Bình Bình có chút ngượng ngùng, Diệp Tử nói: "Hèn gì hồi nãy tớ thấy cậu ràng là rất muốn ăn, nhưng lại nhịn. Trùi ui, sớm biết vậy tớ cũng nhịn, tớ phát hiện dạo này tớ cũng béo lên rồi."
Bình Bình nói: "Bình thường mà, cậu như bây giờ là vừa người rồi. Chỉ là tớ thấy eo mình tròn lên một vòng nè."
Hứa Chanh: "..."
Hàn Tiếu: "..."
Mắt thấy hai người đã quên mất sợ hãi mà càng tám càng dữ, Hứa Chanh khô khốc, không biết nên cắt ngang thế nào cho ổn. Dù đã lớn như vậy rồi, nhưng cậu chưa từng giao lưu với con gái.
Lúc đi học, cậu chỉ biết lo lẽo đẽo theo sau Sở Nhất Mãn.
Tựa như do cảm nhận được bầu không khí lạ lùng, thứ kích phát sự cố này cũng bắt đầu không vui.
Hàn Tiếu chỉ cảm thấy càng ngày càng nóng, càng ngày càng nóng, giống như da dẻ đang bị lửa nướng, đau đớn bỏng rát.
Hàn Tiếu vẫn có thể nhịn thêm chút nữa, nhưng con gái sợ đau, Diệp Tử đã chịu không nổi mà đau đớn kêu ra. Bình Bình vội đỡ cô, không biết cô bị sao.
"Lão đại, nóng quá, đau nữa. Giống như, giống như bị lửa đốt vậy." Hàn Tiếu đứt quãng nói ra cảm tưởng của mình.
Cậu nhóc đã chịu không nổi mà dựa vào vách thang máy, mồ hôi đầy đầu.
Hơn nữa, trên da hai người đều xuất hiện độ đỏ bỏng bất đồng, Diệp Tử vẫn còn đỡ, da Hàn Tiếu trực tiếp có chỗ bắt đầu nổi bọt nước.
Liên tưởng đến chuyện từng xảy ra ở tầng 3, sắc mặt Hứa Chanh đột nhiên khó coi.
Cậu ấn phím thang máy, hy vọng thang máy có thể mở ra, nhưng thang máy không có chút phản ứng. Cậu thử vặn kéo cửa thang máy, cửa thang máy vẫn gắt gao đóng chặt, mặc kệ động tác của Hứa Chanh, không mảy may xê dịch.
"Chó má!"
Hứa Chanh chửi nhỏ một tiếng, chẳng lẽ bảo cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn Hàn Tiếu cứ như vậy mà bị thiêu chết sao?
Bình Bình gấp đến khóc, Diệp Tử không cho cô chạm vào, cô cũng không dám chạm. Bởi vì vừa chạm vào, Diệp Tử liền thống khổ rên rỉ kêu đau.
Trong tình huống bị phong bế này, trừ bỏ lo lắng suông, căn bản không có biện pháp nào.
Nhịp thở của hai người ngày càng dồn dập, động tác ngày càng chậm. Nhìn bộ dáng sắp kiên trì không nổi của cả hai, đôi mắt Hứa Chanh đỏ bừng, đấm mạnh cửa thang máy.
Không thể không thừa nhận, cậu thật sự bất lực.
Nhưng vào lúc này, cửa thang máy cuối cùng cũng mở ra. Ba người Cường Tử đứng bên ngoài, bọn họ nhìn mấy người trong thang máy, sửng sốt, nghi hoặc nhìn bọn cậu.
Không kịp kinh hỷ, Hứa Chanh nâng Hàn Tiếu ra ngoài. Sau khi Hàn Tiếu vừa chạm liền đau ra khỏi thang máy lại đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, ngay cả đau đớn cũng không còn rõ ràng như vậy nữa. Nhưng vẫn đau, chủ yếu là đau châm chích, không có lúc nào là không chịu dày vò.
Bên kia, Bình Bình cũng đỡ Diệp Tử ra ngoài thang máy, nhưng Diệp Tử không may mắn như Hàn Tiếu.
Thời điểm được đỡ ra, người đã không ổn, mặc kệ Bình Bình có gọi như thế nào, Diệp Tử cũng không hề phản ứng.
Ba người Cường Tử mở cửa thang máy thấy một màn này, một hồi sau mới phản ứng lại. Trong đó, một người đàn ông gầy nhom biệt danh Hầu Tử, thật ra dáng vẻ không xấu, chỉ là quá gầy, nhưng mà động tác linh hoạt như khỉ, nên bị người ta đặt biệt danh là Hầu Tử.
Hầu Tử bước qua, dò xét động mạch chủ và nhịp thở của Diệp Tử, sắc mặt biến đổi.
"Chết rồi."
"Gì?" Khóe mắt Bình Bình vươn nước mắt, ngây ngốc nhìn Hầu Tử.
Hầu Tử đứng lên, hỏi Bình Bình: "Mấy người gặp chuyện gì trong thang máy?"
Bình Bình lắc đầu, thấp giọng khóc thút thít.
"Không có, chúng tôi bị nhốt trong thang máy, sau đó Diệp Tử với Tiểu Hàn nói nóng, rồi bọn họ biến thành như vầy. Rốt cuộc là chuyện gì chứ, Diệp Tử, sao Diệp Tử lại chết?"
Hiện tại, cô rõ ràng là đã loạn thần, hoàn toàn không có cách nào suy xét vấn đề.
Hầu Tử lại hỏi mấy câu, nhưng Bình Bình không trả lời được câu nào, hiển nhiên bản thân cô cũng mơ hồ.
Nhìn dáng vẻ của cô ắt là không hỏi không được manh mối gì, vì thế tầm mắt mọi người đổ dồn về phía Hứa Chanh.
Vừa rồi Hứa Chanh đỡ Hàn Tiếu giúp cậu nhóc ổn định một chút, hiện giờ Hàn Tiếu đã có thể hít thở bình thường rồi. Vì vậy, cậu cũng không quan tâm tới nhóm người này nữa, mà đưa Hàn Tiếu về phòng, cởi quần áo trên người, dùng nước lạnh xối nhóc.
Vẫn may là có hiệu quả, ít ra Hàn Tiếu cũng cảm thấy cả người thoải mái rất nhiều.
Vừa nãy ở trong thang máy, trên da bọn họ ít nhiều gì cũng có hơi bỏng, nhưng hiện tại, sao lại chẳng thấy vết bỏng nào.
Vẻ mặt Hứa Chanh ngưng trọng, không biết đang nghĩ gì.
Bên kia, Hầu Tử giúp đỡ đưa thi thể Diệp Tử về trong phòng riêng của cô, sau đó Bình Bình thất hồn lạc phách trở lại phòng mình.
Mà Cường Tử vốn chuẩn bị đi tìm Hứa Chanh, nhưng bị Hầu Tử ngăn lại.
"Nhìn dáng vẻ vừa nãy của đối phương, bây giờ anh có tìm tới thì cậu ta cũng sẽ không phối hợp đâu."
Cường Tử nhíu mày, "Có gì đâu mà không phối hợp, không phải ai cũng vì muốn qua vòng à?"
Khóe miệng Hầu Tử giật giật, chỉ có thể nói cái tên Cường Tử này đúng là không hiểu cách đối nhân xử thế. Bạn người ta đã bị thương thành như vậy rồi, người thông minh đều sẽ không chạy đi hỏi ngay. Bây giờ mà tìm đến, chẳng phải sẽ càng thêm phiền hả? Dù sao thì hôm nay cũng mới là đêm đầu thôi, sáng mai hỏi cũng không muộn.
Tuy Cường Tử nói vậy, nhưng nếu Hầu Tử đã khuyên, hắn cũng không tiếp tục tính chạy đi hỏi liền nữa.
Cường Tử ở một mình một phòng, những người khác đều là hai ba người tụ lại một chỗ, tốt xấu gì cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau. Nhưng hắn không giống vậy, hắn rất tin tưởng thực lực của mình.
Trì hoãn một buổi, đã 9 giờ rưỡi rồi. Cường Tử chuẩn bị đi tắm rồi ngủ, định sáng sớm ngày mai đi tìm Hứa Chanh dò hỏi chuyện hôm nay.
Đêm đầu tiên chết một người mới, vẫn còn đỡ.
Nghĩ vậy, hắn nằm lên giường.
Nửa đêm, hắn mơ hồ cảm giác trong phòng có người.
Mở to mắt, đứng dậy nhìn quanh. Trống rỗng, chắc là ảo giác.
Sau đó lại nằm xuống, nghiêng người. Vừa vặn đối mặt với một khuôn mặt bị thiêu đến hoàn toàn biến dạng.
Hắn sợ tới mức lùi về sau trong tích tắc, ngã xuống giường.
Lui đến sát tường, lại ngẩng đầu nhìn. Trên giường trống không, nào có thi thể bị cháy đen gì.
Hắn thở phì phò, lau mồ hôi lạnh.
Trong phòng im ắng, Cường Tử bình tĩnh trong chốc lát, lần nữa bò lên giường.
Lấy thanh chủy thủ dưới gối, ôm lên ngực. Lúc này mới nhắm mắt ngủ tiếp.
Nhưng làm sao cũng không ngủ được, thần kinh căng chặt, bởi vì hắn ý thức được, trong căn phòng này, có lẽ là có quỷ. Vì thế, hắn càng ngủ không nổi.
Không biết có phải ảo giác hay không, hắn luôn ngửi thấy mùi khét thoang thoảng, giống như có thứ gì đó bị thiêu cháy.
Hắn mở mắt ra, giơ chủy thủ, lục lọi trong phòng.
Không có, hắn phát giác, mùi này không phải ở trong phòng, mà là ở ngoài cửa.
Hắn vốn lớn gan, nếu đã biết là có thứ quấy phá thì đương nhiên sẽ không sợ.
Trong trò chơi, quỷ có thể bị đạo cụ trò chơi đưa ra tổn thương, mà chủy thủ trong tay Cường Tử, chính là đạo cụ trò chơi.
Cho nên hắn trấn định tới gần cửa, thông qua mắt mèo nhìn ra ngoài.
Sao có thể?!
Cường Tử không dám tin, qua mắt mèo, hắn nhìn thấy tất cả các bức tường đều là màu đen. Đó là dáng vẻ bị thiêu rụi, mà nơi có dáng vẻ này, chỉ có tầng 2 với tầng 3.
Nhưng rõ ràng là hắn đang ở trong phòng trên tầng 4!
Sau khi nhận thức được điều này, Cường Tử cảm thấy bầu không khí trong phòng dần ngột ngạt, không khí cực nóng. Hắn kinh hoảng, chẳng lẽ hắn bị chuyển dời đến căn phòng nào đó ở tầng 2 hay tầng 3 sao?
Có lẽ chỉ cần mở cửa trở lại tầng 4 là xong chuyện!
Vào những lúc này đây, người như Cường Tử nên bình tĩnh một chút, cảnh giác một chút, đừng xúc động, hắn liền có thể bình an sống sót.
Nhưng hiển nhiên, Cường Tử không phải là người như vậy, hắn dễ xúc động, dễ nổi nóng.
Suy nghĩ vừa lóe, hắn lập tức mở cửa xông ra ngoài.
Hắn phát hiện nơi này hư tổn nghiêm trọng, hẳn là tầng 3.
Hắn chạy đến chỗ thang máy, liều mạng nhấn nút. Nhưng thang máy không có một chút phản ứng.
Hắn định đi thang bộ, nhưng mặc kệ hắn cắm đầu chạy trên thang bộ như thế nào, hắn vẫn luôn quay trở lại tầng 3.
Thẳng đến lúc này, hắn cuối cùng cũng thấy không đúng.
Hắn xoay người chuẩn bị trở lại căn phòng vừa nãy, lại phát hiện căn phòng kia đã sớm biến dạng, biến thành một căn phòng bị thiêu rụi.
Cuối cùng hắn cũng bắt đầu cảm thấy sợ, nhưng sau cơn sợ hãi ấy chính là nổi điên.
Hắn đứng ở tầng 3 hò hét, muốn khiến thứ trêu cợt hắn xuất đầu lộ diện.
Nhưng ở tầng 3, ngoại trừ mùi khét càng ngày càng nồng, thì chẳng còn động tĩnh nào khác.
Cường Tử tuyệt vọng, hắn dùng sức đạp cửa. Cánh cửa kia bị hắn đá văng, bên trong đen thui, nhưng Cường Tử như nhìn thấy gì đó.
Hắn lúc này đang phát điên, hoàn toàn không có lý trí.
Hắn cho rằng hắn tìm được thứ kia rồi, lập tức vọt vào.
Trên mặt mang vẻ tức giận dữ tợn, chủy thủ sắc bén được giơ lên cao.
Nhưng sau khi hắn tiến vào, cửa nhanh chóng bị đóng lại.
Không biết bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy từng tiếng kêu la thảm thiết, tựa như Cường Tử ở bên trong đang bị thứ phi nhân loại tra tấn.
Trong lúc ngủ mơ, Hàn Tiếu lạnh run một cái, cậu nhóc quấn chặt chăn trên người, cuộn tròn trên mặt đất ngủ tiếp.
Trên giường, Hứa Chanh như nghe thấy động tĩnh, trong lúc mơ cũng nhíu mày, nhưng không tỉnh dậy.
Ngày hôm sau, Hứa Chanh bị đồng hồ báo thức kêu tỉnh.
Vừa tỉnh ngủ, còn hơi mơ màng.
Giơ tay nhìn đồng hồ, 7 giờ 30 phút sáng, nhớ lại hình như hôm qua chị gái lễ tân không nhắc tới có phụ cấp bữa sáng? Nghĩ vậy, hay là ngủ tiếp một giấc đi?
Nhưng hiển nhiên là không ngủ được, nghe thấy cửa phòng bị gõ vang, Hàn Tiếu trên mặt đất thò đầu ra khỏi chăn, mặt đầy mông lung, vừa nhìn liền biết chưa tỉnh ngủ.
Cậu nhóc ngáp một cái, rề rà bò dậy. Vừa đi vừa ngáp.
"Ai zậy, mới sáng sớm đã gõ cửa, có để cho người ta ngủ không zậy." Lầu bầu mở cửa, liền thấy khuôn mặt nặng nề của Hầu Tử đứng ngoài cửa.
Hứa Chanh xuống giường, vừa thấy biểu tình của hắn liền biết đã xảy ra chuyện.
Hàn Tiếu thấy Hứa Chanh lại đây, mở cửa hoàn toàn, lui sang một bên.
Cậu nhóc cào cào cái đầu ổ gà của mình, dựa vào tường ngủ gật.
Hầu Tử vừa thấy Hứa Chanh liền nói ngay: "Cường Tử chết rồi."
Hàn Tiếu nháy mắt thanh tỉnh.
Hứa Chanh cũng sửng sốt.
Hai người hiển nhiên rất bất ngờ, Cường Tử là một người chơi cũ, vậy mà chết ngay đêm đầu tiên.