Nghe được giọng nói cách đó không xa truyền đến, Tuế Hòa không có quay đầu lại, thanh âm run rẩy bảo A Hương mau chóng đem nàng đi, ai ngờ người nọ thấy các nàng không đáp lại nên chạy tới đuổi theo, phía sau còn có mấy nha dịch đi theo.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Có cần hỗ trợ gì không?”
Cao Dã phụng mệnh tới tìm kiếm tay nải vải bố trắng của Triệu Đức thấy A Hương khóc như hoa lê đái vũ cùng một cô gái bọc kín mít? Thân thể yếu đuối giống như sắp rời khỏi thế gian, hắn bước nhanh tiến lên quan tâm dò hỏi.
Tuế Hòa làm như không nghe thấy, cố nén cảm giác nóng bỏng đau đớn khắp người, cắn răng bài nói ra một chữ “Đi” liền lảo đảo đi về phía trước.
Thấy nàng đổi hướng đi, A Hương hơi hơi sửng sốt nhưng trạng thái của Tuế Hòa làm nàng không có tâm tư nghĩ nhiều, vội vàng duỗi tay ra đỡ.
Nhưng vô luận có bao nhiêu dày vò, Tuế Hòa trước sau không chịu để A Hương nâng nàng.
Bởi vì trừ đau đớn như lửa đốt, nàng vô cùng rõ ràng cảm nhận được dương khí trong cơ thể đang xói mòn……
Nhớ tới cảnh tượng ngày hôm qua, bước chân Tuế Hòa không khỏi càng nhanh thêm vài phần.
A Hương gật đầu với Cao Dã, sau đó bung dù gắt gao đuổi theo.
Nhìn hai mẹ con càng lúc càng xa, mấy người phía sau Cao Dã nhìn lên trời khó hiểu hỏi: “Trời có gắt như vậy sao? Còn cần bung dù!”
“Nhìn qua cũng không phải người phú quý gì, thế mà cũng chú ý như vậy à?”
“Có lẽ là mắc bệnh không thể tiếp xúc với mặt trời chẳng hạn?!”
“Không thể thấy mặt trời? Quỷ à? Chẳng lẽ là ác linh Kiều Kim Thư nghe nói muốn trở về giết sạch người phụ lòng à?”
“……”
Nghe mấy người này ngươi một câu ta một câu trào phúng, Cao Dã cau mày không có phụ họa, cũng không có quát lớn, lẳng lặng nhìn nhìn hai mẹ con rồi dẫn người đi sang hướng khác chuẩn bị lên núi.
Sáng nay, người đến báo án phát hiện thi thể Triệu Đức là người ở dưới núi hoang Thành Đông khoảng năm dặm, mà đường Tuế Hòa A Hương đi là ngôi làng nhỏ ven biển ở ngoại ô phía đông, tuy hai hướng của hai thôn khác nhau nhưng cũng không cách nhau quá xa.
Sau một lúc đi đường, Cao Dã cũng không thể vứt bỏ thân ảnh hai mẹ con lúc nãy ra khỏi đầu.
“Các ngươi đi trước đi, ta rất nhanh sẽ trở lại!”
Vừa nói xong, Cao Dã liền vội vàng quay về đuổi theo Tuế Hòa A Hương, nha sai ở phía sau liên tục gọi theo, trong chớp mắt, bóng dáng Cao Dã đã biến mất, rơi vào đường cùng bọn họ chỉ có thể căng da đầu đi về phía trước.
Lúc Cao Dã đuổi theo hai mẹ con, Tuế Hòa đã bị đốt đến bất tỉnh nhân sự, A Hương giơ dù ở một bên khóc lóc thảm thiết, chân tay luống cuống, một chốc lại sờ mặt một chốc lại lay thân thể của nàng, muốn cõng nàng lên lưng mà đi nhưng lại không dám bỏ dù đen trong tay xuống, sợ lại có một chút ánh mặt trời chiếu vào người nàng.
Cao Dã tiến lên, không có mở miệng hỏi bất luận cái gì trực tiếp cõng Tuế Hòa lên, A Hương bị hắn bất thình lình nhảy ra mà sửng sốt, đến khi phản ứng lại, trong mắt tràn đầy cảm kích, vội vàng đứng dậy tiếp tục bung dù che cho hai người.
Cao Dã giương mắt nhìn nhìn cây dù che kín trên đỉnh đầu, trong lòng tuy có nghi hoặc nhưng hắn vẫn như cũ không biểu hiện gì, chỉ trầm giọng hỏi: “Đi thẳng đúng không?”
……
……
Trở lại làng chài nhỏ đã đến buổi trưa, nhóm thôn dân thôn phụ sôi nổi kết thúc công việc về nhà, nói nói cười cười thật náo nhiệt.
Cao Dã cõng Tuế Hòa, A Hương đi theo bên người lên tiếng mở đường: “Nhường một chút, nhường một chút!”
Nhóm phụ nhân nghe tiếng lui ra, mấy người nam nhân khiêng cái cuốc thiếu chút nữa bị đâm vào, vài ba người buông nông cụ muốn mở miệng mắng, nhưng lúc thấy rõ người lại là A Hương đẹp nhất trong thôn liền thu tay đổi sang sắc mặt lo lắng.
Nhóm phụ nhân đối diện thấy thế không vui giận trừng mắt, các nam nhân ngượng ngùng lập tức nói sang chuyện khác hỏi: “A Hương sao vậy? Lo lắng như vậy!”
Trong đó một thôn phụ ở gần nhà A Hương nhất, làm như có thật mà giải thích: “Còn có thể làm sao, hôm nay sáng sớm mặt mày hớn hở, trở về còn mang cái nam nhân……”
“Con mẹ nó, đồ vật có thể ăn bậy nhưng lời nói không thể nói bậy nha! Ta thấy là không phải, trên lưng nam nhân không phải còn có một người nữa sao?”
“Có khi nào là tiểu nha đầu Tuế Hòa kia hay không?”
Phụ nhân lúc nãy mới nói mấy lời trào phúng, lắc đầu chậc lưỡi, tỏ vẻ không đồng ý: “Nha đầu kia, bệnh rất nặng, chắc một năm rồi còn chưa ra khỏi cửa? Không thể là nàng được!”
“Nói cũng phải, A Hương là người câm, một năm qua trừ bỏ ngẫu nhiên có thể nhìn thấy A Hương, còn lại hầu như cũng cũng chẳng đi đi lại lại……”
“Đi lại cái gì, nhà ở thì toàn là mùi hôi giống như có mùi chết, ai mà nguyện ý tới gần? Ta đã thương lượng với phu quân ta rất nhiều lần là muốn dọn ra xa chút, nếu không phải……”
Phụ nhân còn chưa nói xong, một bà lão râu tóc bạc phơ xuất hiện trước người mấy người.
Sắc mặt bà lão phẫn nộ, rõ ràng nghe thấy mấy lời lúc nãy phụ nhân nói, nàng trừng mắt nhìn phụ nhân kia một cái, rồi coi như không thấy mà đi về phía cửa thôn.
“Nương, giờ mà ngươi còn đi đâu?”
Bà lão là mẹ chồng của nàng ta, ngày thường bởi vì lắm mồm mà không ít lần bị nói, đặc biệt là với mẹ con A Hương, mỗi lần nhắc tới đều bị mắng một trận nhưng hôm nay bà ấy lại không nói câu nào, phụ nhân cảm thấy vô cùng khó hiểu cùng âm thầm thở dài một hơi.
Bà lão không có trả lời, tiếp tục khẽ run bước chân đi về phía trước.
Phụ nhân vốn định theo sau nhìn xem lại bị bà lão quát mắng: “Tiểu cô của ngươi không bao lâu sẽ tới đây, cô mau trở về dọn dẹp một chút, thu xếp một bàn đồ ăn cho tốt đi!”
Phụ nhân càng khó hiểu: “Nương, sao ngài biết các nàng sắp tới? Không phải tiểu cô nói……”
Nhớ tới năm xưa hai mẹ con xảy ra một số chuyện nhỏ mà nháo đến đỏ mắt, cô em chồng liền hung hăn nói sẽ không bao giờ trở về nữa, vừa đi liền đi mấy năm, quả nhiên không có một chút tin tức, sao hôm nay lại đột nhiên về thôn?
Đoán là phụ nhân già rồi, đầu óc vốn không minh mẫn lại tưởng niệm thành tật bắt đầu nói mê sảng, phụ nhân cũng không hỏi nhiều, ứng vài tiếng có lệ rồi tạm biệt những người khác vội vàng trở về nhà đi.
Nhà phụ nhân cách nhà tranh của A Hương không tới 50 bước.
Bởi vì một vụ lúc trước, thời điểm nàng trở về cũng không có trực tiếp vào nhà mà là chịu đựng mùi tanh hôi làm người buồn nôn lén lén nhìn qua.
Lúc đó Cao Dã vừa đặt Tuế Hòa lên giường, sau khi A Hương xác nhận cửa sổ đã đóng chặt, không có một tia ánh sáng nào chiếu vào mới sờ soạng đốt đèn dầu.
Lấy nước viết lên bàn bảo Cao Dã xem, rồi chuẩn bị không màng lời dặn dò của Tuế Hòa, vội vàng đi phòng nhỏ sát vách múc nước chà lau thân thể cho Tuế Hòa.
Cao Dã nương theo ánh nến mỏng manh, thấy rõ trên bàn viết cảm kích cùng với không tiện chiêu đãi, ngày nào đó sẽ tìm hắn báo đáp, đi thong thả không tiễn, hắn nâng miệng cười cũng không có lập tức rời đi.
Hắn tinh tế đánh giá mỗi góc trong phòng, đối mặt với mùi tanh khó có thể thích ứng rồi nhìn thấy cá khô treo trên cửa sổ bịt kín, biểu tình trên mặt hắn chợt âm trầm vài phần.
Đối diện giường là điện thờ cùng một bồn giấy chưa đốt hết.
Hai bên góc có một cái tủ gỗ cao bằng nửa người, trong đó có một ngăn mở ra, bên trong có rất nhiều bao tải được buộc chặt.
Cao Dã đang chuẩn bị đến gần nhìn kỹ thì A Hương bưng thau đồng từ ngoài phòng tiến vào.
Đôi mắt nàng đỏ bừng long lanh rõ ràng là vừa mới khóc, nhìn thấy Cao Dã còn chưa đi, nàng hơi hơi sững sờ, chờ lúc phản ứng lại đây việc đầu tiên là đóng cửa tủ lại.
Cao Dã thì thản nhiên, chỉ vào Tuế Hòa vẫn hôn mê trên giường hỏi: “Không mời đại phu cho nàng ấy sao?”
Nghe thấy hai chữ đại phu, sắc mặt A Hương trở nên có chút không được tự nhiên, buông thau đồng trong tay, vừa lắc đầu vừa muốn xô đẩy Cao Dã đi ra ngoài.
“Ta thấy hình như nàng bị bệnh rất nặng, nếu không kịp thời trị liệu……” Đang nói thì người đã bị xô đẩy đến cạnh cửa, tay Cao Dã chống trên ván cửa, xoay người muốn nói cái gì lại đụng phải A Hương.
Ngay vào lúc này, khoá cửa thoáng động, một tiếng phanh vang lên, tiếng người đàn ông chất vất truyền từ xa tới đây.