảm thấy dài dòng.

Khi đó Vưu Minh cảm thấy rất oan ức___ giáo viên nói trích dẫn danh ngôn của danh nhân sẽ lợi điểm.

Trên mặt Vưu Minh không tự giác lộ ra nụ cười.

Thời còn đi học, bây giờ nhớ lại sẽ cảm thấy vui vẻ.

“Cười ngốc gì vậy?” Giang Dư An đi tới xoa đầu tóc Vưu Minh, mái tóc lấp tức trở nên khô ráo: “Nhanh ngủ đi.”

Vưu Minh để sách xuống, nằm dài trên giường, gối đầu lên khuỷu tay Giang Dư An: “Không ngủ được.”

Giang Dư An cười khẽ: “Vậy tôi kể chuyện cho em nghe?”

Vưu Minh: “Được.”

Giang Dư An kể cho Vưu Minh nghe vài cố sự dân gian.

Vưu Minh nghe xong cái cuối cùng mới ngủ.

Sáng hôm sau liền bắt đầu bận rộn.

Ba ngày trước khi đi mới chọn được người mẫu.

Đám người Tần San ăn sáng qua loa xong liền bắt đầu đo số vòng của người mẫu.

“Như lão thợ may vậy.” Trịnh Thành Tài ngồi bên cạnh nhìn, trong tay còn cầm bữa sáng, là do đầu bếp Trung Quốc hắn mời làm ra: “Món ăn nước ngoài tôi ăn không quen.”

Vưu Minh gật đầu: “Cháu cũng không thích lắm.”

Đám người Tần San đo xong liền quay về vè bản thiết kế.

Nam âu phục, nữ váy dài.

Đây là kiểu cơ bản cố định, nhưng thiết kế cụ thể ra sao, thì phải xem bản lĩnh của họ.

“Vừa lúc hôm nay có tiệc rượu, các cậu có đi không?” Trịnh Thành Tài nói: “Người tham gia đại hội châu báu lần này đều đi.”

Trịnh Thành Tài: “Làm quen nói chuyện chút, xem có thể dò la ra được đối phương năm nay dùng loại hình châu báu nào, sử dụng trang phục của nhãn hiệu nào tham gia đại hội hay không.”

Đa số sẽ chọn nhãn hiệu cao cấp sang trọng.

Là loại lễ phục xa hoa chế tạo thủ công.

Hơn nữa nhất định là loại nhãn hiệu nổi tiếng thế giới.

Công ty Vưu gia đứng trước mặt những nhãn hiệu này chẳng khác gì con tép.

Trịnh Thành Tài cười nói: “Có vài nhãn hiệu lâu đời, tính tình cao ngạo hơn người khác.”

Lâu đời khinh thường người mới là chuyện thường, huống chi còn ở nước ngoài, nước ngoài có không ít gia tộc truyền thừa lâu đời, hơn trăm năm cũng có.

Thời gian nuôi lớn trái tim cùng tính khí.

Ngay cả Trịnh Thành Tài cũng không được bọn họ để vào mắt.

Ngoài miệng nói đến văn vẻ, ánh mắt lại tràn ngập xem thường.

Nhà giàu mới nổi mà thôi, mới ba đời thôi, chẳng qua thị trường Châu Á toàn lũ ngốc nhiều tiền, Trịnh gia mới có thể tham gia đại hội.

Trịnh Thành Tài tuy cười, nhưng đáy mắt lại âm u.

Năm nào cũng thế, không năm nào giành được hạng nhất, đại hội châu báu không có hạng hai hạng ba, chỉ có đệ nhất.

Gọi là đại hội, càng giống giải đấu hơn.

Từ hăng hái lúc đầu, đến bây giờ thì giả vờ không thèm để ý.

Trịnh Thành Tài thở dài.

Hắn cũng muốn giành được hạng nhất, hắn không tham lam, một năm đã đủ rồi.

Vưu Minh húp cháo, nói: “Cháu không đi được.”

Trịnh Thành Tài kỳ quái nói: “Tôi còn tưởng cậu sẽ đi.”

Vưu gia muốn xuất đầu, nếu không đã không đến đây.

Tham gia tiệc rượu có thể bị người xem thường, nhưng vẫn có thể quen biết vài ông lớn trong nghề, chỉ dựa vào cái này, rất nhiều người vứt hết mặt mũi đến tham gia.

Cháo là cháo cải xanh, gạt gạo căng đủ, Vưu Minh rất thích cháo như vậy, rất thơm, uống vào trong miệng không có mùi khét.

“Đi thì sao?” Vưu Minh nói: “Chỉ cần có năng lực thì không cần lo lắng.”

Vưu Minh cười nói: “Hơn nữa cháu cũng không phải kiểu cuồng bị ngược đãi, biết rõ sẽ bị xem thường, tại sao phải đi?”

Đưa tới cửa để cho người khác xem thường mình?

Vưu Minh không có đam mê này.

Trịnh Thành Tài sửng sốt, cũng không khuyên, chỉ cười khổ: “Người trẻ tuổi a…”

Lúc còn trẻ hắn cũng như thế, sau này trải qua đủ gian khổ, mới biết muốn kiếm tiền thì phải hạ thấp tư thái, còn phải hạ thật thấp.

Tư thái càng thấp, sau này mới có thể leo càng cao.

Hắn nhìn Vưu Minh, lắc đầu cười.

Vưu Minh còn trẻ, người trẻ tuổi luôn có nhiều cơ hội phạm sai lầm.

Nhân dịp này rèn luyện tính chịu đựng sai lầm cũng tốt.

Nghĩ tới đây, Trịnh Thành Tài không khuyên nữa.

Đêm đó, chỉ có Trịnh Thành Tài tham gia tiệc rượu, lúc về trời vẫn chưa tối, hắn tham gia tiệc rượu chưa đầy một tiếng thì về, lúc về trùng hợp gặp được Vưu Minh đang ra ngoài mua đồ ăn vặt.

Sắc mặt Trịnh Thành Tài xanh mét.

Vưu Minh đứng ngoài hành lang nhìn Trịnh Thành Tài bước ra khỏi thang máy, thấy vậy mới đỡ lấy cánh tay hắn: “Tức giận công tâm?”

Trịnh Thành Tài khó khăn xua tay, chút sức lực cuối cùng không còn, ngã người về sau, may mắn Vưu Minh phản ứng kịp, đỡ lấy, mới không ngã đập đầu ra đất.

Trợ lý ở bên cạnh thấy vậy trong lòng hoảng sợ, nhưng sắc mặt anh ta cũng không được tốt.

Vưu Minh và trợ lý cùng nhau khiêng Trịnh Thành Tài về phòng hắn.

Vưu Minh nhìn trợ lý: “Sao vậy? Tức thành như vậy?”

Trợ lý tưởng Vưu Minh đang hỏi mình, cục tưdc nhịn một đường rốt cục không đè xuống được nữa.

“Chúng tôi tham gia tiệc rượu_”

Vưu Minh gật đầu: “Tôi biết.”

Mặt trợ lý đỏ lên: “Bọn họ, bọn họ trưng bày tất cả bộ sưu tập trang sức chất lượng tốt năm ngóai, chỉ không có của công ty chúng tôi.”

Trợ lý tức giận muốn rơi lệ.

“Quá sỉ nhục người!”

Khinh thường không nhìn đến, càng sỉ nhục người hơn là dùng lời nói miệt thị.

Vì từ đầu đến cuối trong mắt bọn họ người khác không hề tồn tại.

Im lặng sỉ nhục kích thích, nhưng người tự cho mình là cao cao tại thượng đó, còn không thèm cho người khác một ánh mắt.

Vưu Minh không hiểu hỏi: “Tại sao?”

Trợ lý ngẩn người.

Vưu Minh tiếp tục hỏi: “Đều là làm ăn, đều muốn kiếm tiền, sao lại làm thế?”

Trợ lý cười khổ: “Nghề này không có cái gì gọi là hợp tác cả, chỉ có cạnh tranh, thị trường cao cấp Châu Á hầu như đều bị công ty chúng tôi lũng đoạn, bọn họ…”

Vưu Minh nói: “Đố kị mà thôi, có gì mà phải tức giận.”

Đố kị đến mức chỉ có thể dùng cách như thể thể hiện sự bất mãn của mình.

Thậm chí không dám khinh thường trước mặt Trịnh Thành Tài.

Vưu Minh: “Tôi về phòng lấy balo.”

Trong balo có thuốc, thuốc giống trà lạnh, có tác dụng hạ nhiệt tĩnh tâm.

Cậu vốn đã chuẩn bị sẵn cho Trịnh Thành Tài.

Một bát thuốc vào bụng, Trịnh Thành Tài mới tỉnh lại.

Hắn gian nan cười với Vưu Minh: “Trước đây tôi không dễ tức đến ngất đi như vậy.”

Vưu Minh: “Là do gần đây thân thể chú suy yếu.”

Trịnh Thành Tài nằm xuống.

Đúng, là do thân thể hắn suy yếu, chứ không phải do đám người kia làm tức xỉu.

Đám người kia không làm hắn ngã xuống được!

Người Châu Á thì sao? Không phải gia tộc truyền thừa thì thế nào?

Trịnh Thành Tài nắm chặt tay Vưu Minh: “Phải thắng, không có hạng hai, chỉ có hạng nhất!”

Vưu Minh gật đầu: “Cháu biết.”

“Chúng ta nhất định sẽ giành được hạng nhất.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv