Tại Trung sau khi xem xong tất cả bài post, trong nháy mắt cảm giác mình bị chán ghét! Thì ra hai tên kia hợp mưu hãm hại mình! Cái gì mà miểu sát chứ, thực tế chính là hai người miểu sát!!! Thảo nào máu rớt nhanh như vậy! Đây quả thực là… thiên lý khó dung mà!!!
Nội tâm Tại Trung lúc này hừng hực lửa giận, hận không thể tự tay mình giết hai còn rùa bỉ ổi kia. Nhưng lại nghĩ đến Hạo Thủy nữ thần chỉ bằng hai chiêu chớp nhoáng đã có thể giết chết hai con rùa đen, trong lòng cũng thấy thoải mái hơn một chút, nhìn nữ thần người ta đó, đối với mình thật tốt! Người sáng suốt đều nhìn ra nữ thần đối với mình có tâm ý thầm kín nha, mình không phải cũng nên thể hiện một chút a~~
Trong lòng hạnh phúc vui vẻ khiến Tại Trung hoàn toàn không chú ý tới đối diện cách đó không xa Trịnh Duẫn Hạo đang nhìn cậu chằm chằm cùng với một nụ cười thản nhiên.
“Chuyện gì khiến cậu cười vui vẻ như vậy, ngay cả tôi gọi cậu đi pha cà phê cũng không nghe thấy?”
(Hạ Anh: anh bị cuồng cà phê à =3=)
Giọng nói của hắn giống như thiên ngoại chi âm, chầm chậm đánh vào tai của Tại Trung, khiến cậu thoáng cái tỉnh lại.
Thoát khỏi diễn đàn, trong vòng hai giây vọt tới trước bàn làm việc của Trịnh Duẫn Hạo, vô cùng cung kính nâng lên ly cà phê, cậu nịnh nọt nói: “Giọng nói của tổng tài đại nhân thật như tiếng trời, khiến tôi chìm vào trong đó thật lâu cũng không thoát ra được.”
Trịnh Duẫn Hạo không thèm liếc mắt nhìn cậu, nói: “Pha cà phê xong thì đi chuẩn bị tư liệu về công ty Phi Dương cho tôi, 11 giờ tôi muốn nhìn thấy nó được đặt trên bàn làm việc của tôi, 12 giờ theo tôi ra ngoài ăn.”
Tại Trung sửng sốt, nghi hoặc tại sao tổng tài lại muốn mời cậu đi ăn cơm, nhưng mà nghĩ lại, cậu không nên tự mình suy đoán bởi vì tâm tư của hắn luôn nằm ngoài dự liệu của cậu.
Chạy qua chạy lại xin dấu ở các phòng không dưới 5 lần, lại chạy tới phòng tư liệu để tìm tài liệu về các phần mềm đang được phát triển hoặc mới ra mắt của công ty Phi Dương vài năm gần đây, rồi đem tất cả các tư liệu trình bày thành một bản báo cáo hoàn chỉnh, Tại Trung cảm thấy năng lực của cậu đã vượt xa tưởng tượng. Thì ra cậu không chỉ có thể làm một tổ viên nho nhỏ của phòng nghiên cứu, bản thân mình cậu có thể trở thành một thư ký nam nha!
Tại Trung không khỏi thở dài một hơi nhẹ nhõm, như vậy cũng tốt, sau này tổng giám đốc không hài lòng mà tống cổ mình ra, vậy thì còn có thể chen chân tìm được một công việc chạy vặt nhỏ như bưng trà đưa nước đóng dấu các thứ, cao xa hơn một chút thì là làm ở vị trí thiết kế tường lửa (fire wall)…. Ai nha, Kim Tại Trung cậu thật đúng là thiên tài a~!
Trịnh Duẫn Hạo chậm rãi xem xét bản báo cáo của cậu, trong lòng cũng âm thầm khen ngợi Tại Trung. Tuy cậu nhìn qua có chút “lòe loẹt”, nhưng khả năng làm việc chuyên môn cũng không tồi.
Nhịn không được ngẩng đầu nhìn Tại Trung ở phía đối diện vẫn đang “cẩn trọng” nhìn vào máy vi tính nghiên cứu, hắn cảm thấy thật thỏa mãn.
Nhưng thực tế lúc này Tại Trung không phải đang “cẩn trọng” nghiên cứu mà thật ra là do ở trên diễn đàn Cửu Châu Chí thấy qua một bức ảnh khiến câu canh cánh trong lòng.
Bởi vì trên diễn đàn có rất nhiều người đang bàn luận về vấn đề tối hôm qua, vì vậy có người còn tìm tòi ảnh chụp của các nhân vật chính trong câu chuyện, Tại Trung thực ra rất bình tĩnh, cậu chưa bao giờ up ảnh chụp của bản thân lên Internet, bọn họ có tìm mỏi mắt cũng không kiếm được hình của cậu. Điều khiến cậu chú ý chính là ảnh chụp của vị hôn thê cũ, là một cô gái thanh tú trang nhã đang mỉm cười.
Bên dưới bài post có rất nhiều bình luận, cơ bản đều là cảm thán Tố Nhan là mỹ nữ mỹ lệ thanh khiết, ban đầu còn có một vài người đối với cô kín đáo phê bình hiện tại cũng từ phê bình chuyển sang khen ngợi, thậm chí còn có người trở thành fan của cô nàng.
Tại Trung trong lòng có chút tiếc nuối, không nghĩ tới cô bé này xinh đẹp dễ thương như vậy, tuy rằng hình chụp cũng có dấu vết đã qua photoshop, nhưng hai lúm đồng tiền kia vẫn thực đáng yêu, Tại Trung dù đã tự dặn lòng nhưng vẫn không khỏi tự chửi mình ngu ngốc, cứ như vậy mà bỏ lỡ một cô gái xinh đẹp như thế a… Sớm biết thế này nên cường ngạnh đòi lại người! Ai ngờ lại cho tên Đại Đô Đốc một món lời như vậy!
Lại kéo xuống phía dưới, có người up lên ảnh chụp của Chiến Hồn. Ảnh này không hề qua photoshop, khẳng định do người chụp hình là dân chuyên nghiệp, bối cảnh trong ảnh chụp giống như trong một tiệc rượu xã giao của giới thương nghiệp, nhân vật chính là một người đàn ông mặc tây trang, vẻ ngoài rất cuốn hút, tuổi tác cũng chỉ tầm gần 30.
(Hạ Anh: Ờ cái anh này cũng thú vị lắm ^-^)
Tại Trung trừng mắt nhìn nam nhân trong ảnh, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót, cậu cơ bản là không cam lòng thừa nhận đối phương là kẻ không những có vẻ ngoài cuốn hút mà còn có tiền, có sự nghiệp thành công, chuyện tốt dường như đều dành cho những người như bọn họ, cũng khó trách đám con gái luôn vây quanh những kẻ như vậy.
Bình luận bên dưới tràn ngập mỹ từ. Trong lòng Tại Trung có chút nỗi buồn vô cớ, cậu liếc nhìn ảnh chụp của Tố Nhan, cảm giác không cam lòng lại dâng lên, lặng lẽ lưu lại ảnh chụp của cô trong điện thoại, nội tâm thầm nhủ: Dù sao cũng chỉ là ảnh chụp, cũng không phải bỏ lỡ vị hôn thê…
Cha mẹ ơi, con trai thật oan ức a…
—
Tới gần 12 giờ trưa, Trịnh Duẫn Hạo liền lái xe mang Tại Trung đi ăn cơm.
“Những gì tôi vừa nói cậu đã nhớ chưa?”
Tại Trung lập tức thề thốt: “Tổng giám đốc, anh yên tâm đi, uống rượu cũng không phải chuyện gì khó khăn! Nhớ lại năm đó còn học đại học, một mình tôi đã đánh bại 12 người đó! Đây tuyệt đối không phải tôi thổi phồng đâu!”
Trịnh Duẫn Hạo nhìn cậu bằng nửa con mắt: “Tùy cậu tôi mặc kệ, lát nữa nếu tôi say cậu sẽ phải lái xe.”
Ách! Tại Trung lập tức xua tay: “Tôi căn bản không biết lái xe… Tuy nhiên, nếu anh lo lắng chuyện này vậy thì tôi sẽ uống thay anh, tuyệt đối không để anh bị say!” Cậu dừng lại trong giây lát nhìn hắn rồi cẩn cẩn dực dực hỏi: “Nói vậy… tổng giám đốc, tửu lượng của anh không tốt sao?”
Trịnh Duẫn Hạo cong khóe miệng: “Đương nhiên không phải, chỉ là tôi nếu say có thể trông cậy vào cậu lái xe sao? Hơn nữa, lần hợp tác này rất quan trọng đối với công ty chúng ta, nếu cậu có thể chuốc say phía đối tác cũng coi như giúp chúng ta gỡ bỏ một lớp hàng rào. Nếu cậu làm tốt sẽ được tăng lương!”
Tại Trung vừa nghe đến hai chữ tăng lương liền bật dậy nịnh hót: “Anh nói là sự thật sao? Thực sự có thể được tăng lương? Tổng giám đốc anh là cấp trên tốt nhất tôi từng gặp! Có một không hai nha!”
Mà thời điểm khi cậu bước vào phòng, nhìn thấy tổng giám đốc của công ty Phi Dương cùng với trên bàn đã đặt 6 chai rượu đế, Tại Trung lập tức tái xanh mặt đồng thời càng thêm phẫn hận cùng không cam lòng!
Bởi vì tổng giám đốc công ty Phi Dương đang ngồi đối diện với cậu không ai khác chính là người cậu mới nhìn thấy trong ảnh sáng nay, chồng hiện tại của vị hôn thê cũ! Muốn nói tại sao cậu khẳng định như vậy, bởi vì cậu nghĩ đến nếu uống rượu mà mình cũng phải đi theo, vậy khẳng định là tiệc rượu thương nghị, cũng đã nói lên đối phương vừa là kẻ đối đầu cũng là kẻ đồng hành! Vì vậy, vừa nhìn thấy đối phương cùng người trong hình giống nhau đến 9 phần, cả người Tại Trung đều cảm thấy khó chịu.
Tại Trung khẽ nghiến chặt hai hàm răng, ngoại trừ phóng ánh mắt chứa đao nhìn người đối diện, trong lòng còn âm thầm mắng qua Trịnh Duẫn Hạo một lần.
Tên đáng ghét này tại sao không nói trước với cậu một tiếng! Hay là từ đầu hắn đã sớm điều tra rồi, nếu như cậu liều mạng ở giữa đường hắn khiến cậu làm sao chịu nổi a! Ghê tởm hơn chính là hắn lại để cậu cùng tình địch của cậu uống rượu cùng nhau! Trịnh Duẫn Hạo anh là cố ý đúng không?
Tuy nhiên Trịnh Duẫn Hạo cùng tổng giám đốc của Phi Dương Lục Chiến và thư kí của anh ta hoàn toàn không bị trúng đạn, có chút khó hiểu cùng nhìn Tại Trung đang đứng ở cửa nghiến răng nghiến lợi trợn mắt…
Trịnh Duẫn Hạo nhíu mày: “Đứng ở cửa làm gì, mau tới đây ngồi xuống, thời gian của tổng giám đốc Lục rất quý báu.”
Lục Chiến nhíu mày, liếc nhìn qua Tại Trung rồi nói với Trịnh Duẫn Hạo: “Sao vậy, đây là thư kí của cậu? Biểu tình như thấy kẻ thù đúng là dọa người nha.”
Trịnh Duẫn Hạo có chút không hài lòng, liếc mắt ra hiệu cho Tại Trung ngồi xuống.
Bị Trịnh Duẫn Hạo lườm mấy lần, cậu cũng có chút ngượng ngùng, vội vã điều chỉnh lại cảm xúc rồi đi tới ngồi cạnh hắn.
Cậu quyết định nhắm mắt làm ngơ, coi như phía đối diện là… Ách, một con vịt!
Cậu trong lòng âm thầm nhủ, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cũng để cho cậu bình tĩnh một chút.
Ánh mắt Trịnh Duẫn Hạo rất sắc bén, hắn sớm nhận ra thái độ của Tại Trung đối với Lục Chiến có chút khác lạ, thầm suy đoán có phải cậu biết Lục Chiến hay không, thế nhưng nhìn thái độ của Lục Chiến lại giống như không biết cậu. Thật không hiểu Lục Chiến sao lại chọc tới cậu ta, khiến cho sự tức giận của Tại Trung biểu hiện rõ ràng như vậy.
Mà Lục Chiến phía đối diên cũng không quá để tâm vẫn nói chuyện với Trịnh Duẫn Hạo, đuôi mắt thỉnh thoảng có nhìn qua Tại Trung vài lần.
Tại Trung không có tâm tư nghe bọn họ nói chuyện, tay phải vuốt túi lấy ra điện thoại, mở ra ảnh chụp của Tố Nhan rồi khẽ thở dài.
Cuộc đời thật khó lường a, cùng “tình địch” ngồi đối diện, trong lòng thực rối rắm.