Trịnh phu nhân bởi vì nhớ con trai, cho nên trên bàn cơm hầu hết đều là những món Trịnh Duẫn Hạo thích ăn, ngoài ra còn có một chút sơn trân hải vị Trịnh phu nhân thường ngày rảnh rỗi cùng đầu bếp học làm, vừa nhìn qua một bàn đồ ăn có thể so sánh với Trung Quốc bữa tiệc Mãn Hán.
Trịnh lão gia Trịnh Khánh Trạch đối với hành vi không thèm ở nhà cũng không quan tâm đến sự lo lắng của cha mẹ của ai kia vốn đã cảm thấy khó chịu, hiện tại nó lại còn dắt theo một người đàn ông về nhà nói muốn ở cùng người ta cả đời… Con mẹ nó đúng là bực mình! Có lúc trong khoảnh khắc Trịnh Khánh Trạch đã nghĩ tới trước kia bản thân còn khỏe mạnh có thể uốn nắn nó nhiều hơn một chút, có lẽ hiện tại sẽ không như bây giờ.
Kim Tại Trung rụt rè ngồi xuống bàn cơm, tay chân cũng lúng túng không biết nên đặt ở đâu cho phải, tuy rằng Trịnh Duẫn Hạo vẫn luôn dùng ánh mắt trấn an cậu, thế nhưng cũng không khiến cho tâm trạng của Tại Trung ổn định được thêm tí nào.
Trịnh phu nhân căn cứ theo thái độ không cần dài lâu chỉ cần an ổn, chủ động tiếp cận Kim Tại Trung.
“Ừm, Tại Trung … Bác có thể gọi con là Tại Trung không?” Trịnh phu nhân lúc còn trẻ cũng là một đại mỹ nhân, hiện tại tuy đã qua tuổi 50 nhưng nụ cười của bà vẫn khiến người ta thấy thiện cảm.
Bỗng nhiên bị gọi tên làm cho Tại Trung không kịp đề phòng, thoắt cái ngẩng đầu nhìn Trịnh phu nhân, lại nhìn Trịnh Duẫn Hạo, nhìn thấy sự cổ vũ trong mắt của đối phương, Kim Tại Trung mới lấy hết can đảm trả lời: “Được ạ, thực ra lúc nhỏ ba mẹ con thích gọi con là Tiểu Tại… Nếu như bác không chê cũng có thể gọi con như vậy…”
Thái độ khi trả lời của Kim Tại Trung không phải quá tự tin, nhưng vẫn đủ sự bình ổn, hảo cảm của Trịnh phu nhân đối với đứa nhỏ này lập tức tăng lên, ánh mắt nhìn cậu cũng trở nên dịu dàng hơn.
“Tiểu Tại? Cái tên này đúng là tạo cho người ta cảm giác gần gũi, con là nhân viên trong công ty của chúng ta sao?”
Kim Tại Trung khéo léo gật đầu: “Con lúc trước làm ở tổ nghiên cứu, hiện tại….” Liếc qua Trịnh Duẫn Hạo một cái, lại nói tiếp: “Hiện tại là trợ lý của tổng giám đốc ạ…”
Vừa nghe lời này, Trịnh Khánh Trạch vốn mang tâm tình khó chịu ngay lập tức đập đũa lên bàn, đồng thời khiến cho Tại Trung đang nơm nớp lo lắng và Trịnh phu nhân vốn định tiếp lời cậu cùng giật mình.
“Ha, tôi đã nói mà? Trịnh Duẫn Hạo mày được lắm, lúc trước tao còn thắc mắc mày tại sao không chịu tiếp nhận nữ trợ lý tao chọn cho mày, hóa ra đã có ý định an bài vị trí này cho tình nhân bé nhỏ của mày!” Giọng nói của Trịnh Khánh Trạch mang theo ý châm chọc rõ ràng, khiến cho mọi người trên bàn đều không thoải mái.”
“Ba, ba suy nghĩ nhiều rồi, nữ trợ lý ba chọn lúc trước ngoài ngực to eo nhỏ thì còn có gì tốt? Một khi con đã tiếp nhận công ty, con sẽ không chấp nhận một người vô dụng!” Trịnh Duẫn Hạo nhìn sang Tại Trung, “Hơn nữa, Tại Trung là một người luôn luôn nỗ lực làm việc, chí ít trong mắt con, từ khi làm trợ lý cho con em ấy đã tiến bộ hơn rất nhiều.”
Một ánh mắt ôn nhu, một câu nói giống như một cơn gió mát lướt nhẹ qua khiến cho nội tâm Tại Trung vô cùng ấm áp, tuy rằng bản thân vẫn tự cho rằng mình vẫn còn rất kém cỏi, thế nhưng sau những chuyện đã xảy ra, Trịnh Duẫn Hạo lại cảm thấy cậu có tiến bộ, loại cảm giác được người mình thích công nhận thật khiến người ta không thể kiềm chế được!
Trịnh phu nhân liếc thấy sắp có một trận đại chiến sắp xảy ra trên bàn ăn, liền trừng mắt nhìn Trịnh Khánh Trạch: “ Ông đã lớn tuổi rồi lại còn muốn so đo với bọn trẻ? Chẳng bao lâu nữa là đến năm mới rồi, ông không thể để mọi người yên ổn được hay sao?” Lại nhìn về Tại Trung, “Tiểu Tại, con ăn nhiều một chút, không cần để ý tới ông già này, tuy rằng hiện tại dì vẫn chưa thể tiếp thu được chuyện con trai của dì thích con, nhưng bỏ qua chuyện này, trong lòng dì rất quý con, dì tin tưởng con là người có lòng cầu tiến, nếu không con trai của dì cũng sẽ không mang con tới đây.”
Kim Tại Trung ngại ngùng cười: “Cảm ơn bác…. Thực ra con cũng hiểu được tâm trạng của bác trai….” Nói rồi liếc mắt nhìn Trịnh Khánh Trạch, thấy ông vẫn tỏ vẻ xa cách, lại nhìn Trịnh Duẫn Hạo, nhận được ánh mắt tán thành của người kia, tiếp tục nói, “Lúc trước khi em trai con nói nó thích đàn ông, phản ứng của con lúc đó cũng giống như bác trai vậy, không thể hiểu được, thậm chí còn rất tức giận, nghĩ rằng loại chuyện này tại sao lại có thể phát sinh ở trên người thân cận nhất của mình… Nhưng tục ngữ nói rất đúng, quan tâm tắc loạn, dùng cái nhìn của bản thân để nhìn chuyện tình cảm của người khác là hoàn toàn sai lầm, con lúc trước cũng vì thế mà chiến tranh lạnh với em trai một thời gian, khiến cho cả hai đều thương tâm… Mãi cho đến một ngày, khi con cũng trở nên giống như nó, con mới nhận ra hành vi của mình lúc trước thật ngớ ngẩn. Cho nên, một việc nếu như bản thân chưa từng tự trải qua, sẽ rất khó đạt được một nhận thức chung, sự lo lắng và bất an của bác trai con hoàn toàn có thể hiểu.”
Tại Trung khó có được một lần nói ra một phen đạo lý lớn lao như thế, người đầu tiên cảm thấy kinh ngạc chính là Trịnh Duẫn Hạo, hắn cảm thấy khó mà tin được Tại Trung lại có lúc chững chạc như vậy, những câu nói sâu lắng xuất phát từ tình cảm chân thật, loại cảm giác kỳ diệu này khó mà diễn tả được giống như một người đi dạo bên bờ biển nhặt được một vỏ sò xinh đẹp, nghĩ phải giữ thật kỹ, rồi lại trong lúc vô tình mở ra nhìn thấy bên trong đó cất giấu một viên ngọc trai mượt mà trong sáng, quả thực…. được lời rồi!
Đương nhiên, ngoại trừ Trịnh Duẫn Hạo cảm thấy vô cùng kinh ngạc, trong lòng Trịnh phu nhân cũng có chút giật mình, không nghĩ tới đứa nhỏ này nhìn thoáng qua có vẻ không phải là người quá khôn khéo, lại có thể nói được những lời hợp tình hợp lý đến vậy, khiến cho trong lòng bà cũng có chút dao động.
Chỉ là, hai người này tuy đối với Tại Trung phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa, nhưng có người nghe những lời như vậy lại không thấy thoải mái, dù thế nào cũng phải kiếm lý do để châm chọc.
Quả nhiên, Trịnh Khánh Trạch lập tức trả lời một cách mỉa mai: “Hừ, thì ra ngay cả em trai cũng như vậy, cậu có tư cách giảng đạo lý với tôi? Nói theo ý cậu thì tôi cũng phải thử nghiệm một lần mới hiểu được cái kiểu tình cảm của các người sao? Hay lúc nào đó tôi liền ra ngoài kiếm một lão già nói chuyện yêu đương, nói không chừng lúc đó tôi có thể hiểu được tình cảm của hai người, còn ngay lập tức phê chuẩn cho Duẫn Hạo cưới cậu vào cửa!”
Vừa nghe những lời này, sắc mặt của Kim Tại Trung nhất thời trắng bệch, tinh thần chiến đấu vốn đang lên cao ngay lập tức xuống dốc không phanh, đầu như bị người ta giáng cho một cú đau đớn, muốn mở miệng nói cái gì đó lại giống như bị nghẹn ở họng, cái gì cũng không phản bác được, hai bàn tay đặt dưới bàn run rẩy, rõ ràng đã chuẩn bị tinh thần không quan tâm đến những lời châm chọc này nhưng nỗi đau vẫn cứ xâm chiếm trái tim của cậu.
Mà Trịnh Duẫn Hạo ngồi bên cạnh luôn âm thầm ủng hộ Tại Trung cũng biến đổi sắc mặt, muốn có bao nhiêu khó coi liền có bấy nhiêu khó coi.
Bữa cơm này đã định trước là không yên ổn, ngoại trừ Trịnh phu nhân luôn một lòng cầu phu thê đầm thắm, con cái mạnh khỏe bình an, Trịnh Khánh Trạch lại không muốn để cho hai người bọn họ thoải mái muốn khiến cho bọn họ mất mặt, Trịnh Duẫn Hạo thì vẫn một mực kiên trì, Kim Tại Trung lại muốn dùng phương pháp hòa bình để hai bên có thể hiểu cho nhau, kết quả duy nhất vẫn là xung đột khắc khẩu.
Bình thường Trịnh Duẫn Hạo không phải là người dễ để lộ cảm xúc, thế nhưng đối với những chuyện liên quan đến Tại Trung thì lại không cách nào kiềm chế được. Hắn buông chén đũa, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cha mình: “Ba, ba muốn làm khó dễ con thế nào cũng được, nhưng ba không nên làm tổn thương Tại Trung, cậu ấy không giống với ba, ba là người đã từng trải, khả năng tranh luận đấu khẩu của ba cũng được mài dũa qua những khó khăn chìm nổi của cuộc đời, còn em ấy lại là người rất đơn giản thuần khiết, cơ bản nói không lại được ba, cứ chèn ép em ấy như vậy chẳng lẽ ba không cảm thấy quá đáng sao?”
Trịnh phu nhân vừa nghe Trịnh Duẫn Hạo nói xong, lập tức mở miệng: “Duẫn Hạo?”
Trịnh Khánh Trạch bị con trai nói thẳng vào mặt làm sao có thể chịu đựng mà không phản kháng, cũng ngay lập tức đập bát quát mắng: “Mày muốn làm phản sao? Hôm nay ngay cả tao có đánh nó mày cũng không có tư cách giáo huấn lão già này! Tao coi như đã nhìn rõ, lễ nghi khi còn bé mày được học, hay những điều mày học được trong sách vở khi ở nước ngoài, tất cả đều bị chó gặm rồi! Hiện tại xảy ra chuyện lớn như vậy, mày lại vì một người ngoài mà đối đầu với tao! Tao thấy không bao lâu nữa mày sẽ uy hiếp tao phải cùng mày thoát ly quan hệ cha con có phải không?! Hừ, những lời tao đã nói với mày, hôm nay tao nhắc lại một lần nữa, mày nếu còn tiếp tục quan hệ với đàn ông—— bất kể có phải người đó là Kim Tại Trung hay không —— thì mày liền cút ra khỏi Trịnh gia, vĩnh viễn đừng nghĩ bước chân vào ngôi nhà này nữa!” Nói xong hầm hừ tức giận rời đi, không thèm liếc nhìn Trịnh Duẫn Hạo lấy một cái.
Phản ứng của ông khiến cho Tại Trung nôn nóng, tuy rằng vẫn chưa nghĩ tới chuyện sẽ nhanh chóng chiếm được tình cảm của hai người lớn, thế nhưng cậu cũng không muốn khiến cho quan hệ của bọn họ trở nên căng thẳng như vậy! Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của Trịnh Duẫn Hạo, mặc dù sắc mặt của hắn có chút khó xử, thế nhưng vẫn không buông lỏng dấu hiệu tỏ ý sẽ không chịu đi xin lỗi ba của mình.
Vẫn là Trịnh phu nhân phản ứng nhanh, tức giận nói một câu: “Duẫn Hạo, sao con có thể nói với ba con như vậy?!” Nói xong cũng đuổi theo Trịnh Khánh Trạch lên lầu hai.
Kim Tại Trung thấy bầu khí càng lúc càng căng thẳng, trong lòng càng thêm rối rắm, giọng nói cũng thiếu đi phần kiềm chế: “Duẫn Hạo sao anh có thể nói chuyện với ba anh như vậy, cho dù ông ấy có mắng tôi anh cũng không nên nói nặng như vậy! Cha mẹ lo lắng cho con cái là nhân chi thường tình, anh nói như vậy ba anh sẽ tức giận và đau lòng lắm anh biết không?!”
Trịnh Duẫn Hạo cũng biết mình đã có phần nặng lời, thế nhưng tính tình của hai cha con họ rất giống nhau, hiện tại bảo hắn khom lưng cúi đầu hắn làm không được, hơn nữa hắn từ nhỏ đã sống tự lập, tuy nói hắn là con trai độc nhất của Trịnh gia, thế nhưng từ khi sinh ra đến giờ cũng không thân thiết với Trịnh Khánh Trạch. Mà chuyện này giống như mồi lửa khơi mào tranh chấp của hai bên, lúc này tất cả đều bùng nổ, nếu không phải một bên mất mạng thì cũng là lưỡng bại câu thương.
Trịnh Duẫn Hạo đứng lên kéo tay Tại Trung nói: “Trước hết để anh đưa em về.”
Kim Tại Trung lúc này lại ngang bướng, tránh khỏi bàn tay của Trịnh Duẫn Hạo: “Duẫn Hạo, đây là thái độ khi gặp khó khăn của anh sao? Vội vàng đưa tôi rời khỏi đây sẽ giải quyết được vấn đề sao?”
“Ba anh hiện tại đang rất tức giận, em còn ở lại đây sẽ chỉ khiến ông ấy coi em là chỗ trút giận mà thôi!” Trịnh Duẫn Hạo cũng gấp gáp.
“Tôi vẫn muốn ở lại, chí ít chúng ta cũng phải đi xin lỗi bác trai…. Duẫn Hạo, anh không thể vì tôi mà bất hòa với cha mẹ.”
“Tại Trung, anh cũng không muốn em bị tổn thương, nghe anh, về trước đi, ba anh sẽ nguôi giận nhanh thôi!”
“Không được, nhất định phải làm cho bác trai nguôi giận mới được, nếu không tôi sẽ không đi!”
Trịnh Duẫn Hạo lúc này cảm thấy phiền muộn, giọng nói cũng mang theo chút tức giận: “Lúc trước không phải em làm loạn lên nói không muốn tới sao? Hiện tại anh cho em đi em lại trêu ngươi anh, mấy người nhất định phải đối chọi với tôi thì mới cảm thấy dễ chịu hay sao?!”
Tại Trung nhìn thấy dáng vẻ muốn phát hỏa của Trịnh Duẫn Hạo, trong ngực bỗng nhiên cảm thấy khố sở: “Duẫn Hạo…. anh, anh không hiểu đâu…. Tôi nhiều năm như vậy không có cha mẹ ở bên cạnh yêu thương chăm sóc, cho nên hiểu được tầm quan trọng của việc có cha mẹ… Trung Quốc có câu ngạn ngữ, con muốn dưỡng mà cha mẹ đã không còn, tôi không muốn anh vì tôi mà tương lai sẽ cảm thấy hối hận…. Có thể tôi sẽ vẫn ở bên cạnh anh, nhưng nếu chuyện này làm ảnh hưởng đến sự hòa thuận của gia đình anh, tôi nghĩ…. Tôi sẽ không chút do dự lựa chọn chia tay…”
Lời này cũng không phải xuất phát từ thật tâm của Kim Tại Trung, thế nhưng, sau khi ba mẹ qua đời cậu đã luôn mong ước, sẽ có được một gia đình hoàn hảo đầy đủ cha mẹ, vì vậy cậu rất sợ hãi phải nhìn thấy cảnh gia đình bất hòa hay vợ con ly tán. Cậu không muốn trở thành lưỡi đao chia rẽ hạnh phúc của gia đình Trịnh Duẫn Hạo, nếu như bắt cậu phải lựa chọn, cho dù có đau lòng đến mấy, cậu vẫn sẽ chọn rời khỏi Trịnh Duẫn Hạo.
Quả nhiên nghe xong những lời này Trịnh Duẫn Hạo kinh sợ đến mức không nói nên lời, mang vẻ mặt không thể ngờ được nhìn Tại Trung, ánh mắt ấy nhìn cậu giống như một người xa lạ.
Hai người thoáng nhìn nhau nhưng không nói gì, Tại Trung cũng tự giác được mình đã làm tổn thương hắn, cũng không biết hiện tại nên nói gì để bù đắp lại, chỉ có thể cau mày có chút thương tâm nhìn hắn. Cậu vốn không phải người giỏi ăn nói, chỉ là vướng mắc trong lòng lại không thể không để tâm, tùy hứng làm bậy sẽ khiến cho lương tâm bất an, cậu không được phép thương tổn một Trịnh Duẫn Hạo luôn yêu thương cậu, cũng như uy nghiêm và tấm lòng thương con của Trịnh lão tổng tài, còn có Trịnh phu nhân hiền lành nhân hậu, cậu làm không được….
Qua hai phút, tâm trạng của Trịnh Duẫn Hạo từ khiếp sợ đến tức giận sau đó lại bình tĩnh, hắn bất đắc dĩ cười khổ: “Quả nhiên… Vẫn chỉ có anh lo được lo mất, sợ em sẽ rời khỏi anh, cho nên tìm mọi cách giữ chặt em ở bên cạnh anh…. Thì ra em cũng không yêu anh giống như anh đã nghĩ….. Em nói em vì hạnh phúc gia đình của anh mà rời khỏi anh, anh hiện tại còn cái gì mà không dám làm? Anh nghĩ ba của anh có lẽ vẫn luôn chờ em nói những lời này…. Kim Tại Trung, em được lắm!” Nói xong phất tay áo trực tiếp đi qua phòng khách mở cửa rời đi.
Kim Tại Trung trong lòng quặn đau, lại không dám quay đầu nhìn Trịnh Duẫn Hạo rời đi, trong lòng cũng hối hận vì những gì mình đã nói, thế nhưng, hiện tại cậu đã không thể lùi bước, cậu không thể trở thành tội nhận phá hoại gia đình người khác, tuyệt đối — không thể!
Thời điểm Tại Trung đi lên lầu hai chợt nghe từ bên trong thư phòng khép hờ truyền đến giọng nói của Trịnh phu nhân.
“Con trai giờ cũng đã lớn, nó nói như vậy hẳn cũng là khó kìm lòng nổi, ông nói xem không phải ông cũng như vậy sao?”
“Không kìm lòng nổi? Mình à, bà thấy bộ dạng của nó bây giờ có giống như không kìm lòng nổi? Tôi thấy đầu nó toàn là bông gòn thì có, căn bản là điên rồ!”
“Vậy ông nhất thiết phải so đo với nó? Ông cũng có khác gì, tức giận lên có khác gì đàn gảy tai trâu không?”
Kim Tại Trung có chút mất tự nhiên gõ cửa, cậu đã không có đường lui, vậy chỉ có thể tiến tới.
Trịnh phu nhân thông qua khe hở thấy người gõ cửa là Tại Trung, sắc mặt vốn không được tốt cũng dần dần dịu lại: “Tiểu Tại? Con sao lại lên đây? Duẫn Hạo đâu?”
Tại Trung có chút quẫn bách đi vào, thấy Trịnh Khánh Trạch vẻ mặt không dễ chịu ngồi ở sau bàn học đang nhìn cậu chằm chằm, có chút chột dạ, nhưng vẫn gắng lấy can đảm nói: “Duẫn Hạo…. Anh ấy, anh ấy đã về trước… Bác trai, bác gái, con có chuyện cần nói với hai người, có thể không ạ?”
Trịnh phu nhân nắm lấy tay của Tại Trung nói: “Nó sao lại bỏ con ở lại? Nào, lại đây ngồi, con lớn lên thực khiến người ta yêu thích mà, nói thật, bác gái không ghét con, bác trai cũng không có ghét con…. Ai, mỗi gia đình đều có hoàn cảnh riêng, giá như con là con gái thì đã không có nhiều vấn đề như vậy.”
Tại Trung lo lắng bất an ngồi lên ghế sô pha, cúi đầu, cảm thấy hổ thẹn: “Con ở lại là vì muốn cùng bác trai bác gái nói rõ ràng để hai bác không tức giận Duẫn Hạo…. Chỉ cần gia đình hai bác được hạnh phúc, cho dù bọn con có phải chia tay cũng không sao….Chỉ là, đừng vì chuyện này mà cãi nhau, con không muốn thấy mọi người phải căng thẳng… Con không muốn…” Nói xong lời cuối nước mắt cũng rơi xuống, không có lý do cũng không có nguyên nhân, nhưng trong lòng Tại Trung rõ ràng, cậu biết mình đang nhớ về ba mẹ, nhớ về những ngày tháng vui vẻ hạnh phúc, mà quãng thời gian tốt đẹp này đã không thể quay lại được nữa…..
Trịnh phu nhân vô cùng kinh ngạc, bà lần đầu tiên nhìn thấy một chàng trai ở trước mặt mình cứ như thế yên lặng khóc, không nói cũng không nức nở, chỉ có chảy nước mắt, giống như con rối không có biểu cảm, chỉ có thể khóc. Bà cũng biết chân chính đau buồn và thống khổ, là không có thanh âm.
Trịnh Khánh Trạch nghe Tại Trung nói hết ngần ấy, lại nhìn hai hàng nước mắt trên khuôn mặt cậu, ngược lại cảm thấy Tại Trung không còn đáng ghét, trong lòng cũng không cảm thấy thoải mái như đã tưởng, giống như là ông thực sự đã ức hiếp chàng trai này. Ông nhịn được ho khan hai tiếng, suy nghĩ có khi nào mình đã quá hung hăng hay không, hơn nữa, người ta cũng đã chạy tới tỏ ý chấp thuận chia tay, nếu vẫn đen mặt như vậy cũng không đúng, nhàn nhạt hỏi một câu.
“Vậy là cậu đồng ý chia tay Duẫn Hạo?”
Tại Trung bị lời này kéo lại thần trí, lập tức lau nước mắt, dưới ánh mắt quan tâm của Trịnh phu nhân, bỗng nhiên lại không biết nên nói như thế nào.
Bởi vì trong lòng không nguyện ý, mà Trịnh Khánh Trạch cũng nhìn ra được vẻ do dự của cậu, liền nói: “Nhìn bộ dạng của cậu có vẻ cũng không thực sự phải cam tâm tình nguyện.”
Kim Tại Trung xấu hổ cúi đầu, tự trách tại sao mình lại thiếu quyết đoán như vậy, rõ ràng đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, vì sao gần đến giờ lại muốn rút lui.
Ngược lại Trịnh phu nhân ở một bên nghe hai người nói chuyện lại không nhìn được nữa, khẽ lườm Trịnh Khánh Trạch một cái để ông im lặng, sau đó lại nắm lấy bàn tay đã ướt mồ hôi lạnh của Tại Trung: “Con ngoan, con đừng để ý tới ông ấy. Nghe những lời con vừa nói bác đã hiểu con là một đứa trẻ tốt, cũng khó trách Duẫn Hạo tại sao lại thích con, bác hiện tại cũng cảm thấy vô cùng yêu thích con. Về việc này…. Bác sẽ không nóng vội, trước hết vẫn sẽ chấp nhận hai đứa, con và Duẫn Hạo nên làm gì thì cứ làm….”
“Ôi trời, bà sao lại chấp nhận! Sao có thể để chúng nó muốn làm gì thì làm?” Trịnh Khánh Trạch vừa nghe Trịnh phu nhân nói vậy liền bật dậy phản ứng.
“Ông ở yên đó cho tôi!” Trịnh phu nhân khẽ liếc mắt, đợi cho Trịnh Khánh Trạch bất đắc dĩ hậm hực ngồi xuống mới nói tiếp. “Chúng ta cũng không phải là thực sự chấp nhận, chỉ là mọi chuyện cũng không thể quá tuyệt tình, một mình con trước mặt chúng ta khóc lóc cũng chẳng phải chuyện hay ho, đúng không? Lý do bác tạm thời chấp nhận chuyện này, chỉ là đang muốn quan sát xem xét, nếu như con thực sự có bản lĩnh khiến hai bác chấp nhận con, chúng ta cũng sẽ vui vẻ chấp nhận, nếu như tương lai hai đứa có chia tay có lẽ hai bác sẽ coi như con không có tư cách để nói chuyện yêu đương với con trai của chúng ta, lúc đó chúng ta tuyệt đối sẽ không nương tay.”
Kim Tại Trung không nghĩ tới thoáng cái lại có chuyển cơ, ngây ngốc ngồi trên ghế, nhất thời không biết làm sao.
Trịnh Khánh Trạch cảm giác uy nghiêm gia chủ của mình lại bị khiêu chiến, nhưng đối với người vợ mà mình yêu thương cũng không tiện phản kháng, chỉ có thể hai bên trái phải phóng ám tiễn: “Hừ, dù thế nào tôi cũng không đồng ý!”
Lúc này Trịnh phu nhân cũng không chặn miệng của ông, chỉ khẽ sờ đầu Tại Trung nói: “Được rồi, vì chuyện này nên chưa ai kịp ăn cơm hết, đi thôi, chúng ta trước hết đi ăn cơm, Duẫn Hạo bỏ đi thì mặc kệ nó, người nó yêu vì tình yêu mà ở lại đây cố gắng, còn nó thì chỉ biết bỏ người ta ở lại để chạy trốn.”
Tại Trung lại càng thêm ngượng ngùng, cũng không dám nói những chuyện vừa nãy, chỉ có thể cảm động mà đi theo Trịnh phu nhân xuống tầng dưới, nhìn bà gắp thức ăn múc canh cho mình, thật giống như……. khi còn bé được mẹ yêu thương quan tâm từng li từng tí, thứ tình cảm cao cả này cùng sự che chở của bà khiến cậu cảm thấy sống mũi lại cay cay, nuốt xuống nước mắt mang theo cảm kích và hạnh phúc.