Trịnh Duẫn Hạo vốn có dự định sáng sớm khi Tại Trung đến công ty sẽ hảo hảo tâm sự, sẽ xin lỗi cậu vì những câu nặng lời ngày hôm qua, sau đó hai người lại tiếp tục ân ân ái ái. Mà phía bên cha mẹ hắn cũng không muốn để tâm nữa, dù sao đây cũng là chuyện giữa hắn và Tại Trung, hắn không chấp nhận tình huống vì sự hài hòa trong gia đình mà phải hy sinh hạnh phúc của bản thân, càng không thể đồng tình với ý nghĩ loạn thất bát tao của Tại Trung, đương nhiên, mặt ngoài thỏa hiệp là nhất định phải có, vợ dù sao cũng quan trọng hơn.
Thế nhưng đợi suốt mấy giờ liền, chả mấy chốc cũng đã đến giờ nghỉ trưa, Trịnh Duẫn Hạo vẫn chưa thấy Tại Trung đến.
Trong lòng nóng ruột, hắn không thể làm khác gì hơn là đánh đòn phủ đầu, gọi cho cậu một cú điện thoại. Nói thật lòng, Trịnh Duẫn Hạo không thích nhất là việc phải xin lỗi người khác qua điện thoại, tuy rằng rất nhiều người đều thích phương thức không nhìn thấy sẽ không cần để ý đến sắc mặt của đối phương này.
Không ngờ vừa mới gọi tới, đã nghe thấy một giọng nữ vừa quen thuộc vừa xa lạ: Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…
Trịnh Duẫn Hạo có chút lo lắng, nghĩ dưới tình huống bình thường Tại Trung hẳn là hôm qua đã về nhà, nhưng bây giờ điện thoại không gọi được, người cũng không thấy đi làm….. Lẽ nào sau khi hắn rời đi, đã xảy chuyện gì nghiêm trọng?!
Bị chính suy nghĩ của mình hù dọa, Trịnh Duẫn Hạo không khỏi hối hận, bản thân mình không nên vì tức giận mà bỏ em ấy ở lại đó một mình!
Trịnh Duẫn Hạo trong lòng như có lửa đốt, lại gọi tới một số điện thoại khác.
Điện thoại vang vài tiếng, Trịnh phu nhân liền nhận điện thoại.
“Alo? Duẫn Hạo…”
“Mẹ, Tại Trung hôm qua có về nhà không?” Trịnh phu nhân còn chưa nói hết câu đã bị Trịnh Duẫn Hạo ngắt lời.
Đầu dây bên kia, Trịnh phu nhân sửng sốt: “Tiểu Tại? Nó tối qua ngủ ở đây, sáng sớm đã vội vội vàng vàng… nói là muốn bắt xe đi làm.”
“Em ấy hôm qua ngủ ở đó?” Trịnh Duẫn Hạo kinh ngạc: “Mọi người… không cãi nhau?”
“Tiểu tử thúi! Mày cho là ba mẹ xuất thân từ quân đội mà không biết lí lẽ hay sao? Cũng đã già cả tay chân ốm yếu rồi… Hôm qua sau khi mày rời đi, là thằng bé chủ động tìm tới chúng ta thu thập cục diện rối rắm, nó là đứa hiểu lí lẽ, mẹ vốn cũng không định tha thứ cho cái thái độ giận dỗi của mày đâu…. Ai Duẫn Hạo à, con từ nhỏ đến giờ sao gặp chuyện gì cũng chỉ biết xù lông lên, khó khăn lắm mới gặp được một đứa nhỏ hiểu chuyện như vậy, mẹ đương nhiên muốn cho nó một cơ hội, cũng là cho con một cơ hội.”
Trịnh phu nhân nói những gì Trịnh Duẫn Hạo cũng không quá để ý, chính là nghe được bà nói đồng ý cho bọn họ một cơ hội, nhất thời có chút bối rối.
Vốn cho rằng đây là sẽ cửa ải khó khăn, lại có thể bị Kim Tại Trung thoáng cái đánh nát phân nửa?!
Trịnh Duẫn Hạo có chút không dám tin tưởng, nhưng càng nhiều hơn trong đó là sự vui sướng khó kìm nén.
“Mẹ chờ một chút…. Ý mẹ muốn nói là…” Trịnh Duẫn Hạo ngập ngừng, “Ý của mẹ là đồng ý cho chúng con… một cơ hội?”
“Mẹ là cho Tiểu Tại một cơ hội, còn thằng nhóc bất hiếu gặp chuyện chỉ biết đen mặt như mày, cả ba và mẹ đều quyết định không thèm để ý đến mày! Hừ! Cúp máy đây!” Nói xong cũng thực sự cúp điện thoại.
Mấy câu nói tuy rằng đa số là nói lẫy, thế nhưng một tiếng “Hừ” đã bại lộ ý đồ Trịnh phu nhân cũng không muốn tạo khoảng cách với con trai, vì vậy Trịnh Duẫn Hạo ngầm hiểu, cho dù vô tình bị mắng một trận, thậm chí con trai mình còn không nghe lời bằng con của người ta, hắn biết, cửa ải khó khăn này cuối cùng cũng đã vượt qua.
Nhưng nếu mọi chuyện đã bắt đầu tốt đẹp, vậy Tại Trung đâu? Hiện tại, em ấy đang ở đâu?
Kim Tại Trung quả thực không đi làm, nhưng cũng không trở về nhà. Cậu cả đêm qua không ngủ được, trong lòng có chút hoảng hốt, có chút bối rối, nhưng chung quy lại không biết mình hoảng hốt cái gì. Chỉ là nhớ lại những gì đã nhìn thấy tối hôm qua, cậu lại không tự chủ được mới sinh ra loại cảm giác này….
Xe buýt chạy từ đầu trạm tới cuối trạm cũng không quá nửa giờ, Kim Tại Trung cứ như vậy vây trong cảm giác trống rỗng ngồi hết chặng đường.
Cậu không muốn để ý tới những suy nghĩ hỗn loạn này, nhưng mỗi khi nghĩ tới những ngày tháng trong trò chơi, nhất là thời gian cậu và Hạo Thủy Chi Thương bên nhau, Tại Trung lại đau đầu, giống như có hai bàn tay vô hình cạy mở đầu óc của cậu đến đau nhức.
Đến cuối cùng, Tại Trung đơn giản bỏ qua, mơ màng ngủ ở trên xe thẳng cho đến lúc xuống, nhìn thấy trước mặt là trạm xe lửa người đến người đi, cậu vẫn chưa hoàn hồn.
“Cậu à đi Đông Bình sao? chúng tôi có cho thuê xe, rất rẻ nha!”
“Xe đi Sa Nam đây! Chỉ 8 đồng một lượt, 8 đồng một lượt thôi!
…..
Mấy ông chú bà bác vây quanh Tại Trung liên tục ồn ào huyên náo, hại cậu bị tiếng hô hào của bọn họ làm cho đau hết cả đầu, lập tức vòng qua bọn họ đi đến trạm xe lửa.
Trong đại sảnh người qua người lại rộn ràng náo nhiệt, bởi vì sắp đến năm mới, cho nên lượng người chuẩn bị về quê ăn tết rất đông.
Kim Tại Trung bị đám người chen lấn đẩy đến một góc, trong lòng không kìm nén nổi cảm giác hốt hoảng dần dần dâng lên. Cậu chợt nhớ tới chuyện gì đó, móc điện thoại ra khỏi túi, thì phát hiện điện thoại đã hết pin.
Tại Trung chán nản rũ tay xuống, bị những người xung quanh đẩy qua đẩy lại không biết bản thân đang đi về đâu, những ngọn đèn màu sắc rực rỡ không ngừng đung đưa trước mắt, khiến cho cậu không phân biệt được đâu là hình đâu là bóng…
Cho đến khi…
“Ai da! Chàng trai này bị sao rồi!”
“Chớ đẩy chớ đẩy! Ở đây có người ngất xỉu!”
“Mau gọi 119!”
—-
Kim Tại Trung cảm thấy rất ầm ĩ, thật nhiều loại âm thanh không ngừng vọng vào trí não của cậu, khiến cho đầu cậu phát đau…. Tại trung cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cậu muốn nghỉ ngơi một lát, chỉ cần một lúc thôi, một lúc thôi, là tốt rồi….
Trầm Xương Mân chuẩn bị xuống lầu ăn trưa thì bị một hộ sĩ kéo lại.
“Bác sĩ Trầm, vừa rồi có một bệnh nhận ngất xỉu ở trạm xe lửa được đưa tới, tôi cảm thấy cậu ấy nhìn rất quen, anh có thể bớt chút thời gian qua xem cậu ấy một chút được không?” Hộ sĩ cấp bách.
Trầm Xương Mân xưa nay vẫn lấy ăn làm trời, ghét nhất là đến giờ ăn còn bị người khác làm phiền, nghe vậy không vui đáp: “Ai nha mỗi ngày người tới bệnh viện nhiều như vậy, nhìn ai cũng quen mắt cả. Sắp đến 12h trưa rồi, tôi sắp chết đói rồi, ăn không đúng bữa dễ mập lắm đó em gái à ~”.
Hộ sĩ nghe vậy vẫn ngăn cản cậu: “Anh đi xem bệnh nhân đó đi mà! Tôi định dùng điện thoại của anh ấy để gọi cho người nhà nhưng điện thoại của anh ấy lại hết pin mất rồi…. Anh khẳng định nhớ rõ anh ấy, mới gần đây khi anh ấy tới đây băng bó tay tôi thấy hai người còn nói chuyện vui vẻ thân thiết với nhau mà!”
“Băng bó tay?” Trầm Xương Mân vốn định bỏ qua hộ sĩ nghe vậy liền khựng lại, “Là người bị thủy tinh đâm vào tay?”
“Đúng vậy.” Hộ sĩ vội vàng gật đầu.
Trầm Xương Mân lập tức xoay người, vừa đi vừa nói: “Người đang nằm ở phòng nào! Mau đưa tôi tới đó!”
Thực ra Tại Trung cũng không hôn mê quá lâu, chỉ là cậu thực sự không muốn tỉnh lại nên đơn giản cứ để bản thân thiếp đi như vậy.
Chỉ là lúc tỉnh lại, cậu cũng không rõ là đêm hay ngày.
“Ai da cảm tạ trời đất, cuối cùng anh cũng tỉnh!” Trầm Xương Mân ngồi ở chiếc ghế bên cạnh giường thấy Kim Tại Trung mở mắt liền lớn tiếng kêu, “Tôi đã định dùng biện pháp sốc điện nếu anh còn không chịu tỉnh lại!”
Kim Tại Trung cau mày hỏi, “Đây là bệnh viện?”
“Đúng vậy, thần kỳ thật, mỗi lần tôi nhìn thấy anh đều trong tình huống này. Được rồi, có muốn gọi điện thông báo cho Trịnh Duẫn Hạo không?”
Kim Tại Trung nghe vậy sửng sốt, nói: “Không cần… Anh ấy bây giờ hẳn là đang bận làm việc…”
Trầm Xương Mân nghe được trong lời nói của cậu mang theo chút cô đơn, dè dặt hỏi: “Sao vậy, giữa hai người xảy ra chuyện à? Tôi nghĩ là… dưới tình huống bình thường nếu anh xảy ra chuyện gì thì anh ấy sẽ là người đưa anh tới bệnh viện, nhưng hôm nay anh lại một mình ngất xỉu ở trạm xe lửa, chuyện này rất không bình thường…. anh sao lại nhìn tôi như vậy?”
“Cậu…. biết tôi và Trịnh Duẫn Hạo…”
Trầm Xương Mân cười cười: “Người sáng suốt đều nhìn ra được, huống chi tôi và anh ấy cũng tính là bạn bè thân thiết…. Ôi chao được rồi, nói đến chuyện này anh ấy còn phải cám ơn tôi, tôi đã giúp Trịnh Duẫn Hạo không ít chuyện quan trọng.”
Kim Tại Trung rũ mi mắt: “Là vậy sao… vậy cậu cũng biết chuyện anh ấy có chơi game?”
Trầm Xương Mân nghe xong lời này trong lòng nhất thời nổi lên dự cảm xấu.
“Sao đột nhiên anh lại hỏi chuyện này?” Trầm Xương Mân trước hết hỏi một câu.
Kim Tại Trung nhắm mắt lắc đầu: “Tôi cũng không biết…. atôi hiện tại có cảm giác, cảm giác như mình bị lừa dối… Ngày hôm qua tôi và anh ấy vừa cãi nhau, kỳ thực chúng tôi hoàn toàn không nhất thiết phải cãi nhau… Sau đó tôi lại phát hiện vài thứ trong máy vi tính của anh ấy… Tôi, tôi hiện tại không biết những lời anh ấy đã nói có bao nhiêu là thật bao nhiêu là giả…”
Nghe Tại Trung nói xong, Trầm Xương Mân thoáng trầm mặc, xem ra Kim Tại Trung đã biết.
Hai người cũng không ai mở miệng nói chuyện khiến cho không khí trong phòng có chút vắng lặng.
Qua một hồi lâu, Trầm Xương Mân mới phá vỡ trầm mặc: “Anh phân vân không biết anh ấy nói cái nào là thật cái nào là giả, nhưng tôi có thể chứng minh, tình cảm anh ấy giành cho anh tuyệt đối là chân thật. Nói thật, khi anh ấy ở nước ngoài cũng theo không ít người, thế nhưng anh mới chân chính là người đầu tiên anh ấy theo đuổi, khi theo đuổi anh anh ấy đã tìm tới tôi để hỏi ý kiến chứ không còn vẻ cao cao tại thượng như lúc trước, có một người khiến cho anh ấy mỗi ngày vắt óc suy nghĩ đến mức cơm quên ăn nước quên uống, người đó khẳng định là người có vị trí rất quan trọng trong lòng anh ấy. Như vậy, anh vẫn không thể xác định sao?”
“Nhưng… anh ấy đã gạt tôi…” Kim Tại Trung phản bác.
“Vậy rốt cuộc là anh quan tâm anh ấy đã lừa anh cái gì, hay chỉ đơn giản là vì anh ấy đã lừa dối anh?”
“Tôi…” Tại Trung nhất thời không biết nói sao.
“Vầy đi, tôi sẽ giúp anh phân tích. Nếu như anh để ý chuyện anh ấy lừa anh cái gì đó, tỷ như anh ấy lừa anh tiền, tôi nghĩ chuyện này không có khả năng, có lẽ là lừa tình cảm của anh, cá nhân tôi cho rằng chuyện này không đến mức đó…. Quan trọng là anh ấy cũng chưa từng lừa dối anh về tình cảm, những chuyện khác cũng sẽ không quá quan trọng. Khả năng thứ hai, anh giận anh ấy chỉ đơn giản vì anh ấy đã lừa dối anh, nếu như anh không chấp nhận được chuyện này, không cần để ý đó là lừa về cái gì, sớm chia tay thì hơn.”
Tại Trung bị Trầm Xương Mân nói cho sửng sốt, cảm giác đại não lại phát đau, chỉ là lần này suy nghĩ đã không còn bị bế tắc.
“Chuyện này…. cũng không hẳn… là chuyện lớn…” Mất một lúc, Kim Tại Trung mới nói ra được.
Xương Mân trong lòng khẽ thở phào, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ bình tĩnh nhún vai nói: “Vậy anh không cần thiết phải quá để ý, đợi lát nữa tôi gọi anh ấy đến anh mắng cho anh ấy một trận không phải là xong rồi sao? Mấy chuyện này càng để lâu lại càng dễ gây rạn nứt, đến lúc đó xử lý không tốt sẽ chỉ để lại tiếc nuối cho cả hai.”
Tại Trung tâm lý còn chưa thực sự thích ứng, nhưng cũng hiểu được những lời Xương Mân nói rất có lý, mình cũng không có gì để phản bác, không thể làm gì khác hơn là gật đầu.
Trịnh Duẫn Hạo vừa nhận được điện thoại của Trầm Xương Mân đã ngay lập tức chạy tới bệnh viện, vừa nghĩ tới Trầm Xương Mân nói Tại Trung bị ngất xỉu ở trạm xe lửa, rồi làm sao mà bị tụt huyết áp, lại còn tinh thần không ổn định, hai vành mắt thâm quầng… trái tim của hắn khẽ nhói. Nghĩ tới Tại Trung bị như vậy tất cả đều là do mình, hắn hận không thể ngay lập tức cho mình hai cái tát!
Cho nên trước khi tìm thấy được phòng bệnh, Trịnh Duẫn Hạo cũng không để tâm tới những chuyện khác, cho đến khi nhìn thấy Tại Trung đang ngồi trên giường bệnh ăn cơm, hắn lúc này mới nhớ tới bốn chữ Xương Mân đã nói trong điện thoại: “Việc đã bại lộ.”
A! Quên mất trước khi vào phải suy nghĩ lý do sau đó mới vào nhận tội!
Thế nhưng đã vào cửa rồi trở ra căn bản không phải phong cách của Trịnh Duẫn Hạo, vì vậy hắn đành phải cứng rắn đi tới trước giường bệnh, nhìn Tại Trung đang ăn cơm không thèm ngẩng lên nhìn hắn một lần.
Hai người trong nhất thời đều không biết nói gì. Kim Tại Trung nhìn qua như đang đắm chìm vào trong hương vị của đồ ăn, nhưng trên thực tế lại đang suy nghĩ làm sao trước hết hạ được khí thế của Trịnh Duẫn Hạo. Mà Trịnh Duẫn Hạo tự biết bản thân đuối lý, hắn không muốn vừa mở miệng đã khiến cho Tại Trung ngất xỉu.
Ai, hình thức ở chung của hai người này càng lúc càng giống vợ chồng già nha!
Rốt cuộc, Tại Trung cũng ăn xong, vừa định đem hộp cơm đặt lên bàn trà bên cạnh, Trịnh Duẫn Hạo đã nhanh nhẹn chạy lên cầm lấy để ở một bên.
Kim Tại Trung liếc hắn một cái rồi ngồi dựa lên giường đọc báo.
Duẫn Hạo thấy Tại Trung không để ý đến mình, đành phải chủ động xuất kích: “Ừm… Tại Trung, hiện tại em thấy khá hơn chút nào chưa?”
Tại Trung gật đầu, tiếp tục xem báo.
Trịnh Duẫn Hạo kéo ghế qua ngồi xuống, nhìn cậu nói: “Chuyện lúc trước đều là lỗi của anh… Ngày hôm qua cãi nhau với em cũng là anh sai, chuyện trong trò chơi cũng là anh sai… anh… anh từ trước đến giờ chưa từng biết xin lỗi, cũng không biết nên nói làm sao để em tha thứ… nếu em muốn có thể đánh anh, cũng là do anh sai.”
Kim Tại Trung không giả bộ được nữa, ngẩng đầu nhìn Trịnh Duẫn Hạo: “Anh ngày hôm qua không phải nói năng hùng hồn đầy lý lẽ nói tôi căn bản không hề thích anh sao? Thế nào hôm nay lại chủ động nhận mọi sai lầm về mình vậy.”
Trịnh Duẫn Hạo nghe vậy nghẹn lời, lắp bắp trả lời: “Anh… anh khi đó nóng giận mất tỉnh táo… Tại Trung, em đừng tức giận có được không? Sáng sớm nay anh gọi điện cho em nhưng em lại không bắt máy đã đủ khiến anh phát điên, sau đó anh gọi điện cho mẹ, biết ba mẹ đã đồng ý cho chúng ta cơ hội, anh gần như không tin được… Ai, chuyện này là do anh làm không tốt, chuyện khó khăn như vậy phải để em một mình giải quyết…. Sau này anh sẽ không như vậy nữa, tuyệt đối!
Kim Tại Trung lại liếc mắt nhìn hắn: “Vậy chuyện trong game thì sao?”
Trịnh Duẫn Hạo: “….”
Thấy hắn không đáp lời, Tại Trung tức giận: “Tôi hôm qua đã thấy hết, anh đừng có giả ngu.”
“Anh không có giả ngu… chỉ là… Tại Trung…” Trịnh Duẫn Hạo bỗng nhiên có chút ngượng ngùng: “Chuyện anh là nhân yêu thực sự rất khó nói ra… nhất là đối với người mình thích…”
Lúc này đến phiên Kim Tại Trung: “…”
Trịnh Duẫn Hạo chủ động nắm tay Kim Tại Trung, xuất ra thủ đoạn vô lại: “Được rồi Tại Trung, đừng tức giận nữa mà, cẩn thận không anh sẽ gọi điện cho mẹ, chiếu theo mức độ yêu thích của bà đối với em bây giờ, nhất định sẽ lập tức đến đây, đến lúc đó em không chịu nổi đâu.”
Kim Tại Trung trừng mắt liếc hắn, thái độ mềm mỏng hơn: “Tuy rằng tôi có thể tha thứ cho anh… thế nhưng, tại sao anh lại lợi hại như vậy? Tại sao có thể làm được như vậy a! Tôi bây giờ suy nghĩ lại vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, tuy rằng trong trò chơi anh quả thực rất lạnh lùng… nhưng quả thực tôi chưa bao giờ nghĩ tới anh là nhân yêu… Anh không cảm thấy chuyện này quá thần kỳ sao?”
Trịnh Duẫn Hạo: “…” Có thể đổi đề tài không?
Kim Tại Trung tiếp tục nói: “Còn nữa, những trang bị kia của anh rốt cuộc là tự mình kiếm được hay là dụ đỗ đàn ông mà lấy được đấy? Nếu làm nhân yêu có lợi như vậy tôi cũng muốn thử một lần, thử đổi sang chơi acc nữ xem, nói không chừng tiền bạc và vân vân đều có thể tiết kiệm, như vậy đỡ tốn biết bao nhiêu tài nguyên a!”
Muốn đem đề tài thuận lợi thay đổi, Trịnh Duẫn Hạo nói: “Được rồi Tại Trung, em có biết Trầm Xương Mân, chính là bác sĩ Trầm, chính là Nai con thích ăn bánh không.”
Kim Tại Trung: “…!!!”
Bên kia phòng làm việc, Trầm Xương Mân đang xem tạp chí người lớn bỗng nhiên hắt hơi một cái thật to.