Đi trên cầu thang bộ, thang bộ xoay vòng lên, phía trên có một cái đèn chùm thật lớn. Đèn chùm cực kỳ sáng, rọi đến cả điểm cuối bên dưới của thang bộ.
Bọn họ đi hồi lâu vẫn chưa nhìn thấy cửa ra của thang bộ, lúc này bọn họ cũng đã nhận thấy không đúng.
"Xem ra chúng ta lại đi vào chỗ quái quỷ nào đó rồi." Nét mặt Giang Thư ngưng trọng nói.
Hứa Chanh rút dao găm, cảnh giác xung quanh.
Ban đầu là tiếng bước chân của hai người, sau đó bọn họ lại nghe được tiếng bước chân của người thứ ba. Thần sắc hai người biến đổi, cảnh giác lên, bước chân bình ổn đều nhịp, giống như không hề nghe thấy có người thứ ba nào cả.
Phía sau không biết là người hay quỷ, bọn họ cắm đầu đi, đối phương cũng cắm đầu đuổi theo. Nhưng cầu thang này tựa như chẳng có điểm cuối, nếu cứ tiếp tục đi như vậy thì cũng chỉ là phí công tốn sức.
Vì thế bọn họ dừng lại, thứ phía sau không phản ứng kịp, còn đi về phía trước mấy bước mới ngừng lại.
Giang Thư bất chợt quay đầu lại, roi trong tay đột ngột đánh về phía sau. Có lẽ là không ngờ Giang Thư sẽ đột nhiên công kích, thứ kia bị roi quất trúng, oán hận phát ra một tiếng hét thảm.
Hứa Chanh cũng nhân lúc này quay đầu lại, liền thấy được quỷ quái bị đánh trúng. Đối phương hẳn là bất ngờ ngã chết ở cầu thang bộ này mà biến thành quỷ, vẫn còn mang dáng vẻ khi chết. Đầu của hắn như sắp rớt mà treo trên cổ, quần áo trên người dính đầy vết máu đục.
Bị Giang Thư đánh trúng, hắn ở trên cầu thang nhớ lại đau đớn trước khi chết, rồi lại lăn xuống cầu thang.
Hứa Chanh chớp chớp mắt, xem ra con quỷ cầu thang này không được thông minh lắm! Nhìn thấy cửa thang bộ xuất hiện, cậu với Giang Thư nhanh chân bước ra ngoài.
Nơi bọn họ đi vào hiện giờ là lầu 4, đây là khu phòng nghỉ, là chỗ nghỉ ngơi của các diễn viên.
Bên trong im ắng, hành lang thẳng một đường đến cuối, hai bên là từng cửa phòng.
"Cẩn thận chút, từ từ mở ra xem thử." Giang Thư thấp giọng nói.
"Ừ." Hứa Chanh gật đầu.
Hai người đi về phía trước, đi tới trước cửa phòng nghỉ đầu tiên. Giang Thư dựa vào tường, gật đầu với Hứa Chanh. Hứa Chanh duỗi tay mở cửa, bên trong khá tối, cách bày trí trông giống phòng khách sạn, vừa nhìn liền rõ ngay, cái gì cũng không có.
Hứa Chanh hướng y lắc lắc đầu, ý bảo bên trong không có nguy hiểm. Giang Thư gật đầu, hai người đi đến trước cửa phòng tiếp theo.
Cứ như vậy, sau một hồi tra xét chừng mười mấy phòng, bọn họ đi tới căn phòng cuối cùng. Cửa phòng này màu đỏ, khác với mấy cánh cửa kia, cửa đỏ trong phó bản thường biểu thị cho cực kỳ nguy hiểm.
Hai người nâng cao cảnh giác, nhẹ nhàng mở cửa.
Bên trong đúng là khác với những căn phòng kia, chỉ có một cái giường đơn bằng sắt, chỗ cửa sổ đặt một cái bàn, trên bàn bày một quyển sách.
Giang Thư cầm roi, nhìn về phía Hứa Chanh. Hứa Chanh khẽ gật đầu, bước vào trong phòng một bước. Giống như đột nhiên ấn nút tạm dừng, cả người bị tạm dừng khoảng một giây, Hứa Chanh hoảng hốt.
Chớp chớp mắt, cánh cửa phía sau đã biến mất, Hứa Chanh biết mình trúng chiêu rồi.
Cậu bình ổn nhịp tim, đi tới cái bàn bên kia.
Sách bày trên bàn là một quyển văn xuôi tiếng đức, Hứa Chanh nhìn thoáng qua liền dời mắt. Thật ngại quá, cậu không biết tiếng đức, đọc không hiểu.
Căn phòng này rất đơn giản, một chiếc giường, một gian vệ sinh cũ nát, một cái bàn, một cái ghế.
Cửa sổ đóng chặt, trên kính thủy tinh dán một lớp băng keo trắng, không thể từ bên trong nhìn ra bên ngoài.
Nhưng cái bàn có một ngăn kéo, không biết bên trong sẽ có cái gì.
Sau khi đi vào căn phòng này, Hứa Chanh không hề nhìn thấy một con quỷ quái nào. Cậu không khỏi nghi hoặc, chẳng lẽ căn phòng này không có quỷ quái?
Tuy nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Hứa Chanh cũng không thả lỏng cảnh giác. Cậu nắm chặt dao găm trong tay, tay khác duỗi ra kéo ngăn bàn.
Sau khi kéo mở ngăn bàn, Hứa Chanh thấy một chiếc nhẫn, kiểu dáng vô cùng đơn giản. Nhưng Hứa Chanh lại cảm thấy rất quen thuộc.
Cậu cầm nhẫn quan sát, sau khi nhìn thấy chữ cái khắc trong nhẫn, đồng tử co rút.
Mà ngay lúc này, cậu cảm thấy sau lưng lạnh ngắt, giống như có thứ gì đó đang đứng đằng sau cậu, dán lên lưng cậu, như muốn cùng cậu xem chiếc nhẫn trong tay.
Hứa Chanh im lặng nhìn chiếc nhẫn trong tay, dù biết bản thân hiện tại có khả năng sẽ gặp nguy hiểm, nhưng cậu vẫn không phản ứng. Quan trọng nhất là, cậu không cảm nhận được ác ý trên người thứ phía sau, nên cậu mới có thời gian phát ngốc.
XC
Tay cầm nhẫn của Hứa Chanh run nhè nhẹ, trong đầu có một bóng hình vẫn luôn thúc giục cậu mau mang lên. Như bị mê hoặc, Hứa Chanh đeo nhẫn lên ngón áp út.
【 Chúc mừng người chơi Hứa Chanh thu được đạo cụ quan trọng, có thể dùng đạo cụ triệu hoán một vị quỷ quái giúp đỡ, xin hãy sử dụng hợp lý. 】
"Cam Cam..."
Cơ hồ là trong nháy mắt khung trò chơi nhảy ra kia, Hứa Chanh nghe thấy giọng nói làm cậu hoảng hốt. Giọng nói này xa lạ mà quen thuộc, nhưng cậu lại cảm thấy vô cùng thân thiết.
Cậu nhìn thông báo của trò chơi, nước mắt đột nhiên chảy ra. Không tiếng động mà khóc, nhưng trên mặt lại là tươi cười.
Cậu xoay người, thấy được gương mặt ngày đêm quấy nhiễu trong lòng cậu.
Ánh mắt Sở Nhất Mãn ôn nhu nhìn Hứa Chanh, nhìn dáng vẻ khóc thút thít của cậu, đau lòng muốn giúp cậu lau, nhưng lại không thể chạm vào cậu.
"Cam Cam, đừng khóc."
Hứa Chanh hít hít mũi, gật đầu. Giơ tay dùng tay áo lau nước mắt, đôi mắt bị cậu dùng sức chà đến đỏ, trông yếu ớt lại mê người.
Cậu vươn tay muốn bắt lấy quần áo Sở Nhất Mãn, nhưng bàn tay lại xuyên qua thân thể của đối phương. Hứa Chanh bất mãn nhíu mày, tâm tình không khỏi cáu kỉnh.
Trong mắt toát ra biểu tình sợ hãi, cậu sợ Sở Nhất Mãn lại biến mất, cậu sợ hết thảy trước mắt đều chỉ là ảo giác!
"Ngoan, đừng sợ. Chờ phó bản này kết thúc..."
Sở Nhất Mãn không nói tiếp, trong phó bản, trò chơi không ngừng giám thị các người chơi. Căn phòng này là một bug hiếm hoi của trò chơi nên trò chơi không thể cảm ứng được. Nhưng nếu người chơi ở đây suốt một thời gian dài vẫn sẽ bị trò chơi phát hiện.
"Cam Cam, em phải ra ngoài. Nghe anh nói, đừng sợ, anh ở trong nhẫn của em. Nhưng ở trong phó bản nhất định không được thể hiện là em quen biết anh, nếu bị trò chơi nhận ra là không xong." Sở Nhất Mãn trấn an Hứa Chanh, bảo cậu mau chạy ra ngoài.
"Anh vẫn luôn ở đây, đừng sợ."
Hứa Chanh bình tĩnh lại, ổn định tâm tình một chút, lại nhìn Sở Nhất Mãn thật lâu, sau đó cũng không nói gì mà rời đi.
Ra khỏi cửa đỏ, Hứa Chanh có chút hoảng hốt. Cậu nhìn thấy Giang Thư đi tới, ngẩn người nhìn đối phương.
"Cậu có sao không? Đã xảy ra chuyện gì trong đó? Nhìn cậu không ổn lắm." Giang Thư đánh giá Hứa Chanh từ trên xuống dưới, thấy cậu không có thương tích gì thì nhẹ nhàng thở ra. Sau đó lại phát hiện hình như Hứa Chanh không ổn lắm, không biết cậu đã trải qua chuyện gì ở bên trong.
Vừa rồi sau khi Hứa Chanh đi vào, Giang Thư chợt không thấy cánh cửa màu đỏ kia đâu nữa. Y biến sắc, đứng đó đợi vài phút, phát hiện cánh cửa lại xuất hiện. Sau khi Hứa Chanh đi ra vẫn luôn thất thần, Giang Thư có hỏi gì, cậu cũng chỉ nói là không sao.
Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, Giang Thư cũng không tiếp tục truy hỏi. Nếu người ta đã không muốn nói, vậy y cũng không nên lắm chuyện làm gì.
Hứa Chanh vẫn luôn suy nghĩ, vì sao Sở Nhất Mãn để lại chiếc nhẫn trong căn phòng đó? Cậu từng nhìn thấy một chiếc nhẫn tương tự trên tay Sở Nhất Mãn. Lúc ấy, cậu thấp thỏm trong lòng, nhưng vẫn giả vờ nói giỡn hỏi Sở Nhất Mãn, hình như cái này là nhẫn đôi, không biết chiếc nhẫn còn lại ở đâu rồi ta.
Ánh mắt Sở Nhất Mãn lúc đó rất phức tạp, nhưng anh không nói cho cậu biết chiếc nhẫn còn lại ở đâu.
Hứa Chanh theo bản năng xoa xoa chiếc nhẫn trên ngón áp út ở tay trái, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ ngọt ngào. Thì ra, chiếc nhẫn còn lại vẫn luôn ở đây, cũng không hề đưa cho ai. Hiện giờ, từ chữ cái trên nhẫn suy ra, có phải là như cậu suy đoán không, Sở Nhất Mãn cũng có ý kia với cậu?
Tưởng tượng như vậy, tinh thần Hứa Chanh lập tức chấn động!
Nhìn Hứa Chanh như đã lấy lại tinh thần, Giang Thư không khỏi thở nhẹ một hơi.
Nếu đã biết thang bộ có quỷ ngồi canh, lần này bọn họ chọn đi thang máy.
Tuy tương đối nguy hiểm, nhưng vẫn tốt hơn leo thang bộ đi ha?
Nhưng lần này lại nằm ngoài dự kiến của Giang Thư, cái thang máy này không có một chút vấn đề nào, cực kỳ bình thường.
Sau khi tới lầu 1, bọn họ nhìn thấy cổng lớn của nhà hát, Giang Thư hoảng hốt.
Vụ gì vậy? Sao bọn họ được qua vòng lẹ vậy? Không giỡn chơi chứ? Đơn giản vậy luôn?
Hứa Chanh xoa xoa nhẫn, cảm thấy đây hẳn là công lao của Nhất Mãn. Cậu không lên tiếng, nếu Nhất Mãn đã luôn thúc giục cậu rời khỏi phó bản này, vậy có nghĩa là Sở Nhất Mãn đang kiêng kỵ phó bản này.
Hiện giờ có thể nhanh chóng qua vòng, bọn họ sẽ không dại mà lại đi tìm đường chết.
Giang Thư và Hứa Chanh cứ như vậy mà trực tiếp qua vòng.
Trong khi những người khác trong phó bản này vẫn đang không ngừng nỗ lực tìm cách rời khỏi nhà hát.
Trong nháy mắt Giang Thư bị bóng tối đánh úp, đột nhiên cảm thấy mình như quên mất cái gì đó. Shh —— rốt cuộc là quên mất ai vậy ta?
Thẳng đến khi y đăng nhập vào ứng dụng, y mới nhớ ra rốt cuộc y đã quên mất cái gì. Có chút chột dạ gõ một hàng chữ, đối phương không hồi âm, không biết có phải vẫn đang phải giãy giụa trong phó bản hay không.
Bất quá, y thấp thỏm không bao lâu thì đối phương trả lời tới.
Tuy bị mắng một trận, nhưng không phải đối phương tốt xấu gì cũng đã thành công ra khỏi phó bản rồi à?
Chỉ là không biết đối phương qua vòng bằng cách nào.
Thắc mắc này của y nhanh chóng được giải đáp, thì ra trong phó bản đặc biệt, nếu trong tổ đội có một người chơi đã qua vòng thì toàn đội đều sẽ qua vòng.
Đây là phúc lợi của phó bản đặc biệt.
Giang Thư thở phào.
Trở lại hiện thực, Hứa Chanh gấp gáp chạy về nhà.
Trên giao diện trò chơi.
Qua vòng: Hoàn mỹ
Cho điểm: S
Giá trị nguyện vọng: 500
Danh hiệu đạt được: Qua vòng cực nhanh (tặng 100 giá trị nguyện vọng khen thưởng)
【 Xét thấy người chơi Hứa Chanh đã hoàn thành phó bản đặc biệt, hiện tại bắt đầu thanh toán giá trị nguyện vọng, xin chờ một lát...】
【 Xét thấy người chơi Hứa Chanh thu đạt được đạo cụ đặc biệt, đang kiểm tra đo lường, xin chờ một lát...】
Vừa nhìn đến cái này, nội tâm Hứa Chanh không khỏi lo lắng, không biết Sở Nhất Mãn có bị phó bản phát hiện không.
【 Chúc mừng người chơi Hứa Chanh đạt được lượng lớn giá trị nguyện vọng, nguyện vọng đang được thành hình. Xin chờ một lát...】
Ánh mắt Hứa Chanh sáng lên, nguyện vọng của cậu có thể thực hiện rồi?!
Dưới ánh mắt tràn ngập mong chờ của Hứa Chanh, trên giao diện trò chơi cuối cùng cũng hiển thị đã hoàn thành.
Nhưng Sở Nhất Mãn vẫn chưa xuất hiện trước mặt cậu, cậu vừa nóng vội vừa chờ đợi. Đột nhiên như nhớ tới gì đó mà đột ngột đứng dậy, cầm lấy áo khoác lao ra cửa.
Vừa mở cửa liền nhìn thấy một người đứng ngược sáng trước cửa nhà cậu.
Hứa Chanh bừng tỉnh nhìn đối phương.
Sở Nhất Mãn mang theo ý cười nhàn nhạt giang hai tay.
"Cam Cam."
Hốc mắt Hứa Chanh ướt át, nhào vào trong ngực đối phương.
"Nhất Mãn."
Anh đã trở về rồi.
Anh đã về rồi đây.