Nghĩ nghĩ, Diệp Trần trở lại trò chơi, liên hệ với tên thích khách đáng khinh Hoa Si Nam
- Cao thủ, ngươi muốn vào di tích sao?
Hoa Si Nam kỳ quái hỏi, lần trước hắn mới nhìn thấy Diệp Trần có hơn mười cấp, hơn mười ngày không gặp cấp bậc hiện tại nên là trên dưới 25 cấp mới đúng.
25 cấp tiến vào di tích, đối mặt với đại lượng người chơi 35 cấp, 10 cấp đẳng cấp áp chế, trang bị và kỹ thuật có tốt đến đâu cung chỉ là vô dụng.
Nhưng khi Hoa Si Nam nhìn thấy câp bậc của Diệp Trần lập tức hoảng sợ :
- Oa! Cao thủ quả nhiên là cao thủ, đã 31 cấp rồi!
Hơn mười ngày thăng 13 cấp!
Có dù các cấp bậc ban đầu, tăng cấp có dễ dàng hơn một chút, nhưng thăng cấp kiểu này thật quá con mợ nó tài rồi!
- Không thành vấn đề! Ngươi đã đi tới nơi tốt nhất rồi đấy! bất quá, bán slot là bằng hữu của ta, hắn kiếm được vé trong khi làm nhiệm vụ hành hội, sợ người biết được nên mới mượn tên của ta rao bán trên diễn đàn, cho nên ta không thể dành cho ngươi ưu đãi được!
Hoa Si Nam giải thích.
- Ok! 300 kim tệ là được đúng không? Để cho ta một slot.
Diệp Trần gật đầu, điều này hắn cũng không thể trách Hoa Si được.
Có không it những nghiệp đoàn nhỏ, không có quá nhiều tiền để mua vé vào di tích ở bên ngoài, chỉ có thể dùng giá thấp thu mua vị trí của các thành viên trong nghiệp đoàn.
Như vậy đương nhiên là người chơi có vé vào cửa sẽ bị chịu thiệt, đối với những thành viên chỉ có một chút ít lòng trung thành, sẽ lừa gạt, trộm đem các slot bán ra ngoài, kiếm lời trước rồi tính sau.
- Đi, 11h30 trưa nay tập hợp, huynh đệ lúc đó nhớ onl đó!
Hoa Si Nam thống khoái đáp ứng.
Kiếm được slot tiến vào di tích, Diệp Trần tiếp tục trở lại Cạnh kỹ tràng, đến hơn 11h, chuẩn bị tới thời gian tập hợp, đáng tiếc Diệp Trần vẫn không thể xoát ra vé vào cửa.
Bất quá, Diệp Trần cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao tất cả các vé vào chỉ tầm trên dưới vạn cái mà thôi, cả cái Hoa hạ khu lại có tới hơn một ức người chơi/( 1 vạn = 10000. 1 vạn vạn = 1 ức = 100.000.000 ). Dưới tỷ lệ như vậy cũng chẳng có gì lạ khi người được vé người không.
11h30, Diệp Trần pm Hoa Si Nam rồi lập tức tới một gian phòng trong tửu quán.
Đi vào phòng, Diệp Trần thấy trong phòng, tính cả hắn đã là 7 người.
Diệp Trần kỳ quái nhìn về phía Hoa Si Nam, không biết hắn có ý gì.
- Khụ, cao thủ đừng hiểu lầm, ta tiến vào di tích, nhưng đến nơi đây chỉ làm người liên hệ mà thôi! Đây là huynh đệ của ta Ba Âm Mục Nhân, vé vào di tích là của hắn, bốn người này là đồng đội của ngươi lần này!
Hoa Si Nam lập tức giải thích.
Hoa Si Nam giới thiệu cho hắn vị huynh đệ nam mục sư có vẻ điềm đạm nho nhã. Đối diện hai người là bốn người đã tói từ trước, chức nghiệp phân biệt là 2 thích khách, 2 chiến sĩ. Đội ngũ như vậy có thể coi là hỗn loạn vô cùng, đối mặt với địch nhân viễn trình chức nghiệp, sẽ vô cùng bi kịch.
Ba Âm Mục Nhân gửi lời mời tổ đội đến cho Diệp Trần, sau khi đồng ý, Diệp Trần thấy tên của mấy người còn lại.
Hai thích khách một nam một nữ, khuôn mặt lạnh nhạt có tên U Hồn và Tri Nguyệt Khuynh Thành, xem ra hai người là đồng bạn, 2 người chơi chiến sĩ còn lại, một tên mặt mũi ủ rũ chán nản có tên đúng như người : Nguỵ Đồi Đường ( Suy sụp tinh thần). Người còn lại thì tinh thần sang sảng, thân hình cường tráng có tên Man Tam Đao.
Hai chiến sĩ này trông có vẻ vô cùng đối lập, Diệp Trần không rõ bọn họ đi cùng nhau lại giống như hắn – độc hành hiệp.
Bốn người này tựa hồ không quen, thấy Diệp Trần cũng không thèm chào hỏi, hiển nhiên sau khi vào bên trong cũng không có ý định cùng nhau họp tác.
Diệp Trần cũng vậy, đương nhiên là cũng không vội vã tiếp cận để ăn bánh bơ.
Nhưng tên Hoa SI Nam vừa thấy Diệp Trần ngồi xuống liền ngồi kế bên cạnh.
- Cao thủ, có muốn mua mầm mống thực vật không? Huynh đệ Ba Âm Mục Nhân của ta chính là một gã lâm viên sư, mấy khoả hạt giống đợt trước ta đều lấy từ tay hắn đấy1
Hoa Si Nam hắc hắc cười nói, đến lúc này mà cũng không quên làm sinh ý.
- Có những mầm mống gì?
Diệp Trần hứng thú nhìn hai người hỏi.
Ba Âm Mục Nhân cấp bậc mới chỉ 34, nhiều nhất cũng chỉ là một gã sơ cấp lâm viên sư, sao có thể kiếm ra được những mầm mống cao cấp.
- Ta giao dịch cho ngươi xem!
Ba Âm Mục Nhân trực tiếp giao dịch vói Diệp Trần.
Diệp Trần đồng ý, sau đí trên khung giao dịch xuất hiện từng loại hạt giống một.
Diệp Trần nhìn vào mấy khoả mầm mống này cũng không có mấy hứng thú. Có những thứ mà chỉ cần hắn có đủ cấp bậc có thể mua được, tương đương đối với hắn vô dụng.
Ví như một loại thực vật mà Thực Vật Sư chuyên dùng luyện cấp “ Hoả Diễm Thụ “ tương tự với “Lưu Liên Tạc Đạn Thụ’, đều là kỹ năng công kích phạm vi, đáng tiếc so về mọi mặt từ thuộc tính đến lực công kích đều không bằng nổi Lưu Liên Tạc Đạn Thụ.
Diệp Trần đã có Lưu Liên Tạc Đạn Thụ hi hữu, tất nhiên không cần tiêu phí thời gian trên Hoả diễm thụ, dù sao thì số lượng cây mà Thực Vật Sư có thể gieo trồng cũng có hạn, luyện kỹ năng cũng tốn vô số thời gian và tiền bạc, cho nên hắn hoàn toàn không cần thiết luyện Hoả Diễm thụ.
Bất quá, ánh mắt Diệp Trần dừng lại trên một viên hạt giống thực vật, không nhịn đuọc trong lòng cả kinh.
- Hạt giống Thạch Anh Hoa, ngươi có mấy khoả.
Diệp Trần còn chưa từng gặp qua mầm mống của Thạch Anh Hoa vậy mà Ba Âm Mục Nhân lại có.
- 10 khoả, 20 kim tệ một hạt, muốn mua thì lấy hết đi.
Ba Âm Mục Nhân lập tức báo giá cả.
- Ok! Ta muốn toàn bộ, có thể nói cho ta biết mầm mống này kiếm ở đâu không?
Thach Anh Hoa vốn là thực vật phụ trợ, tuy rằng hi hữu, nhưng thời gian tồn tại lại ngắn đến đáng thương, cho nên so giá cả với hạt giống của thực vật công kích thì thấp hơn rất nhiều.
Bất quá, Diệp Trần mua hạt giống Thạch Anh Hoa là chuyện phụ, muốn biết kiếm đâu ra hạt giống của nó mới là chuyện chính.
- Không thể!
Nhưng Ba Âm Mục Nhân không hề có chút ý tứ nào muốn lộ ra, nhìn bộ dáng của hắn Diệp Trần đã sớm biết, tên mục sư điềm tĩnh này hơn phân nửa là kiếm được từ một nơi bí mật, sau đó từ nơi ấy kiếm được rất nhiều hạt giống.
Hạt giống của thực vật hi hữu là một kho vàng chính hiệu, Thực Vật Sư tuy thiếu nhưng chưa đến nỗi tuyệt tích, chẳng qua là chức nghiệp khác nhau dẫn đến nhu cầu khác nhau mà thôi, cao cấp Thực Vật Sư có không ít, hạt giống của thực vật hi hữu chỉ cần giá cả không quá đắt, cũng không cần lo lắng nguồn tiêu thụ.
Mọi người nhàm chán đếm từng giây từng phút trôi qua, chả bao lâu, chuông 12h đã điểm, thấy vậy, tất cả mọi người đều rời khỏi sương phòng.
- Chuẩn bị tốt chưa? Ta chuẩn bị tiến vào di tích!
Ba Âm Mục Nhân mắt nhìn 5 người Diệp Trần khẽ nhắc nhở.
Tiến vào di tích, cũng không nhất thiết phải đi tới nơi nào, chỉ cần đội trưởng có vé tiến vào, trong thời gian quy định, trực tiếp sử dụng là xong.
Mấy người gật đầu, Ba Âm Mục Nhân tiện tay lấy vé trong ba lô ra sử dụng.
Cảnh sắc trước mắt nhất thời biến ảo, mọi người lập tức xuất hiện trên một hoang đảo nho nhỏ.
Bầu trời một màu ảm đảm, sáu người đứng bên cạnh vách núi, dưới chân tiếng sóng vỗ bờ ào ào truyền tới.
Đưa mắt về nơi xa, họ thấy các đảo nhỏ phân tán xung quanh trên mặt biển.
Mà ở trung tâm của các đảo này có một toà hải đảo cực kỳ to lớn, cho rù ở xa cũng nhìn thấy rõ ràng. So sánh với tiểu đảo mà bọn hắn đang đứng, thì tiểu đảo giống như các vì sao so sánh với mặt trăng vậy.
Bất quá để cho máy người càng kinh hãi hơn nữa, đó là ở giữa trung tâm hải đảo, có một thân cây siêu cấp to lớn, cao chọc trời, ngẩng đầu nhìn cũng không thấy ngọn, chỉ thấy mây mù bao phủ xung quanh thân cây mà thôi.
Hệ thống thông báo : Hoan nghênh tiến vào di tích “ Thụ thế giới”