Kim Tại Trung ở nhà Trịnh Duẫn Hạo ngây ngốc hết một buổi chiều vô cùng sốt ruột đứng ngồi không yên, nhưng khi nhìn đến cánh tay của mình lại cảm thấy bi thương, chính là cậu muốn làm gì nhất định cũng sẽ bị tên tổng tài đó lấy chuyện này ra cằn nhằn. Không có biện pháp, nằm không được, ngồi không yên, cộng thêm đứng cũng không được khiến thanh niên hiếu động Kim Tại Trung trực tiếp xông vào phòng làm việc củaTrịnh Duẫn Hạo.
“Dậy rồi?” Trịnh Duẫn Hạo đang làm báo cáo, nhìn Kim Tại Trung khôi hài cụp hai tay chạy vào ngược lại cảm thấy buồn cười.
Căn bản ngủ không ngon mà! Kim Tại Trung đi tới chỗ chiếc bàn Trịnh Duẫn Hạo đang ngồi trước liếc nhìn nói: “Anh bận nhiều việc lắm sao?”
Trịnh Duẫn Hạo từ chối cho ý kiến gật đầu, nhìn Kim Tại Trung mắt nhìn lung tung xung quanh, nói: “Có phải rất buồn chán hay không?”
Kim Tại Trung lập tức chân thành nhìn về phía Trịnh Duẫn Hạo, gật đầu.
“A.” Trịnh Duẫn Hạo cười khẽ, “Khó có được lúc bệnh được nghỉ ngơi còn không lo tận hưởng, muốn đọc sách? Hay là xem phim?”
… Tôi có nói là tôi muốn thú vui mới sao? Quên đi, vẫn là làm xong chuyện đi.
“Ừ… Tôi muốn nhìn qua mấy quyển sách ở đây một chút, rất nhiều sách tham khảo tôi đều chưa thấy qua.” Kim Tại Trung Tại ở trước tủ sách tỉ mỉ đánh giá.
“Có một ít là tôi mang về từ nước ngoài, so với sách trong nước, sách ngoại quả thực chất lượng hơn.” Trịnh Duẫn Hạo cũng đi tới bên tủ sách, rút ra một quyển đưa cho Kim Tại Trung xem, “Đây là sách về kiểm tra thông tin bằng tiếng Anh, nghe qua giới thiệu tương đối cho người mới nhập môn, công ty mặc dù không liên quan đến phương diện này, có điều xem qua cũng không khó hiểu. Có hứng thú không?”
Kim Tại Trung đời này không sợ con số không sợ chữ cái, sợ nhấtchính là sách ngoại văn, nhìn Trịnh Duẫn Hạo đưa sách tới cậu chỉ có thể một bên hai mắt phát sáng, một bên xấu hổ vạn phần: “Tiếng Anh của tôi rất là… cải thìa.”
“Vậy tra từ điển xem.” Trịnh Duẫn Hạo tiện tay lại tủ sách lấy ra một quyển từ điển Oxford Advanced.
Kim Tại Trung nhìn trước mắt hai quyển sách độ dày như nhau, chỉ có thể: “@_@…” Kỳ thực tôi chỉ là tùy tiện nhìn tùy tiện hỏi một chút thôi mà.
Trịnh Duẫn Hạo cũng không thật sự để cho Kim Tại Trung ó điềunhận lấy hai quyển sách, tay cậu vốn không tiện. Thân thiết ôm lấy bả vai Tại Trung vai, Trịnh Duẫn Hạo kéo theo Kim Tại Trung cùng với hai quyển sách trong lòng thích thú đi tới trước một… tủ sách khác.
“Ngồi đi, ở đây lấy ánh sáng tốt lắm, đọc sách cũng rất thoải mái.”
Bị đè ép ngồi xuống, Kim Tại Trung chỉ có thể ngẩn người nhìn hai quyển sách: Cái gì gọi là tự làm bậy không thể sống a (>﹏<)! Cái gì gọi là thịnh tình không thể chối từ đành phải liều chết a! Ví dụ sống sờ sờ đây này!
Ví dụ sống Kim Tại Trung đưa bàn tay mèo máy không quá linh hoạt nhẹ nhàng lật từng trang sách, được cái hai quyển sách đều được thiết kế rất nhân tính hóa, trang sách không tệ, không cần khảo nghiệm độ linh hoạt của ngón tay.
Lật tới lời mở đầu… Ừ, nhà xuất bản còn là rất nhân hậu, ít ra vẫn là tiếng Hàn!
Lại lật thêm một tờ… Ừ, đọc được, tuy nói là tiếng Anh, thế nhưng một bản hai bản gì đó còn có thể đoán được!
Lật tiếp… Ừ, được rồi, chỉ là mục lục đã đến mức muốn đoán cũng không nhất định đoán ra được rồi!
Tận lúc lật tới chương 1… Được rồi, xin mời trước để sách qua một bên, mở quyển từ điển Oxford Advanced kia…
Vì vậy, Trịnh Duẫn Hạo ngồi bên kia vốn là xem bảng báo cáo, ngẩng đầu một cái liền thấy Kim Tại Trung vò đầu bứt tai… À không, chắc là đang chống cằm tra từ điển.
Hơi nhếch lên khóe miệng, Tổng tài đại nhân đang mờ ám thưởng thức vợ hiển nhiên không phát hiện Kim Tại Trung đang bị tổ hợp vô hạn của 26 chữ cái dằn vặt đến chết đi sống lại.