Vòng Dưỡng Chi Nhà Có Phu Quân Đoạn Tụ

Chương 54: Cố chấp va chạm, tia lửa!



Định Bắc Đại tướngquân trọng thương nằm trên giường, trong kinh thành truyền sao hay vậy,thậm chí bị hắc y nhân đánh trọng thương ở Hoán Hoa lâu cũng trở thànhđề tài đứng đầu trong dư luận quần chúng.

Lưu ma ma củaHoán Hoa lâu biết làm ăn, biết trước mắt có cơ hội kiếm tiền, vì thế dán bố cáo, khua chiêng gõ trống, ra sức tuyên truyền Đại tướng quân dốcsức chiến đấu quần hùng, bị thương nặng không dậy nổi, sương phòng lầuba đã trở thành chỗ lộng lẫy nhất ở kinh thành.

Đám dânchúng, văn sĩ sùng bái dáng vẻ oai hùng của Đại tướng quân, cầm phiếutrong tay đứng xếp hàng thật dài ở bên ngoài Hoán Hoa lâu mỏi mắt chờmong, ngay cả đám du khách cực kỳ hứng thú chạy vào xem, vừa kinh hoàngvừa hoảng sợ đi ra; sắc mặt tái nhợt miêu tả lại đống hỗn độn trên phòng lầu ba, giống như thông qua gian phòng đổ nát kia nhìn thấy ngày hôm ấy Đại tướng quân dốc sức chiến đầu quần hùng ra sao, dáng vẻ oai hùngphóng khoáng thề nào.

Mà Dung Quận Vương phủ, cửa chính đóng chặt, từ chối tất cả khách không mời đến an ủi thăm hỏi, tuy ngoài mặtlà quan tâm thăm hỏi nhưng thực ra là để tìm hiểu quân tình.

Trong phòng binh khí ở hậu viện, những tiếng 'choang' không ngừng truyền ratừ bên trong; thỉnh thoảng, nghe thấy mấy tiếng tiếng da thịt ngã trênmặt đất, tiếng thở dốc, người chờ ở bên ngoài nghe được trái tim mỗingười đều vỡ vụn, thiếu chút nữa rơi lệ đầy mặt.

Chỉ chốclát sau, tiếng động dừng lại; tiếp theo, mành vải màu xanh thẫm được vén lên, Triệu Quát kéo theo bắp chân bị bẻ gãy khập khiễng đi ra; lộ rahai hốc mắt đen xì càng thêm chói mắt.

Quý Hải nhìn thấytình cảnh bi thảm kia của Triệu Quát, sợ tới mức khẽ run rẩy, vội vàngbước lên phía trước đỡ: "Ca ca, ngài còn khoẻ chứ?"

TriệuQuát chỉ cảm thấy xương cốt đều như sắp bị tháo xuống, đủ loại đau nhứckhông ngừng gặm nhấm thần kinh của hắn, lại nhìn hai mắt sáng rực kiacủa Quý Hải, nhấp môi dưới, ngoài cười nhưng trong không cười: "Lão Đạinói, đổi ngươi đi vào!"

Quý Hải vừa nghe lời này xong, bỗnghít một hơi khí lạnh, ôm Triệu Quát liền ca ca, ca ca: "Dù sao ngươi đãbị lão Đại luyện một hồi, luyện một hồi nữa cũng không chết được có phải hay không?" Nói xong, Quý Hải liền dùng sức nháy mắt với Triệu Quát,trên mặt mang theo một chút lấy lòng cùng nịnh bợ, khỏi nói có bao nhiêu ướt át.

Chỉ tiếc, Triệu Quát là một chủ tử không dễ bị cámdỗ, xoa cánh tay trái thiếu chút nữa bị tháo xuống, lạnh lùng nói: "Cóđi hay không? Không đi ta tiễn ngươi một đoạnđường?"

Khóe mắt Quý Hải xen lẫn nước mắt, nhìn Triệu Quát xem như hiểu rõ đây là thấy chết mà không cứu được, vừa ô ô ô nắm nắm ngón tay, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn vềphía mọi người và Triệu Quát; nhưng mọi người vốn không đem chuyện hắncầu cứu để vào trong mắt, ngược lại lo lắng cho Đại tướng quân còn chưakhỏi bệnh cử động mạnh nhiều như thế có làm miệng vết thương thật khómới kết vảy được có bị rách ra không.

Ỏ bên ngoài, Hoa DungNguyệt gấp đến độ xoay vòng vòng, sau khi Quý Hải tiến vào chỉ nghe thấy quen thuộc tiếng kêu rên quen thuộc cùng tiếng từng quyền từng quyềnmột đánh vào trên da thịt; Phượng Khuynh Thành nhìn bộ dáng chó nhỏ buồn đi tiểu gấp xoay vòng vòng tại chỗ của hắn, tiến lại gần, nói : "Đừnglo lắng, nàng ấy không có việc gì!"

Hoa Dung Nguyệt ngẩng cổ lên phản bác: "Sao lại không có việc gì? Sáng nay lúc thay thuốc miệngvết thương trên vai còn chưa khỏi hẳn, hiện tại còn đánh tiếp, Nhan lang sẽ chịu không nổi!"

Triệu Quát lạnh lùng, nhìn cổ tay sưngđỏ của mình, nói : "Quận Vương gia xin yên tâm, trước khi chúng tôi ngãxuống Lão đại sẽ không ngã trước."

Lời của Triệu Quát vừa dứt, chỉ nghe thấy trong phòng binh khí truyền ra một tiếng hét lớn thê lương của Quý Hải!

Phượng Khuynh Thành vốn ngồi trên một hòn đá lồi ra ở bên ngoài, nghe thấytiếng thét này, nhất thời cả người như bị đánh tiết gà, hai mắt sánglên, vui vẻ nhảy nhót nói: "Nghe thấy chưa? Tiểu tử Quý Hải đó bị đá tổn thương chim nhỏ!"

Đầu Triệu Quát đầy hắc tuyến, có phần biết trước: "Xem ra chúng ta rất nhanh sẽ bị gọi vào!"

Mành vải màu xanh thẫm lại một lần nữa bị vén lên, Sắc mặt Quý Hải màu đỏtím ghé vào cửa, hai chân kẹp chặt, một đôi tay vặn vẹo che lấy huynhđệ(chim nhỏ mà chị PKT nói đó :v) của mình, vẻ mặt thống khổ nhìn mấyngười bên ngoài, nói : "Lão Đại muốn các ngươi tiến vào!"

Hoa Dung Nguyệt nghe thấy lời này, là người thứ nhất chạy vào!

Lại nhìn trong phòng binh khí nóng bừng bừng, Chu Nhan chỉ mặc một bộ quầnáo màu đen đơn giản, tóc dài đen thùi vấn ở trên đầu được cố định bằngmột cây trâm ngọc; hai chân ngồi xếp bằng, trên khuôn mặt anh tuấn xinhđẹp còn chảy ra những giọt mồ hôi trong suốt, được ánh sáng rực rỡ ngoài cửa sổ chiếu vào, lóe lên ánh hào quang; ai cũng không dự đoán được,người nửa tháng trước còn nằm ở trên giường thiếu chút nữa thì đi đờinhà ma lúc này lại giống như hùng sư, cả người tinh thần phấn chấn,cường tráng mạnh mẽ.

Thấy Chu Nhan hoàn hảo không tổn hao gì ngồi thiền ở trên bồ đoàn, trái tim luôn luôn dán ở trên cổ họng cuốicùng cũng thu trở về, trong mắt đầy thương yêu đi lên phía trước, lấykhăn từ trong ngực ra thật cẩn thận lau mồ hôi cho Chu Nhan.

Lông mi nhắm chặt bởi vì Hoa Dung Nguyệt chạm vào mà khẽ run rẩy, tiếp đó từ từ mở ra, giống như ẩn chứa sức lực cùng lực hấp dẫn thật lớn, giốngnhư nam châm hấp dẫn lấy Hoa Dung Nguyệt thật sâu, làm cho hai má hắn đỏ ửng, ngượng ngùng, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn phía Chu Nhan khẽ cười.

Hai tay Phượng Khuynh Thành vòng trước ngực dựa ở một bên cửa sổ, nhìn đôitình lữ nùng tình mật ý, phá cảnh nói: "Chu Nhan, ngươi rất không camlòng phải không? Ở trên chiến trường trong đao quang vũ tiễn ngươi vẫncó thể sống sót, nhưng cuối cùng lại mất hồn ở trong hang ổ bị ngườichém một đao thiếu chút nữa mạng cũng không còn!"

Ý cười vui vẻ trên mặt dần dần biến mất, Hoa Dung Nguyệt ở sau lưng Chu Nhan ýcười trên mặt cũng biến mất , oán hận quay đầu, trừng mắt nhìn PhượngKhuynh Thành đang cười yêu diễm.

Đối diện với Hoa DungNguyệt trừng mắt nhìn, Phượng Khuynh Thành không sao cả nhún nhún vai,ánh mắt quái đản, thẳng nhìn về phía người đang trầm tĩnh kia: "Muốn báo thù phải không? Cho nên ở lúc vết thương còn chưa tốt thì đã chui đếnđây rèn luyện chính mình."

Nhìn vẻ mặt xem ra cực kỳ thông minh của Phượng Khuynh Thành, Chu Nhan chậmrãi đứng lên; tuy rằng trải qua một hồi vật lộn, vết thương trên ngườicủa nàng hơi nứt ra, thế nhưng loại đau đớn này làm cho đầu óc nàng tỉnh táo, cảm giác bị người chém một đao sua lưng, là cảm giác bết bát nhấtđời này của nàng.

"Ta không phải tiểu nhân thích mang thù,nhưng người khác cho ta bao nhiêu, thì ta cũng sẽ đáp lễ người đó bấynhiêu!" Chu Nhan nói xong, thì thản nhiên kéo cổ tay áo xuống.

Phượng Khuynh Thành nhìn bộ dáng nhìn như không cần thiết nhưng thực ra đã sớm quyết định toàn bộ chủ ý kia của Chu Nhan, nở nụ cười!

Đây mới là Định Bắc Đại tướng quân nàng biết, đây mới là đại anh hùng Đại Chu tương truyền ở trong miệng của dân chúng!

Quý Hải và Triệu Quát đều có chút không rõ nhìn lão Đại, ngay cả Hoa DungNguyệt cũng có chút hồ đồ đảo quanh trên mặt Phượng Khuynh Thành và ChuNhan; dù sao cũng cảm thấy hai nữ nhân này giống như có chuyện bí mật gì đó mà hắn không biết.

Ba ngày sau

Đêm dài người vắng, trên đường cái náo nhiệt ở kinh thành lúc trời đông giá rét gió nổi lên đã từ từ trầm xuống.

Người bán hàng ven đường đã sớm thu dọn xong gian hàng về nhà, chỉ còn lại có một đống quầy hàng bằng gỗ cô độc chống chọi với gió đêm, những ngườiqua lại ở ngã tư đường, giống như một đám tiểu binh hết cương vị, vâylấy bóng đêm lạnh lẽo thêm vài phần khí người .

Tiết Ưng mới đi từ một trong những tửu lâu nổi danh nhất kinh thành ra, thịt bò luộc hảo hạng cùng Bắc Liệt tửu, để cho hắn ăn uống thoả mãn, sắc mặt hồngnhuận; nhưng trong lúc hắn vừa đi vừa ngâm nga từ từ đi tới khách quánthì; bỗng nhiên bên tai sượt qua một trận gió lạnh, mà theo sau đó, mộtbóng dáng màu đen xuất hiện ở trước mặt hắn hơn mười bước.

Chu Nhan cứ như vậy đứng ở trước mặt Tiết Ưng đang say rượu, hai tay dựngthẳng, giống như Chiến thần giáng xuống, bóng đen đi tới gần người đangsay rượu!

Tiết Ưng híp mắtlại, trong mắt có chút chột dạ có chút không nhìn rõ xoa xoa mí mắt nặng nề nhìn phía Chu Nhan, khi hắn thấy rõ ràng người trước mắt cũng khôngphải ảo giác; thì hắn vốn đang say ngà ngà lại bỗng giật mình một cái,hai tay theo bản năng sờ khoan đao bên hông, vẻ mặt cảnh giác, cảnh giác nhìn người đứng trước mình hơn mười bước.

"Thái y viện nóihiện tại ngươi đang nằm trên giường không dậy nổi, một mạng cũng mất điphân nửa!" Sắc mặt Tiết Ưng trắng bệch nhìn Chu Nhan đứng đối diện cườiâm trầm, dù sao bộ dạng này còn làm cho người ta sợ hãi hơn lúc ở trênchiến trường một thân đầy máu bò từ trong đống xác chết ra.

Ánh mắt Chu Nhan nhàn nhạt, trên đỉnh đầu ánh trăng chiếu lên ngũ quan tuấn mỹ của nàng, lông mi thật dài thật dày hợp vào thành mộ tần bóng mờ ởtrên mặt, che đi sát ý ở chỗ sâu nhất trong mắt nàng: "Đúng, là ta bảongười trong thái y viện nói với bên ngoài như vậy!"

Tiết Ưng kinh hãi: "Ngươi, ngươi... Ngươi muốn làm gì?"

Chu Nhan tiến lại gần hắn một bước, sau đó dưới ánh mắt khủng hoảng của hắn lại dừng lại; biện pháp trừng phạt con mồi tốt nhất cũng không phải một đao đi xuống để cho hắn thống khoái, mà là tra tấn để cho hắn trước lúc thống khoái nếm thử mùi vị đến gần với cái chết.

"Tiết Tướng quân, ngươi chém một đao kia, thật sự không lưu tình chút nào!"Nói xong, Chu Nhan liền nhẹ nhàng vai trái đưa tay ra để xuống dưới vaitrái, ngón tay nóng ấm, dường như ngay cả miệng vết thương dữ tợn dướilớp quần áo kia cũng bị hâm nóng.

Cổ họng Tiết Ưng sít chặt, ánh mắt đảo loạn xung quang, giống như là đang tìm cơ hội chạy đi.

"Chu Nhan ta lớn như vậy, có lẽ đây là lần đầu tiên bị người làm bị thươngthảm như vậy, hơn nữa người kia còn đánh lén! Chuyện này đối với ta mànói, là vô cùng nhục nhã, là vũ nhục cả đời này cũng không cách gì biếnmất!" Nói xong, nàng từ từ lấy thanh đoản đao giắt ở thắt lưng ra, sauđó trong lúc Tiết Ưng hoảng sợ trợn to hai mắt, gằn từng tiếng nói: "Tuy bây giờ thân thể của ta còn chưa tốt, nhưng đối phó ngươi, dư dả!"

"Chu Nhan ——" Tiết Ưng hoảng sợ hét tên của hắn: "Ta là khách của Đại Chucác ngươi, ngươi không thể đối đãi với ta như vậy! Nếu ngươi giết ta,hoàng tử sẽ không bỏ qua ngươi, võ sĩ Tây Man cũng sẽ không chịu để yên, ngươi chờ ngọn lửa chiến tranh nổi lên đi!"

Chu Nhan nghethấy lời này, giống như là nghe được chuyện đùa, cười giễu cợt nói:"Tiết Ưng, ngươi không cần ta nhắc lại chuyện cũ chứ!"

Tiếtưng cứng môi, vẻ mặt thê lương bước từng bước một lùi về phía sau, hắnbiết Chu Nhan lộ ra sát khí, hắn biết mình không phải là người điên nghĩ mình có cơ hội sống sót trước mặt cao thủ, hắn nhất định nghĩ biện pháp tự cứu, nhất định!

"Ngươi thực sự nghĩ Hoàng tử coi ngươi trở thành chuyện gì to tát ư?" Chu Nhan cười khẩy hỏi hắn.

Chân Tiết Ưng hơi khựng lại, sắc mặt khó coi nói : "Ta không cho phép ngươi vũ nhục Hoàng tử của chúng ta!"

"Ha ha! Ngươi thật hài hước, ở lúc ngươi nghe theo Xích Vũ Hoàng tử giơ đao nên chém ta này, thì hắn đã vứt bỏ ngươ rồi; các ngươi không phải muốnthừa dịp hắc y nhân quấy rối nhân cơ hội mượn đao giết người sao? Thậtra, ngay cả trong lòng Xích Vũ cũng không dám khẳng chắc ta có thể bịchém chết như vật hay không, cho nên hắn mới để cho ngươi làm; nếu tachết thì tốt, còn nếu ta sống sót, nếu là hắn động tay ngươi cho rằng ta sẽ để hắn bình an rời khỏi Đại Chu sao, nhưng nếu như là ngươi độngtay, hắn chẳng qua là mất đi một người mãnh tướng đắc lực mà thôi, tánhmạng của bản thân trước sau không dính dáng đến!"

Chu Nhangần như lạnh lùng phá tan sự sắp đặt của Xích Vũ, mà chuyện này đíchthực xảy ra trước mặt Tiết Ưng, dĩ nhiên đã để cho hắn bắt đầu hoàinghi, thậm chí có chút tin phục lời của Chu Nhan.

"Ngươichẳng qua chỉ là quân cờ trong tay Xích Vũ mà thôi, ngươi cho rằng mộtcon cờ có thể lớn đến mức làm cho hai nước lại tiếp tục chiến tranh ư?Tiết Ưng, ngươi hẳn nên cảm tạ ta nói cho ngươi biết những âm mưu đentối trước lúc chết, Xích Vũ dùng lời nói dối lừa gạt ngươi bán mạng vìhắn, mà ta ít nhất ở lúc muốn mạng của ngươi nói cho ngươi hiểu rõ mộtlần!"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv