Hắn còn chưa nói xong, thanh âm từ bến đò bên kia truyền đến, Cao Dã lập tức thu lá bùa lại, nắm chặt đao trong tay, lẳng lặng chờ thanh âm kia tới gần.
Bởi vì ở giữa còn có một chỗ rẽ, Cao Dã cùng người tới không thấy nhau nhưng nghe tiếng bước chân, Cao Dã biết người nọ đi đứng vô cùng cẩn thận.
Cảm giác được khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, khóe miệng Cao Dã không nhịn được giương lên thành hình cung.
Rốt cuộc, mặt được che kín, chiều cao ước chừng bảy thước xuất hiện
ở dưới ánh trăng đạm bạc.
Tuy rằng không thấy rõ biểu tình người nọ nhưng thông qua phần đầu của hắn cùng với độ đong đưa của thân hình có thể tinh tường biết, ánh mắt hắn nhìn ngó xung quanh tựa hồ đang sợ hãi cái gì.
Lúc tầm mắt hai người giao nhau lại thấy trong tay Cao Dã nắm chặt đao, người tới rõ ràng sửng sốt, đầu gối đang nhấc lên cũng quên bỏ xuống.
Không đợi Cao Dã mở miệng, hắn đã dùng tốc độ mau nhất hoàn hồn, sau đó xoay người bước nhanh bắt đầu chạy trốn.
Thấy thế, Cao Dã đã sớm chuẩn bị tốt hạ đầu gối vọt tới trước như mũi tên, ba bước rồi lại hai bước, không mất nhiều sức đã đuổi kịp người.
Sau quơ một đao, đầu người nọ liền bị vòng trong đao của Cao Dã.
Người nọ a a nha nha giãy giụa một trận, thấy thật sự chạy không thoát được sự giam cầm của Cao Dã, mới chột dạ cố tình giả ngu nói:
“Quan….Quan gia…..Ngài có
phải có hiểu lầm gì hay không, tiểu nhân chính là ra giải sầu ngắm trăng, ngài sẽ không bởi vì vậy mà bắt tiểu nhân lại chứ!”
“Giải sầu ngắm trăng? Vậy vì sao ngươi nhìn thấy ta liền chạy?”
“Trời tối rồi, bá tánh trong thành sớm đã ngủ, vừa quay đầu lại đột nhiên thấy có người ở phía trước, còn tưởng là quỷ nênđương nhiên muốn chạy!”
“Quỷ? Ngươi đã từng gặp qua quỷ anh minh thần võ như bổn tổng bộ sao? Được rồi Vinh Bách Vinh, ít nói nhảm đi, ta hỏi ngươi, có phải ngươi giết lão đánh cá hay không!”
“A? Cái gì lão đánh cá? Cái gì giết
người? Quan gia….Ngài đang nói
cái gì vậy? Tiểu nhân nghe không hiểu!”
Cao Dã không để ý đến Vinh Bách Vinh giả ngu giả ngơ: “Ngươi không chỉ giết lão đánh cá, phu nhân Vinh Lan Thị đại phòng Vinh phủ chết, nói vậy ngươi cũng không thoát được can hệ!”
Vinh Bách Vinh cố hết sức ngửa đầu, đôi tay nắm lấy cánh tay Cao Dã, muốn đấy tay hắn ra.
Nề hà thân thể Cao Dã khoẻ mạnh, mặc dù hắn dùng toàn lực cũng không thể xê dịch một phân, chưa kể
tay phải hắn còn đang băng bó, rõ ràng trong người cỏ thương tích.
Thấy nỗ lực một trận không có hiệu quả, Vinh Bách Vinh rốt cuộc cũng thức thời từ bỏ giãy giụa, dùng lời khó nghe kích tướng: “Quan gia, tiểu nhân thành thật lại không làm gì, sao có thể giết người, ngài đừng oan uổng người tốt chứ!
Đi ngắm trăng liền thành hung thủ, quan phủ các ngươi phá án như vậy sao?”
Nghe Vinh Bách Vinh nghi ngờ nói, Cao Dã ha ha cười, buông hắn ra, chỉ đem đao đặt lên cổ hắn: “Quan phủ làm sao cũng không cần ngươi tới
dạy! Lấy cớ ngắm trăng vô lý như vậy cũng mệt ngươi nghĩ ra!
Nếu không phải ngươi giết người nên lo lắng trong nhà lão đánh cá để lại chứng cứ gì, sẽ không vào lúc hơn nửa đêm không ngủ được chạy đến bến đò này đi?
Vệ Minh Thiên ở Vinh phủ chỉ kết giao với một bằng hữu là ngươi, các ngươi cùng ăn cùng ngủ, hiểu rõ hắn như lòng bàn tay, muốn trộm vào làng chài nhỏ giết người, có thể nói dễ như trở bàn tay!
Hơn nữa lão đánh cá quá mức cô đơn, nếu muốn lấy được tín nhiệm của hắn càng dễ như trở bàn tay, chỉ
cần báo tên Vệ Minh Thiên, lão nhân kia có thể chủ động mời ngươi vào phòng, còn rót nước châm trà cho ngươi…..
Đáng tiếc công phu của ngươi không tới nơi tới chốn thọc lão đánh cá mười nhát cũng chưa thọc chết người, lúc ngươi vội vàng đào tẩu, hắn liền dùng máu loãng viết tên của ngươi trên bàn.”
“Cái gì?