Bởi vì tay của Tại Trung đã hoàn toàn bị băng kín như cái bánh bao, chưa nói không thể cầm đồ vật này nọ, ngay cả sinh hoạt bình thường cũng khó khăn, vì vậy không cách nào từ chối thịnh tình của tổng tài, trực tiếp theo Trịnh Duẫn Hạo về căn hộ của hắn.
Bất đồng với lần trước, hiện tại Tại Trung là thanh tỉnh bước chân vào nhà của Trịnh Duẫn Hạo.
“Cậu ngồi đi, để tôi gọi cơm.” Trịnh Duẫn Hạo nhìn lên đồng hồ thấy đã hai giờ chiều, nghĩ cả hai người đều chưa ăn cơm trưa, liền gọi điện thoại đặt cơm.
Hai người không có trực tiếp quay về công ty cũng vì không muốn bàn tay của Tại Trung bị người khác dòm ngó, còn có thể mang tới phiền phức không cần thiết, đơn giản trước hết mang cậu về dưỡng bệnh.
Kim Tại Trung có chút câu nệ ngồi xuống salon, hai tay đặt trên đùi hơi đau, nhưng lại không biết để tư thế nào ít dùng sức nhất, không thể làm gì khác hơn là dùng sức một chút, hơi cực khổ giơ một cánh tay lên.
Trịnh Duẫn Hạo vừa nói chuyện điện thoại xong quay lại liền thấy Tại Trung đang ngốc hồ hồ giơ cánh tay, cả cơ thể đều trở nên mất tự nhiên.
“Cậu làm gì vậy?” Trịnh Duẫn Hạo vừa bực mình vừa buồn cười đi tới nắm tay Tại Trung
Cánh tay bất thình lình bị người nắm lấy, Tại Trung sợ đến run rẩy một cái: “A…. tôi, tôi có chút khó chịu….”
“Cậu để tay như vậy không khó chịu mới là lạ, ngồi vào bên cạnh thành ghế, để tay lên trên tay vịn sô pha.”
Kim Tại Trung ngoan ngoãn nghe theo, quả nhiên cảm giác khó chịu liền biến mất. Cậu cảm kích nhìn Trịnh Duẫn Hạo: “Tổng tài anh thực sự là người thông minh nhất thế giới!!!” ( Hạ Anh: =0= ai có thể thiếu muối hơn bạn ấy không)
….
Vuốt mông ngựa đúng là đâu đâu cũng có! ( Chém đó)
Trịnh Duẫn Hạo không phản ứng, đi tới một bên gọi điện thoại thông báo buổi chiều hắn sẽ không đi làm, thuận tiện dặn dò bọn họ hoàn thành những nghiệp vụ còn đang dang dở. Đương nhiên, cũng không quên khấu trừ tiền lương của trợ lý Lưu.
Đợi phân phó mọi việc xong xuôi, quay lại liền thấy Tại Trung đang nhìn hắn, vẻ mặt như có điều muốn nói.
“Làm sao vậy?” Trịnh Duẫn Hạo ngồi xuống cạnh cậu, tay đặt lên tay Tại Trung đang đặt trên salon.
Kim Tại Trung thấy Trịnh Duẫn Hạo đột nhiên tới gần liền lúng túng không biết làm sao, nhưng vẫn áy náy trả lời: “Xin lỗi…. Tôi lại làm phiền anh …”
Trịnh Duẫn Hạo gật đầu, từ chối cho ý kiến: “Trong lòng cậu hiểu rõ là được. Nhưng mà….” Trịnh Duẫn Hạo nhìn thẳng vào mắt Tại Trung, “Tôi nghe tổ trưởng của cậu nói cậu đồng ý ở lại cạnh tôi làm thêm một tháng nữa? Thế nào, địa vị của tôi trong lòng cậu chỉ đáng giá một tháng này thôi sao?”
Kim Tại Trung sửng sốt, hiển nhiên không ngờ tới suy nghĩ của mình lại bị tổng tài xuyên tạc thành như vậy, vội vàng giải thích: “Không phải… Chỉ là, tôi nghĩ phải làm cho xong những việc lúc trước, huống hồ nếu tôi cứ ở bên cạnh anh, không phải sẽ rất phức tạp sao?”
“Cậu cho chuyện tôi thích cậu là phức tạp và trở ngại?”
“A? Ý tôi không phải là như vậy…. Tôi chỉ cảm thấy nếu không thích thì không nên cho người khác hy vọng…. Ách….” Nhìn thấy sắc mặt Trịnh Duẫn Hạo càng lúc càng khó coi, Kim Tại Trung ngay lập tức ngậm chặt miệng.
“Được.” Trịnh Duẫn Hạo đứng lên, từ trên cao nhìn xuống đối với Tại Trung nói: “Cậu nói nếu không thích thì không nên cho người ta hy vọng, vậy cậu có dám thề với trời cậu đối với tôi không có cảm giác?”
Trịnh Duẫn Hạo là người có đầu óc, từ biểu hiện hôm nay của Tại Trung có thể nhìn ra được cậu đối với hắn không phải không có gì. Tại Trung cho rằng mình đã che giấu rất tốt, nhưng từ biểu tình động tác của cậu đều nhìn được ra được cậu đã dần buông lỏng cảnh giác. Ngay lúc này, Trịnh Duẫn Hạo không muốn bỏ qua cơ hội đánh một đòn trí mạng lên lớp vỏ phòng ngự của cậu.
Thế nhưng, trong hiện thực luôn là ở thời điểm nghiêm túc nhất lại khiến người ta tưởng nhầm là đùa giỡn …
Kim Tại Trung cúi đầu nhìn hai bàn tay như cái hai cái màn thầu của mình, khóe miệng co rút hỏi: “Tổng tài, tôi như vậy anh muốn tôi chỉ thiên lập thệ thế nào?”
Trịnh Duẫn Hạo: “…”
Cậu có thể nghiêm túc một chút hay không!!!
Cuối cùng, còn chưa đợi được Kim Tại Trung nắm tay phát thệ thì tiếng chuông cửa vang lên.
Trịnh Duẫn Hạo gọi 2 phần cơm thập cẩm ở một nhà hàng gần đó, hương thơm của thức ăn vừa tỏa ra ngay lập tức thu hút ánh mắt của Tại Trung. Phải biết rằng, cậu thế nhưng đã nhịn đói suốt cả buổi sáng cộng thêm nửa buổi chiều, hơn nữa vừa nãy còn bị mất không ít máu….
Trịnh Duẫn Hạo giúp cậu kéo lại ghế, dọn ra đầy đủ thìa và đũa, đồng thời nhanh chóng cầm lấy phần cơm thập cẩm của Tại Trung, sau đó múc một thìa đưa tới trước mặt Tại Trung: “Há mồm.”
Kim Tại Trung hốt hoảng lùi về phía sau: “Không không không… Tổng tài anh giúp tôi tháo lớp băng bó ở ngón tay ra là được rồi, ngón tay của tôi vẫn có thể hoạt động được.”
“Bớt nói nhảm, khi tôi còn thích cậu thì đừng có cự tuyệt chuyện tôi đối xử tốt với cậu.” Trịnh Duẫn Hạo kiên định đưa muôi thức ăn tới bên miệng Tại Trung.
Tại Trung cắn môi, lại nhìn ánh mắt thâm tình của Trịnh Duẫn Hạo, đột nhiên cảm giác mình thật đúng là một tên dối trá và quá phận. Một mặt muốn tiếp nhận sự quan tâm của hắn, về phương diện khác lại luôn phản kháng cự tuyệt hắn.Mình rốt cuộc là muốn cái gì? Vì sao luôn phải làm chuyện khiến cho hắn tổn thương?
“Còn không ăn sao?” Trịnh Duẫn Hạo tiếp tục đưa thì tới, biểu đạt tinh thần không đạt được mục địch thề không bỏ qua.
Sống mũi Tại Trung chợt thấy chua xót, chính mình rõ ràng rất muốn được quan tâm và chăm sóc, vậy mà lại năm lần bảy lượt đẩy hắn ra. Vô luận là bá đạo hay tri kỷ che chở, hắn quan tâm cậu cũng không cầu hồi báo, vì sao mình còn muốn ý chí sắt đá cự tuyệt? Cuộc sống của mình cũng coi như nát bét, cha mẹ đã mất, em trai cũng chuẩn bị rời xa cậu, vì sao bản thân dưới tình huống bết bát như vậy vẫn còn muốn hà khắc với người khác?
“Muốn tôi cậy miệng cậu?” Trịnh Duẫn Hạo nhíu mày, nhìn Kim Tại Trung vẫn đang ngơ ngác nhìn cái muôi không động đậy. Được rồi, Trầm Xương Mân cũng đã nói qua, nhất định không được thể hiện quá mức bá đạo quá mức cưỡng chế, cho dù không khống chế được muốn dùng sức mạnh cũng phải trưng cầu ý kiến của Tại Trung trước!
Nhưng mà, tổng tài đại nhân, khi ngài trưng cầu ý kiến của người khác luôn mang vẻ mặt hung thần ác sát như vậy sao?
“Tôi…” Kim Tại Trung bỗng nhiên mở miệng, “Có phải tôi luôn làm cho anh thương tâm?”
Những lời này nói ra khiến cho Trịnh Duẫn Hạo có chút kinh ngạc: “Sao đột nhiên lại hỏi như vậy?”
Kim Tại Trung cúi đầu, một ngụm nuốt lấy muôi thức ăn Trịnh Duẫn Hạo đưa tới, vừa ăn vừa không nhịn được đỏ hồng hai mắt.
Trịnh Duẫn Hạo cũng không hỏi nhiều, thu muôi về tiếp tục xúc cơm, trong lòng suy nghĩ lẽ nào đã chế tạo hảo cảm thành công?
Thật vất vả nuốt xuống, Tại Trung lại ngẩng đầu nhìn Trịnh Duẫn Hạo, tựa như muốn nói gì đó.
Mà Trịnh Duẫn Hạo lúc này mới phát hiện, hai viền mắt của Tại Trung đã ửng hồng, so với lúc trước càng thêm ướt át. Một Kim Tại Trung như vậy, khiến cho Trịnh Duẫn Hạo không nhịn được muốn yêu thương.
“Làm sao vậy? Đây là muốn khóc?” Trịnh Duẫn Hạo đưa tay xoa lên khóe mắt của Tại Trung, giọng nói cũng trở nên ôn nhu.
Kim Tại Trung lắc đầu: “Không có… Chỉ là, đột nhiên cảm thấy mình thật quá đáng….”
“Anh đối xử tốt với tôi như vậy, tôi thì một bên đòi hỏi sự quan tâm của anh một bên lại làm tổn thương anh… Tôi thực sự rất xấu xa…”
“Nhưng mà…Tôi rõ ràng đáng ghét như vậy, vậy mà anh vẫn thích tôi… Tôi thật đúng là đáng bị trời giáng thiên lôi… Ngô…”
Lời còn chưa nói hết, môi của cậu đã bị người ta hung hăng ngậm vào. Nụ hôn bất thình lình khiến cho hô hấp của Tại Trung nhất thời đình trệ, rồi lại không thể phản kháng.
Có lẽ, mình cũng không muốn phản kháng…..