Mở mắt, Diệp Trần định đưa tay lên gỡ mũ trò chơi xuống, bất quá cả hai tay đều cảm thấy nằng nặng.
Nghiêng đầu nhìn xuống, Diệp Trần buồn cười nhìn hai cánh tay của mình đang bị hai tiểu mỹ nữ khoảng sáu bảy tuổi ôm chặt lấy, cứ như sợ hắn bay mất.
Định nhẹ nhàng rút tay ra mà không làm hai cô bé tỉnh giấc, nhưng đã thất bại, tay của hắn vừa động một chút, hai cô bé cùng mang một bộ váy nhỏ màu đen, như một cặp sinh đôi liền mông lung mở mắt ra.
“Chào buổi sáng Diệp Trần ca ca.”
2 cô bé ngáp dài, buông hai tay Diệp Trần ra, từ trên giường ngồi dậy. Một thanh âm yếu ớt nhưng thanh thuý, cái khác lại phấn chấn tràn đầy sức sống.
“Có muốn ngủ nữa không?”
Diệp Trần tháo mũ trò chơi xuống, hỏi.
“Không!”
2 cô bé đều lắc mạnh đầu, Diệp Trần thấy vậy cũng đành bất đắc dĩ.
“Vậy dậy đi đánh răng rửa mặt, ca ca lập tức đi làm bữa sáng.”
Ba người từ trên chiếc giường không tính là lớn bước xuống, đi qua căn phòng khách nhỏ bé cũ kỹ, bước vào căn phòng vệ sinh nho nhỏ, một người cầm lấy một cái bàn chải cùng một cái ly.
“Bé Lan, đưa bàn chải lên xuống đều đặn thì hàm răng mới sạch được.”
Ba người cùng một chỗ đánh răng, Diệp Trần nhìn bé Lan, nắm cánh tay nho nhỏ của nàng, làm mẫu nói.
"Dạ.”
Bé Lan yếu ớt nhẹ gật đầu.
“Giống như ta vậy!”
“Đúng, giống như bé Tĩnh vậy.”
Bé Tĩnh toét ra cái miệng nhỏ nhắn, lộ ra một hàm răng chỉnh tề trắng noãn, đối với bé Lan nói, Diệp Trần thấy, cười tán thưởng.
Ba người vệ sinh sạch sẽ, hai cô bé vào phòng khách nằm sấp lật xem hai quyển sách, Diệp Trần thì đến nhà bếp làm bữa sáng.
“Đến, ăn điểm tâm.”
Khoảng một lúc, Diệp Trần mang bữa sáng ra.
Bé Lan cùng bé Tĩnh, nhanh chóng dọn dẹp phòng khách thoáng một tý, rồi hợp lực mang một chiếc bàn gỗ dựng lên.
“Diệp ca ca, lát nữa ca ca phải đi làm sao?”
Uống ly sữa bò nóng, bé Lan nhẹ giọng hỏi.
“Đúng vậy, đợi lát nữa hai đứa ngoan ngoãn ở nhà, nếu nhàm chán thì xem tivi, ngàn vạn lần không được ra ngoài, bằng không thì sẽ bị người xấu bắt cóc. Còn nữa, vô luận ai tới cũng không mở cửa, biết không?”
Tuy mỗi ngày đều dặn dò một lần, bất quá Diệp Trần vẫn có chút lo lắng.
“Yên tâm đi Diệp ca ca, em sẽ bảo vệ tiểu Lan thật tốt!”
Bé Tĩnh ngữ khí kiên định nói.
“Hắc hắc, bé Tĩnh rất có phong thái tỷ tỷ, lúc ca ca không ở nhà, bé Tĩnh phải hảo hảo cùng bé Lan ở chung.”
Mang theo hai tiểu hài tử có nhiều vất vả, Diệp Trần hơn hai tháng qua xem như khắc sâu nhận thức, khá tốt bé Lan cùng bé Tĩnh đều thập phần hiểu chuyện, bằng không thì hắn cũng bi kịch.
“Khát nước thì trong máy đun nước có nước, đói bụng thì mở nồi cơm điện ra, bên trong có cơm cùng đồ ăn được hâm lại, ngàn vạn lần không được nhịn đói.”
Nửa buổi, Diệp Trần nhìn đồng hồ, đã đến giờ đi ra ngoài.
Trước khi đi, Diệp Trần cẩn thận dặn dò một lần nữa.
“Biết rồi, Diệp ca ca đi thong thả.”
Bé Lan cùng bé Tĩnh hướng Diệp Trần phất phất tay, Diệp Trần lúc này mới tạm yên tâm một chút, khoá trái cửa lại rồi bước đi.
“Tiểu Lan, chúng ta xem tivi a.”
“Ừm.”
Mở ti vi, bé Tĩnh hoạt bát nhảy cà tưng nhảy đến chiếc ghế salon màu đen cũ kỹ ngồi xuống.
“Khoảng thời gian trước, vì sự kiện tập thể các trẻ của cô nhi viện 511 trốn đi khiến công chúng chú ý...”
TV mở ra, tin tức vang lên, bất quá người chủ trì mới bắt đầu nói chuyện, bé Tĩnh liền nhanh chóng nhấn điều khiển từ xa, TV tắt đi, gian phòng thoáng cái yên tĩnh trở lại.
“TV lung tung, chúng ta lại chơi xếp hình!”
“Tốt!”
Bé Lan thanh thúy đáp.
Bé Tĩnh cầm ra một cái hộp giấy với 2000 mảnh ghép.
Hai cô bé cố hết sức di động đồ dùng trong nhà, để cho gian phòng lộ ra một khoảng trống đủ lớn, bé Tĩnh tiện tay đem toàn bộ mảnh ghép đổ lên mặt đất, nhìn như một tòa núi nhỏ.
“Chuẩn bị, tiểu Lan, xem xem, chúng ta ai có thể xếp được nhiều hơn.!”
Tiểu Tĩnh trung khí mười phần đối với tiểu Lan nói.
“Tốt! Bất quá ta nghĩ ta nhất định sẽ thắng tiểu Tĩnh ngươi!”
Trong ánh mắt yếu ớt của bé Lan, chớp động một chút hưng phấn.
“Hừ, phải thử mới biết được!”
Bé Tĩnh tất nhiên không yếu thế, hai người tùy ý gộp lấy một đống mảnh nhỏ đến bên cạnh mình, mặt đối mặt bắt đầu liều mạng xếp lại.
Bé Tĩnh bảy tuổi, bé Lan sáu tuổi, bất quá hai người chơi xếp hình tốc độ có chút kinh người. Nói thế này, chơi xếp hình đều bắt đầu từ những điểm đặc thù rồi bắt đầu xếp lại, nhưng hai cô bé lại cầm lên một mảnh, thoáng xác nhận một tý, liền nhanh chóng bỏ trên mặt đất, một mảnh cứ đặt như vậy, xung quanh không ghép chung với bất cứ mảnh nào.
Từng mảnh đủ mọi màu sắc cứ như vậy đặt trên mặt đất, dần dần, một bộ hình hoàn chỉnh sặc sỡ cực lớn, dài gần hai thước đã hình thành.
“Hì hì, 1058 mảnh, ta thắng rồi!”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé Lan hiện ra một vẻ đắc ý.
“Tức quá, có lẽ tiểu Lan ngươi lợi hại một chút... Mới đó mã đã hơn hai giờ, thật nhàm chán a, cái hình này đều xếp đến chán rồi, vị trí đều nhớ kỹ, không có ý nghĩa.”
Bé Tĩnh nằm trên mặt đất nhàm chán nói.
“Lại chơi thêm mấy lần là ca ca về rồi.”
“Tốt, lại đến, ta không tin không thắng được ngươi!”
Bé Tĩnh từ trên mặt đất mãnh liệt ngồi dậy.
...
“Diệp Trần, tới dùng cơm!”
Bên trong một công trường, mặt trời cao tới đỉnh, Diệp Trần đội một chiếc mũ bảo hộ màu vàng, đang đẩy một cỗ xe nhỏ.
“Tốt, đến.”
Dừng lại, Diệp Trần gỡ mũ xuống, lau sơ mồ hôi trên trán.
“Không cần chăm chỉ như vậy, làm bao nhiêu thì tiền lương cũng chỉ có vậy, không nhiều thêm được đồng nào."
Một người đàn ông trung niên mặt mũi đầy râu cười vỗ Diệp Trần bả vai nói.
“Hắc hắc, ta từ đầu còn tưởng rằng tên Diệp Trần này không chịu được vài ngày liền bỏ, tuy khí lực không tệ, bất quá bước chân không ổn, xem xét thân thể không sai biệt lắm muốn phế bỏ. Bất quá tuổi trẻ thật tốt, qua hai tháng, thân thể lại trở nên mạnh mẽ như vậy.”
Một người khác hơn 40 tuổi, nhìn làn da hơi đen vì phơi nắng của Diệp Trần, còn có thân thể cường tráng hữu lực, nhịn không được nói.
Hơn hai tháng trước, khi một tên thanh niên tuổi trẻ đến công trường nhận làm công, bọn họ nhìn qua thấy khí lực không tệ, bất quá làn da hơi tái, bước chân không có lực, giống như chỉ biết ăn không biết khổ, bọn hắn đã thấy nhiều, tất cả đều chịu không nổi ngày đầu tiên liền bỏ đi.
Bất quá Diệp Trần lại không như vậy, hơn nữa thân thể lại dùng một tốc độ kinh người khôi phục lấy, chỉ hơn hai tháng, liền cường tráng giống như một đầu trâu rồi.
“Lưu thúc ngài cũng còn trẻ chứ sao.”
Một đám người tập trung một chỗ ăn cơm trưa, Diệp Trần cười cười đối với người đàn ông trung niên nói.
“Hắn còn trẻ a. Lão bà của ta cùng lão bà của hắn là quen biết, hai người thường xuyên tán dóc, ta còn nghe được lão bà hắn phàn nàn hắn buổi tối không cho lực đây này."
Kết quả một vị trung niên khác nghe xong, nhưng lại hắc hắc nói ra, mọi người xung quanh nghe vậy liền phá lên cười.
“Lão Tiền, muốn đánh phải không!”
Lưu đại thúc vừa nghe lập tức nổi giận, hung hăng nhìn chằm chằm về phía lão Tiền.
“Khục, không nói cái này. Có một trò chơi kêu là vô tận thế giới, các ngươi có chơi không? Gần đây nghe nói rất nóng, con trai ta nói bên trong chơi rất thú vị, còn để cho ta cũng tiến vào nhìn xem, nhìn cũng không tệ."
Lão Tiền vội vàng nói sang chuyện khác.
Bà nội, vô tận thế giới liền nổi tiếng như vậy? Ngay cả dân công cũng biết rồi?
Diệp Trần ở một bên nghe, nhịn không được đổ mồ hôi.
“Trò chơi này ta không có chơi qua, bất quá từ một số thân thích làm phóng viên ta nghe được một tin tức. Vài ngày trước sự kiện cô nhi viện 511 các ngươi cũng biết a? Nghe nói Hoàng viện trưởng, không chỉ ngược đãi cô nhi, mà còn phi pháp giam cầm các cô nhi đã trưởng thành vì hắn trong trò chơi đánh trang bị đây này.”
Lão Tiền nhắc tới đề tài này, lập tức có một dân công lặng lẽ nói ra, Diệp Trần nghe thấy, cũng nhịn không được lắng tai nghe.
“Thiệt hay giả? Tin tức như thế nào không nói? Trò chơi này có lực hấp dẫn lớn như vậy?
“Nghe nói tin tức này bị công ty trò chơi kia tận lực áp xuống dưới nì...”
...
“Ah ah ah, lại thua rồi, không chơi!”
Trong phòng, bé Tĩnh lần nữa nhàm chán nằm trên sàn nhà nói.
“Chúng ta đọc sách a, tiểu Tĩnh ngươi dạy ta đọc chữ.”
Bé Lan yên tĩnh đem bộ xếp hình từ trên mặt đất thu dọn sạch sẽ, lắc lắc cánh tay bé Tĩnh nói.
“Ừm, tốt. Bất quá cái quyển sách dạy chữ không có gì dùng, ta nhớ trong thùng giấy có một chồng báo, bên trong có rất nhiều chữ ngươi không biết."
Bé Tĩnh vừa nghe lập tức lên tinh thần, chạy tới một góc phòng, lấy ra một thùng giấy.
“Oa, báo cũ, giống như lâu lắm rồi.”
Từ trong thùng giấy lấy ra một chồng báo đầy bụi.
“Tốt rồi, ta bắt đầu đọc, chữ nào không rõ ngươi hỏi ta nha.”
“Ừm!”
“Ta xem xem, tựa hồ là báo nói về trò chơi này... U-a.. aaa, mặc kệ, đều như nhau!... Server China đệ nhất pháp sư Long Hồn xóa acc... Long Chiến công hội trước đó vài ngày vừa xác lập địa vị đệ nhất công hội tại Server China, nhưng tối hôm qua chín giờ, là trò chơi giờ cao điểm, rất nhiều ngoạn gia phát hiện, xếp hạng đầu tiên trên bảng đẳng cấp của pháp sư,Long Hồn, thành viên hạch tâm lệ thuộc Long Chiến công hội, lại biến mất không thấy bóng dáng! Các loại dấu hiệu cho thấy, nhân vật Long Hồn hoàn toàn không tồn tại, phóng viên liên lạc với Long Chiến công hội, Long Chiến công hội trả lời đối với sự tình này không rõ ràng lắm!”
“Đừng đọc nhanh quá, chữ này, còn có chữ này, cả chữ này, cũng không nhận ra.”
“Ah, tốt, cái này chính là chữ 'Hồn’, còn có đây là...”
Hai cô bé rất nghiêm túc học từng chữ trên báo, bé Tĩnh dạy, bé Lan rất nghiêm túc học lấy.
“Trong nhà có người không.”
Nhưng không bao lâu, bên ngoài gian phòng truyền đến một thanh âm lạ lẫm của một người đàn ông, kèm theo một hồi cốc cốc gõ cửa.
Hai cô bé vừa nghe, lập tức ngậm hai cái miệng nhỏ nhắn lại, khẩn trương nhìn về phía cửa lớn.
“Có người không.”
Ngoài cửa, người đàn ông tiếp tục gõ cửa hỏi.
“Tiểu Tĩnh...”
Bé Lan sợ hãi nhìn bé Tĩnh.
“Đừng sợ, nghe lời ca ca nói, không mở cửa liền không có vấn đề.”
Bé Tĩnh thấp giọng nói.
“Hắc hắc, xem đi, không có người. Ta quan sát vài ngày rồi, gian phòng này chỉ có một người ở, tên kia mỗi buổi sáng đều đi ra ngoài đến buổi tối mới về, chúng ta có rất nhiều thời gian đem toàn bộ đồ đạc dọn dẹp sạch sẽ."
Thấy không có ai trả lời, ngoài cửa một người hắc hắc nở nụ cười, xem ra không chỉ có một người.
“Bớt nói nhảm, ta mở khoá, ngươi đi vào đem những thứ đáng giá mang ra.”
Một thanh âm khác cũng truyền vào trong phòng, sau đó một âm thanh răng rắc cạy khóa vang lên.
“Làm sao bây giờ, bọn hắn muốn vào nhà!”
Bé Lan gấp đến độ nhanh khóc.
“Đừng lo lắng, ta sẽ bảo vệ ngươi!”
Tiểu Tĩnh có vẻ dị thường kiên định, trong chớp mắt nhanh chóng vọt vào phòng bếp, cầm lấy một con dao Thái Lan cực kỳ sắc bén.