Phượng Khuynh Thànhvẫn luôn trầm mặt đứng ở một bên, thấy lão quốc công tức thành như vậy,trước tiến lên đỡ lão nhân gia đi ra khỏi phòng; trong viện vốn hanhkhô, bởi vì mùi thuốc đông y không dứt xông vào nhưng thật ra lại lộ ravẻ rát lạnh không như trước đây làm cho người ta cảm thấy lạnh léo;Phượng Khuynh Khành không biết nói câu gì ở bên tai lão quốc công, lãonhân gia lập tức mở to mắt, dại ra nhìn cháu gái trước mặt.
Phượng Khuynh Thành đã dự đoán được lão nhân gia sẽ có bộ dạng như này, cườikhổ tựa vào trong lòng lão quốc công giống như lúc còn bé vậy, một tayvuốt vuốt ngực cho hắn, như là làm ra cam đoan: "Ông nội, ngươi yên tâm! Ta sẽ bảo vệ tốt bọn họ!"
Mắt lão quốc công vốn có chút đục bỗng lóe sáng nhìn đại cô nương trong lòng, ngón tay có chút phát runvuốt ve tóc dài của hài tử trong ngực một chút, sau đó, lại nhìn nơi xa rồi chợt nói: "Hài tử, ông nội thật không biết nên báo đáp ân tình nàycủa ngươi ra sao cho phù hợp!"
Phượng Khuynh Thành cườithẳng người lên, nhìn lão nhân gia trước mắt cho nàng cơ hội trọng sinh, còn thật sự một lòng cảm kích nói: "Ông nội không cần báo đáp ta, giờlà lúc ta nên báo đáp ông nội! Ông nội cho ta một cái nhà, cho ta thânnhân là ngươi cùng Tiểu Hoa, đây đối với ta mà nói, là trân quý nhất!"
Nhìn thấy hài tử có hiểu biết, lão quốc công gần như rơi lệ; bàn tay lớntheo năm tháng nhẹ nhàng nắm chặt tay nàng, nắm chặt chẽ, giống như thân nhân, như nối tiếp huyết mạch, vĩnh viễn cũng sẽ không buông ra!
Nghĩ tới những thứ này, ở trong lòng Hoa Dung Nguyệt suýt chút nữa hậnchết bản thân, tại sao ở lúc sắp mất đi nàng, hắn mới biết được trânquý; trong lúc nàng nằm trên giường động cũng không động được, hắn mớibiết mình trả giá nhỏ bé như thế nào!
Phú Đậu thương hắn trông coi một ngày một đêm ở trong này không ăn khônguống không ngủ không nghỉ, kêu nhà bếp chưng tổ yến bưng đến, bảo hắnnhớ phải uống một ngụm cho có tinh thần, ngàn vạn lần đừng cố gắng chịuđựng làm hỏng thân thể của mình.
Hoa Dung Nguyệt giống nhưlà đang ngồi thiền, quỳ trên gối mềm bồ đoàn, hai tay nắm chặt tay phảicủa Chu Nhan, giống như chỉ cần nắm như vậy, nàng sẽ không rời khỏi hắn.
Phượng Khuynh Thành đi từ bên ngoài vào, thấy Phú Đậu lo lắng đến phát bực,khóc lóc nước mắt ba ba rơi xuống, cầu xin dụ dỗ Hoa Dung Nguyệt ăn mộtchút đồ, nhưng Hoa Dung Nguyệt trước sau đều không để ý đến con ruồi như hắn, dùng cặp mắt thâm quầng nhìn chằm chằm thiên hạ sắc mặt trắng bệch trên giường kia, hết sức im lặng.
"Đậu, ngươi đi xuốngtrước đi! Khóc lóc ầm ĩ như vậy gia nhà ngươi cũng sẽ không để ý đếnngươi đâu!" Phượng Khuynh Thành nhìn chén tổ yến thượng hạng Phú Đậubưng đến, không chút nghĩ ngợi tự mình chộp lấy, lúc Phú Đậu trợn to mắt nhìn xuống thì đã uống một hơi hết sạch; xong xuôi còn thoả ước mongnguyện liếm liếm khóe miệng, nói câu "Ngon quá! Đi chưng một chén nữađi!"
Phú Đậu run rẩy nhìn Phượng Khuynh Thành, miệng còngiương không biết nói cái gì cho phải; Phượng Khuynh Thành quay đầu lạinhìn hắn, cảm thấy tiểu gia hỏa này hình như rất không hiểu hành vi củamình: "Nhìn cái gì? Một thân tổn thương này của Chu Nhan còn cần dựa vào lão nương tự mình chăm sóc, không dưỡng thân thể tốt một chút sao cókhả năng phòng bệnh chứ? Đi! Kêu phòng bếp một tiếng, chưng a giao, mứttáo, đương quy, nhân sâm tốt nhất cho ta, cầm qua để ta bồi bổ cho tốt!"
Phú Đậu nhìn Phượng Khuynh Thành không phải nói đùa, vội vàng đáp ứng rồi lập tức lui xuống!
Phượng Khuynh Thành nhìn thấy mành vải chớp động hai cái, toàn bộ người trong phòng đều đi rồi, cuối cùng cũng an tĩnh.
Trong không khí, vẫn nồng đậm mùi thuốc đông y không tan được; canh nhân sâmđể trên bàn một lần lại một lần được nhà bếp hâm nóng, một hồi lại mộthồi rót vào miệng Chu Nhan, chỉ hy vọng nàng có thể giữ lại một hơi thở, chậm rãi chậm rãi trở về.
Phượng Khuynh Thành ngồi ở đầu giường, nhìn Hoa Dung Nguyệt quỳ ở một bên liều chết cầm lấy tay phải của Chu Nhan không buông, ánh mắt thản nhiên xoay tròn lấp lánh ánh sáng, sau một lúc lâu, nói ra miệng: "Ta nói nàng cóthể sống sót thì nhất định có thể còn sống, loại sinh mệnh không nhìnđược này nói ngươi nắm chặt, là có thể kéo trở về!"
Mí mắtrũ xuống của Hoa Dung Nguyệt cuối cùng cũng có dấu hiệu nâng lên, nhưngrất nhanh lại hạ xuống, giống như vừa rồi khẽ nhúc nhích chỉ là hoa mắtnhìn lầm thôi.
Phượng Khuynh thành rầu rĩ thở dài, nhìn ChuNhan vô tri vô giác nằm trên giường, nói : "Cũng may nàng mạng lớn, chảy nhiều máu như vậy, cánh tay sắp bị phế đi, trên người còn trúng ám khí, có thể nằm giống như nàng, đã là rất kỳ tích rồi!"
Hoa Dung Nguyệt cuối cùng cũng tiếp thu lời của Phượng Khuynh Thành, lăn lăn yết hầu, giọng khàn khàn, nói: "Nàng luôn luôn là cô bé kiên cường nhất tađã thấy qua!"
Phượng Khuynh Thành nghe thấy lời này, cườikhúc khích, bộ dáng yêu yêu: "Này, tiểu tử ngươi, hiện tại nói những lời này đặt tỷ tỷ ta ở chỗ nào hả?"
Hoa Dung Nguyệt ngay cả mí mắt cũng không nâng lên một chút "Ngươi là nữ nhân sao?"
Phượng Khuynh Thành bị lời này của chặn làm cho ngực thẳng ngứa, nhịn hồi lâuvẫn là quyết định không nói chuyện nếu như không liên quan đến nàng dâucủa xú nam nhân này; chỉ có điều, hắn có thể chống lại được như vậy, ítnhất chứng minh tâm của hắn còn chưa có sụp đổ, hắn vẫn còn bình tĩnh,tuy rằng hiện tại hắn đang làm việc ngây thơ buồn cười nhất, hợp ý, vẫnlà mạnh mẽ vững chắc!
Cả người Chu Nhan bị đả thương nặngnhất chính là chỗ sau lưng bị Tiết Ưng chém không chút lưu tình, lưỡidao sắc bén chém từ sau lưng đến bả vai thẳng tắp đi xuống, nếu khônghàng năm Chu Nhan luyện võ thể cốt khác hẳn với người thường, sợ là đãsớm biến thành hai nửa, chết rồi; vết sẹo dữ tợn từ bả vai lan thẳng tới gần chỗ ngực, động mạch chủ chỗ cổ bị cắt đứt, thịt trắng lòi cả xương, gân tay hợp với xương trắng, Phượng Khuynh Thành nếu không phải kẻ tàicao gan cũng lớn, thật sự dùng kim khâu vết thương lớn này lại, sợ làsớm đã bởi vì mất nhiều máu mà đi đời nhà ma rồi.
Mà trên người nhiều chỗ bịám khí làm bị thương miệng vết thương tuy nhìn qua có dữ tợn, nhưng sovới vết đao chém kia quả thực tốt hơn nhiều lắm, rắc kim sang dược tốtnhất, từ từ liền có khuynh hướng khép lại; chỉ còn lại một đường vếtthương bắt ở trên cổ, làm cho người ta không rõ ràng lắm sau khi nàngtỉnh lại còn có thể hoạt động tự nhiên giống như lúc trước hay không,hay thực sự tàn!
Thời gian như thoi đưa, ngày quarất nhanh; Chu Nhan hôn mê ba ngày ba đêm tựa như đắm chìm ở trong biểnrộng, toàn thân vô lực mặc cho nước biển nâng nàng lên, phiêu ở đâuchính là làm sao; bao nhiêu lần nàng bị miệng vết thương đau đớn kéo đến cả da đầu cũng tê dại, lại có bao nhiêu lần trong lòng nàng buông thacho giãy dụa cùng hi vọng, hy vọng mình vừa nhắm mắt lại liền chết đi,ít nhất nàng không cần tiếp tục chịu cái loại đau đớn xé rách gần nhưcạo xương này.
Nhưng, ở trong ánh trăng mờ, nàng không chỉmột lần nhìn thấy Hoa Dung Nguyệt khóc đỏ con mắt canh giữ ở bên ngườinàng, một lần lại một lần gọi tên của nàng; bên người, phụ vương và mẫuphi dường như cũng vô cùng sốt ruột, trên mặt của mỗi người gần như đềulộ ra chút tuyệt vọng đau đớn, nhưng lại không cam lòng lộ ra hi vọng,khẩn cầu kỳ tích thực sự có thể xuất hiện.
Nàng chình vìloại tuyệt vọng cùng hi vọng này mà không ngừng giãy giụa, rốt cục ở lúc tưởng như chết đi cố gắng chịu đựng không buông bỏ; ánh sáng trước mắtcàng lúc càng lớn, ánh sao nho nhỏ từ từ biến thành từng khoảng ánh sáng lớn, sau đó, giữa một hồi những tia sáng chói mắt, nàng nhìn thấy haingười Hoa Dung Nguyệt và Phượng Khuynh Thành kinh hỉ khuôn mặt tươi cười cùng trong mắt rơi lệ.
"Nhan lang —— Nhan lang ——" Hoa Dung Nguyệt quỳ sấp ở đầu giường, gắt gao nắm chặt lấy tay của Chu Nhan,nhìn thấy nàng không dễ dàng gì mở mắt ra trong ba ngày, tuy rằng tiêucự tan rã không hề có bất kỳ màu sắc gì, nhưng chỉ cần nàng có thể lạimở mắt ra, hắn nguyện ý lấy tất cả đến trao đổi: "Nhan lang, ngươi đãtỉnh rồi có phải hay không? Ta là Hoa nhi—— Hoa nhi đây!" Hoa DungNguyệt vui quá mà khóc, toàn thân đè nén không nổi run rẩy; hắn đang cầm bàn tay lạnh lẽo của nàng gắt gao dán lên trên mặt của hắn, hi vọngnàng có thể sờ sờ hắn giống như trước đây vậy.
Chu Nhan vừamới tình dậy đã nghe tiếng reo hò ầm ĩ bên tai, chỉ sợ thanh tịnh nhiềungày tới bị phá tan, ấn đường có chút không chịu nổi hỗn loạn này khẽcau lại; nhưng lúc lòng bàn tay chạm đến một mảnh mềm mại lạnh lẽo quenthuộc thì đột nhiên con ngươi khuếch tán từ từ co lại, tiếp theo, đầungón tay bắt đầu trở nên dịu dàng ấm áp, sau đó lúc nàng quay đầu nhìnvề phía của người nọ, thì khóe môi khốc kéo ra một nụ cười giống nhưsinh mệnh nở rộ.
Hoa DungNguyệt kích động nhìn Chu Nhan cười với mình, giống như là đã phát hiệnra chuyện gì cực kỳ ghê gớm, vui mừng nước mắt không ngừng rơi xuống;Phượng Khuynh Thành nhìn Hoa Dung Nguyệt đã bị một nụ cười của nàng dâunhà mình làm cho điên rồi, thầm than một tiếng nam nhân bị tình yêu làmcho mê muội ngu ngốc rồi, xoay người bước đi tới cửa, gọi người lập tứcđi mời thái y.
Viện thủ thái y viện Trương Mặc nghe nói Đạitướng quân tỉnh, không nói hai lời lập tức mang theo cái hòm thuốc chạyvội mà đến, cúi đầu xem đáp mạch tỉ mỉ chẩn đoán bệnh, sau đó đang lúcmọi người cấp bách, rốt cục kinh hỉ nói ra miệng: "Thật tốt quá! Đạitướng quân có thể sống lại! Thật sự là kỳ tích! Kỳ tích quá lớn nha!"
Thái giám được Chiêu Quang đế phái đến canh ở chỗ này và cung nữ được Đoanphi nương nương phái đến coi chừng dùm vừa nghe lời này xong, mấy ngàymấy đêm liên tiếp mệt nhọc cũng tiêu tán, hỉ tước xoay người liền nhắmthẳng hướng Hoàng cung bay đi, tất phải báo tin tốt lành này cho nhómchủ tử trong cung đầu tiên.
Sở Tương Vương và Sở Tương Vương Phi mấy ngày nay đều ở trong Dung Quận Vương phủ trong, lúc này nghenói nhi tử sống lại, trong mắt Vương Phi điểm lệ quỳ trên mặt đất khôngngừng dập đầu tạ ơn ông trời, Sở Tương Vương vuốt vuốt chòm râu hoa râmmột đêm không ngừng gật đầu, khen hắn sinh được tiểu tử tốt, chịu tổnthương nặng như vậy còn có thể gắng gượng qua; Phúc bá vội vàng chạy đi Trấn quốc công phủ báo tin vui, để tránh cho lão quốc công phải mộtngày ba bốn lần lo lắng chạy đến chỗ này.
Tóm lại, tình cảnh bi thảm vẫn luôn quanh quẩn ở Dung Quận Vương phủ, cuối cùng gạt quamột bên tiêu tán, một mảnh trời quang tiết trời tốt.
ChuNhan được Hoa Dung Nguyệt nâng dậy, Phượng Khuynh Thành bưng bát súp vừa mới nấu lên từng miếng từng miếng đút cho Chu Nhan ăn; mấy ngày nay Chu Nhan vẫn luôn dựa vào miếng nhân sâm cùng súp nhân sâm nuôi, hiện giờthật vất vả mới tỉnh lại, tự nhiên là phải ăn vào mấy ngụm bồi bổ chotốt, giống như nóng nòng muốn chỗ máu tươi bị mất đi kia đều bổ trở về.
Sở Tương Vương Phi vọt tớitrước mặt ái tử, gắt gao nắm chặt tay nàng, thương tâm đau lòng khôngngừng rơi lệ: "Ngươi đứa nhỏ này đúng là không nghe lời, trước kia đãnói qua cho ngươi mặc dù đang ở kinh thành thái bình yên ổn, nhưng không được buông lỏng cảnh giác; nhưng ngươi cũng không vâng lời vi nương,hiện tại vừa vặn, tổn thương còn nặng hơn ở trên chiến trường, thiếuchút nữa đều đi đời nhà ma!"
Sở Tương Vương đau lòng ái thê, tiến lên phía trước ôm lấy bả vai run lẩy bẩy vì khóc của ái thê, giống như là muốn đem sức mạnh truyền cho ái thê.
Chu Nhan đãuống mấy ngụm súp nhân sâm, yết hầu không giống như mới tỉnh lại sítchặt, hiển nhiên cũng có chút tinh thần, liền cố chấp chống đỡ thân thể, tựa vào trong lòng Hoa Dung Nguyệt, cười trấn an nhìn mẫu thân thươngtâm nói: "Mẫu phi, không cần lại khóc, ta đây không phải là vẫn tốt haysao? Nhìn ánh mắt của người đều sưng lên rồi, nếu tiếp tục như vậy haivị ca ca đều trách ta bất hiếu đi!"
Sở Tương Vương Phi từnhỏ chính là được cưng chiều lớn lên, sau lại gả cho Sở Tương Vương,người nam nhân này lại càng cưng chiều ái thê, ngay cả lớn tiếng nóichuyện cũng chưa dám, hiện giờ thương tâm khổ sở vì đứa con trai thứ banày, ai dám nói câu nào?
"Hai người ca ca kia của thươngngươi còn không kịp, làm sao dám nói ngươi bất hiếu? Cũng trách nhị cacủa ngươi đến muộn, bằng không có thể chắn giúp ngươi!" Nói xong, SởTương Vương Phi lại gạt lệ một hồi, nhìn Chu Nhan có chút đau lòng khóxử.
Hiện tại nhớ ra, sau khi nàng ngất đi lầncuối cùng nhìn thấy hẳn không phải là ảo giác; nhị ca mang theo cấm vệquân tiến đến cứu nàng, mà lúc sau nàng cảm giác giống như được ngườinào đó ôm lấy người nọ hẳn cũng là nhị ca; song... Nếu như không phảinhị ca đúng lúc đuổi tới, chỉ sợ nàng thật sự sẽ không về được nữa.
Sở Tương Vương an ủi tốt ái thê, liền đưa người đi xuống nghỉ ngơi, sau đó đuổi tất cả mọi người tạp ra khỏi phòng, có yếu nhân(nhân vật quantrọng) ở bên ngoài coi chừng dùm, lúc này mới ngồi xuống một cái ghếtròn, nhìn sắc mặt 'Nhi tử' trắng bệch như cũ, vặn lông mày, hỏi: "ANhan có biết ai làm ngươi bị thương không?"
Chu Nhan thấy trong phòngngoài Hoa Dung Nguyệt chỉ còn lại phụ thân, ngay cả Phượng Khuynh Thànhcũng không biết chạy đi đâu, tự nhiên cũng là có cái gì thì nói cái đókhông hề che: "Vết đao trên người là Tiết Ưng chém..." Cánh tay ôm ChuNhan của Hoa Dung Nguyệt bỗng thắt chặt, Chu Nhan đau quay đầu nhìn hắnmột cái, lúc này hắn mới lấy lại tinh thần, vội buông ra: "Còn về phầnnhững vết thương khác trên người, hẳn là tổn thương lúc ta thay Xích VũHoàng tử chắn ám khí!"
Sắc mặt Sở Tương Vương quả nhiên đenxì, nắm tay gần như có chút phát run đặt ở đầu gối: "Sớm đã biết Tây Man lòng lang dạ thú, khuyên thiên tử không nên nghe theo lời đám ngườiThương thái phó kia mà thực sự liên nhân, nhưng thiên tử khư khư cốchấp, vẫn cứ một mực mang dã lang này vào hậu viện cắn con ta bị thương, nhân vật giống như đại ác súc sinh như thế, lão phu định sẽ không bỏqua cho hắn!"
Thấy phụ thân thật sự nổi giận, Chu Nhan phỏng đoán hết lần này đến lần khác, khuyên nhủ: "Phụ vương ngàn vạn lầnkhông cần phật ý thiên tử đâu!"
"Vì sao không thể? Thiên tửtrẻ tuổi, căn bản không biết Tây Man này từ tiền triều tới nay chính làngười lật lọng, một đám man di đả thương người sau lưng, nếu quả thậtthu công chúa của bọn họ, sợ là sớm muộn gì có một ngày chúng ta còn cóthể một lần nữa lầm vào cảnh chiến tranh cực khổ!"
Sở TươngVương là em ruột tiên đế, năm đó lại có công nâng đỡ ấu chủ đăng cơ; cho tới nay tuy rằng Chiêu Quang đế kiêng kị vị thúc thúc quyền cao chứctrọng này của mình, nhưng lại không thể không dựa vào thân thúc đến giúp đỡ; có thể nói là yêu đến nghiến răng nghiến lợi, rất nghiến răngnghiến lợi; nhưng Sở Tương Vương hiển nhiên một trung thành vốn không để ý đến điểm ấy, chỉ là thuận theo tính tình của mình sớm cho rằng một số ít chuyện, hoàn toàn do thiên tử tuổi trẻ mà xem nhẹ.
Nghĩđến đây, Chu Nhan liền có chút lo lắng: "Phụ vương, người có biết vì sao sau khi thiên tử biết đám người Thương Thái phó kết bè kết cánh, còndung túng đám người bọn họ không?"
Sở Tương Vương đa mưu túc trí, tự nhiên một câu nói toạc ra: "Thiên tử tâm tính đa nghi, hắn làmuốn để đám lão gia này ngăn chặn ta!"