Võng Du Chi Đảo Môi Thôi Đích

Chương 91: Già đầu đi làm trẻ con đảo môi thôi



Doãn Duệ dùng chiếc đũa ra sức chọc, chọc, ở trước khi ông đem con cua lớn có hai hốc mắt chọc thành nhị lang cua, Xin Theo Ta Đàm Tiền đâm đũa nhìn Lô Vượng Đạt cùng Doãn Thịnh Sâm bên kia.

“Cái kia……” Xin Theo Ta Đàm Tiền có chút ấp a ấp úng hỏi Doãn Thịnh Sâm “Có phải hay không lần này trong thành phố chống tham nhũng dữ quá nên bác trai bị áp lực tinh thần?”

Doãn Thịnh Sâm nhìn trời “Có lẽ…… Có thể…… Đại khái…… Đi.”

Lô Vượng Đạt:“……”

“Vậy có áp lực là phải phát tiết nha, tích trữ lâu ngày sẽ không tốt cho thân thể người già.” Xin Theo Ta Đàm Tiền nói.

“Ừ đúng ” Lô Vượng Đạt cảm thấy rất có đạo lý “Phát tiết như thế nào? Vận động à?”

“Người bình thường đều như vậy.” Xin Theo Ta Đàm Tiền quay đầu lại nhìn Doãn Duệ “Chẳng qua xem bộ dáng hiện tại của bác trai, phỏng chừng cũng không nguyện ý động đậy gì đâu.”

“Vậy tìm một người cho ông ấy đánh.” Lô Vượng Đạt đề nghị.

“Phương pháp này dễ làm nè.” Xin Theo Ta Đàm Tiền hỏi:“Nhưng tìm ai làm bao cát thịt người?”

Lô Vượng Đạt cùng Doãn Thịnh Sâm nhìn hắn.

Xin Theo Ta Đàm Tiền né tránh ánh mắt hai người, chính khí nghiêm nghị nói “Đánh người là hành vi dã man, ở xã hội hiện giờ văn minh hòa bình, chúng ta sao có thể khởi xướng nó.”

Lô Vượng Đạt nhìn Doãn Thịnh Sâm, nói “Còn có một loại biện pháp có thể phát tiết áp lực.”

Doãn Thịnh Sâm hỏi:“Cái gì?”

Lô Vượng Đạt vẻ mặt kinh nghiệm phong phú “Ở khi khuya khoắt, gào khóc thảm thiết.”

Xin Theo Ta Đàm Tiền:“……”

Doãn Thịnh Sâm 囧 “Đem cảnh sát đưa tới là việc nhỏ, đem lang đưa tới thành việc lớn.”

“……”

Xin Theo Ta Đàm Tiền nhỏ giọng hỏi:“Tiểu Đạt, cậu bình thường luôn phát tiết áp lực như thế à?”

“Không” Lô Vượng Đạt dùng ánh mắt trong veo nhìn Xin Theo Ta Đàm Tiền “Tôi bình thường toàn đi cọ bồn cầu.”

“……”

“Có điều la to cũng là một cách phát tiết áp lực không tồi.” Doãn Thịnh Sâm khẳng định lại đề nghị của Lô Vượng Đạt.

Lúc này Xin Theo Ta Đàm Tiền linh quang chợt hiện “Ca hát đi, có thể hò cũng có thể hét.”

Lô Vượng Đạt cùng Doãn Thịnh Sâm lại bắt đầu nhìn hắn, nhìn đến mức Xin Theo Ta Đàm Tiền rợn tóc gáy.

“Đề nghị ca hát này không tốt à?”

“Không phải không tốt, mà là phi thường nguy hiểm.” Doãn Thịnh Sâm cũng trịnh trọng nói cho hắn.

“Hả?” Xin Theo Ta Đàm Tiền khó hiểu “Ca hát sẽ có nguy hiểm sao?”

Lô Vượng Đạt lắc đầu “Không phải người hát nguy hiểm, mà là người nghe gặp nguy hiểm”

“……” Xin Theo Ta Đàm Tiền đổ mồ hôi đầm đìa “Cái dạng nguy hiểm gì?”

“Sinh mệnh nguy hiểm.” Lô Vượng Đạt cùng Doãn Thịnh Sâm đồng thanh nói.

“……”

Doãn Duệ mang theo con nhị lang cua lại đây “Các con đang thương lượng cái gì thế?”

Những người khác dùng ánh mắt chú ý bọn họ.

“Chúng con đang thương lượng xem ba nên ăn cơm trước, hay là……” Doãn Thịnh Sâm thiếu chút nữa buột miệng nói tới hát Karaoke, may mắn đúng lúc phanh lại.

“Hay là cái gì?” Doãn Duệ nhướng mày, khí tràng toàn bộ khai hỏa.

Doãn Thịnh Sâm cười cười “…… Hay là ăn cơm trước?”

“……”

“Không ăn.” Doãn Duệ quay đầu đi.

Có kinh nghiệm giữa trưa, Lô Vượng Đạt cũng có cách rồi, vội nói: “ Bác Doãn à, nếu bác không thích ăn cơm trước, vậy uống bát canh này trước đi. Canh này là sở trường tốt nhất của ba con đó, là ba con tự tay dạy con đó.”

“Thật sự?” Doãn Duệ bán tín bán nghi.

“Không tin bác uống thử một ngụm đi.” Lô Vượng Đạt vội múc một chén canh cho ông.

Doãn Duệ không quá vui mà bưng lên uống một ngụm.

Lô Vượng Đạt cười tủm tỉm “Thế nào hả bác? Hương vị không tồi đi.”

“Ừm, rất có hương vị Quan Đình.” Doãn Duệ mặt mày hớn hở.

Lô Vượng Đạt thì phi thường 囧 “…… Nguyên lai ba ba mình chẳng những có hương vị rong biển và trứng, còn có hương vị của rùa.”

Doãn Thịnh Sâm: “……”

“Thật sự là khẩu vị hay thay đổi, già trẻ đều thích.”

“……”

Ở sau khi trưởng bối động đũa, bọn tiểu bối rốt cục cũng có thể nâng đũa lên rồi.

Khi đó chuông cửa lại vang lên, Doãn Thịnh Sâm giữ chặt Lô Vượng Đạt, ra hiệu cho tất cả mọi người an tâm ăn cơm, hắn đi mở cửa.

Đoàn người chợt nghe chỗ huyền quan truyền đến tiếng “Bác Lô, mẹ, hai người về rồi, hai người ăn cơm chưa, chúng con vừa mới bắt đầu ăn, nếu không cùng nhau ăn đi.”

“Không được, lão Doãn Duệ kia không phải cũng ở đây sao?” Lưu Lệ có chút cay nghiệt nói.

“Quan Đình!” Doãn Duệ từ trong bát cơm ngẩng đầu, hai mắt tỏa ánh sáng.

Lô Vượng Đạt lại đứng lên trước ông, đối Doãn Duệ nói:“Còn có bác gái Lưu mà.”

Doãn Duệ bật người biến sắc mặt “Không nghe thấy.”

Liệp Vương vì bù lại vừa rồi nói lỡ, vuốt mông ngựa nói:“Bác trai, công năng lựa chọn lời nào để nghe của bác thật sự là siêu tốt đấy.”

“……”

Không một hồi, mọi người liền nhìn thấy Doãn Thịnh Sâm cùng Lô Vượng Đạt mang hai người đi vào.

Hướng Thiên Nhất Tiếu đứng lên đầu tiên, chào hỏi “Con chào bác Lưu, con chào bác Lô.”

Lô ba ba cười ha hả hướng bọn họ gật đầu.

Lưu Lệ lại nghiêm túc đảo mắt xem cả bọn một lượt, đáp lại một tiếng ừ, rồi lại đem ánh mắt tập trung ở trên người Doãn Duệ “Ông cùng Tưởng Hải là bạn bè thân thiết, tổ chức hy vọng ông có thể khuyên bảo thuyết phục ông ta.”

Đoàn người chỉ thấy Doãn Duệ vừa thấy Lô ba ba liền hớn hở giờ nghe thấy Lưu Lệ nói liền lập tức thay đổi thần sắc, vẻ mặt nghiêm cẩn nội liễm nhìn Lưu Lệ, đoàn người lúc này mới thấy được cảm giác đường đường bí thư thị ủy.

Bọn Hướng Thiên Nhất Tiếu không tiếng động trao đổi ánh mắt, Tưởng Hải hình như là phó thị trưởng.

Doãn Duệ phi thường nhỏ giọng cảm khái “Ông bạn già nha, chẳng lẽ ông tính một mình chịu đựng tất cả sao?” Nếp nhăn ở mi tâm càng thêm sâu.

Lưu Lệ không trả lời ông, chỉ nói “Tôi đã truyền đạt xong rồi đấy.” Nói xong bước đi, không khó từ trên nét mặt của bà nhìn ra, bà chán ghét người ở đây.

“Các con ăn trước, bác đi gọi điện thoại.” Doãn Duệ lôi kéo Lô ba ba qua chỗ mình ngồi, sau đó một mình đi vào thư phòng.

Doãn Thịnh Sâm cầm bát đứng bên cạnh Lô ba ba, hỏi “Bác Lô, hôm nay bác muốn dùng chén to hay là dùng chén nhỏ để ăn?”

Lô ba ba ngượng ngùng “Thôi thì lấy chén nhỏ đi.”

“Con hiểu rồi.” Doãn Thịnh Sâm hướng Lô ba ba nháy mắt mấy cái.

Không đến chốc lát, Doãn Thịnh Sâm xới một bát cơm cao như đỉnh Everest, mọi người đều bội phục tay nghề xới cơm của Doãn Thịnh Sâm. Nhưng rất nhanh đoàn người phát hiện người lợi hại nhất không phải người làm ra đỉnh Everest kia, mà là người ăn cái đỉnh Everest kia mà không làm đổ, không rớt ra một hạt mới là cao thủ.

Chờ đoàn người đều ăn xong rồi, Doãn Duệ còn chưa từ phòng đọc sách đi ra, Lô Vượng Đạt đành phải để lại đồ ăn cho ông, chút nữa ông ăn thì hâm nóng.

Khi cánh cửa phòng đọc sách lại lần nữa mở ra, Doãn Duệ không biết từ khi nào đã thay đổi bộ quần áo khác, có vẻ còn tắm sạch thơm tho ngào ngạt, đứng tạo hình nhìn về phía Lô ba ba đang ăn chuối tiêu, hỏi “Tôi suất ( đẹp trai) chứ?”

Lô ba ba ngẩng đầu nhìn, nhất thời toàn thân đánh cái giật mình, quả chuối trong tay đang được ông bóc dở đã rời vỏ bay về phía trong miệng Xin Theo Ta Đàm Tiền đang há mồm, làm cho Xin Theo Ta Đàm Tiền nuốt cũng không được phun ra cũng không xong.

Bọn Lô Vượng Đạt thì thống nhất cúi đầu xoay người.

Doãn Duệ trừng bọn Lô Vượng Đạt “Các con làm gì thế?”

Bọn Lô Vượng Đạt cùng kêu lên “Nhặt cằm.”

Doãn Duệ:“……”

“Suất?” Lô ba ba nhìn qua lại Doãn Duệ cùng bọn Hướng Thiên Nhất Tiếu, so sánh so sánh rồi sau đó làm ra kết luận “Anh nói bọn họ phải không?”

Doãn Duệ phát điên “Cậu không thể đổi vật so sánh đi sao?”

Lô ba ba vẻ mặt yêu cầu của anh không phải bình thường đâu, sau đó lại tìm trong phòng một vòng, nhìn long vương trong bể cá, sau đó thực khẳng định nói với Doãn Duệ:“Suất.”

Doãn Duệ hai má co giật “……”

“Hay là anh thích so sánh với con chó Sharpei ở nhà bên cạnh?”

“……”

Doãn Duệ tuy rằng có giận dữ, nhưng cũng không dám làm mình làm mẩy như lúc ăn cơm nữa.

Đoàn người không khỏi cảm khái, quả nhiên là vỏ quýt dày có móng tay nhọn nha!!!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv