Thấy Tư HoàiDương đưa túi hồ sơ cho mình nên Bạch Tuyết nhận lấy, nhưng trong chốclát cô phát hiện ra rằng dường như Tư Hoài Dương không muốn đưa chomình, dù cô cố gắng dùng sức để đoạt lấy nhưng cậu vẫn không buông tay.
”Cậu làm gì vậy? Buông tay ra.” Nói xong, cô tiếp tục giật lại túi hồ sơ cóthông tin của một số công ty đang tuyển dụng, thầm nghĩ cậu ta nghĩ gìmà không chịu buông tay nhỉ?
Tư Hoài Dương nhíu mắt, nghiêm túc hỏi: “Tiểu Bạch, tối thứ Năm tuần trước cậu qua đêm ở đâu?”
Vừa cầm túi hồ sơ, Bạch Tuyết vừa mở bên trong, thờ ơ nói: “Quán mới chứđâu.” Không phải là chỗ cậu nói láo với mẹ cô để cứu thoát cô sao?
Vừa định mở bìa hồ sơ ra để xem Tư Hoài Dương chuẩn bị tài liệu gì giúpmình, thì có một bàn tay to đặt lên phía trên tập tài liệu.
Bạch Tuyết nhíu chặt lông mày của mình nhìn Tư Hoài Dương, thấy cậu nghiêm nghị đến dọa người.
Sao lúc này cậu ta lại nghiêm chỉnh thế?
”Tiểu Bạch, không phải cậu và người bạn trai giả kia xảy ra chuyện gì chứ?”Giọng điệu của Tư Hoài Dương giống như đang chất vấn cô.
”Đồ bệnhthần kinh.” Bạch Tuyết làm bộ tức giận, giật mạnh túi hồ sơ, mượn cớ che giấu sự hốt hoảng của mình, “Người đàn ông kia không phải của bạn traicủa tớ và tớ cũng đã từng quen biết anh ta.”
”Cậu quen biết anhta sao? Nhưng tại sao trong quán bar, tớ thấy hình như cậu rất sợ bọnhọ?” Quả nhiên Tư Hoài Dương không phải là người dễ bị lừa gạt, cậu nói”Đêm hôm đó, tớ không gọi điện thoại được cho cậu nên mới gọi điện thoại về nhà cậu. Mẹ cậu vừa bắt máy lên đã hỏi tớ rằng có phải cậu đang ởchỗ tớ hay không? Nhưng cũng may tớ lanh trí.....”
”Được,được rồi, tớ biết cậu thông minh. Cám ơn cậu. Vậy điểm tâm sáng và càphê để tớ mời cậu.” Bạch Tuyết cắt đứt lời càu nhàu của Tư Hoài Dương,bắt đầu lấy tài liệu ra xem.
Tư Hoài Dương lặng im, vừa uống cà phê vừa nhìn Bạch Tuyết.
Tư Hoài Dương vẫn chưa chịu bỏ cuộc, mở miệng hỏi “Tiểu Bạch, cậu và người đàn ông kia không xảy ra chuyện gì à? Đêm hôm đó thật sự không xảy rachuyện gì sao?......”
Bạch Tuyết ngẩng đầu lên, liếc mắtnhìn cậu, bất đắc dĩ nói: “Người đàn ông đó tên là Nhiếp Phong, là bạntrai của cô bạn cùng phòng thời đại học với tớ, cô ta tên đái KiềuNghiên. Có lẽ bây giờ anh ấy chính là chồng của cô ấy rồi. Vậy tớ và anh ấy có thể có chuyện gì sao?”
Tư Hoài Dương nhíu mày, bĩu môi nói: “Có vợ rồi mà còn đi bar.”
Lòng Bạch Tuyết cũng cảm thấy nhẹ nhõm, cảm thấy Tư Hoài Dương thật lộn xộn và phiền toái.
”Vậy cậu có khác gì anh ta đâu, có bạn gái rồi mà còn đi bar.” Bạch Tuyết nhàn nhạt nói.
Chỉnh sửa tài liệu xong, sau đó cô bỏ tài liệu vào túi, nhìn Tư Hoài Dươngvới thái độ đã chuẩn bị tinh thần đối mặt với những lời chất vấn của cậu ta.
”Cậu và bạn gái như thế nào? Có phải vẫn giận hờn như cũ?” Bạch Tuyết trêu ghẹo nói.
Vẻ mặt Tư Hoài Dương đột nhiên vui vẻ, trong mắt lộ ra vẻ hả hê, “Dĩ nhiên là không, bây giờ Nhị Nhị rất tin tưởng tớ.”
Đồ nói dối. Bạch Tuyết cười, cầm ly cà phê uống một hớp, không muốn vạch trần người bạn thanh mai trúc mã của mình.
Nói chuyện được vài câu, điện thoại của Bạch Tuyết vang lên.
”Tuyết Nhi, mẹ đây.” Giọng Mẹ Bạch vui vẻ, “Con ở ngoài đường à? Bây giờ con hãy đến quán cà phê Lệ Cảnh liền nha.”
Quán cà phê Lệ Cảnh sao? Bạch Tuyết cau mày nói: “Mẹ, con đang uống cà phê với Tư Hoài Dương......”
”Ở đó, có một người bạn muốn đưa chút đồ cho mẹ, nhưng mẹ đang bận. Conđến đó lấy giúp mẹ được không?” Mẹ Bạch không cho cô từ chối.
Bạch Tuyết thở dài, đành phải nghe theo lời mẹ vậy. Lệnh của mẹ là lệnhtrời, không ai được phép phản bác “Vậy mẹ cho con số điện thoại của bạnmẹ, nếu con đến mà không thấy thì con sẽ gọi điện thoại.”
”Có chuyện gì sao?” Tư Hoài Dương nhìn Bạch Tuyết buồn rầu, than thởcúp điện thoại nên quan tâm hỏi.
”Ừ, có việc rồi, làm phiền cậu lái xe đưa tớ đến Lệ Cảnh. Tớ tới đó lấychút đồ cho mẹ tớ.” Bạch Tuyết đứng lên cầm túi hồ sơ bỏ vào trong xáchtay của mình.
Tư Hoài Dương cũng lập tức đứng lên, vẫn còn có chút lo lắng nói: “Tiểu Bạch, nếu cậu có chuyện gì, đừng ngại nói với tớ.”
”Được rồi, nếu có việc gì, nhất, định tớ sẽ nóivới cậu.” Bạch Tuyết không nhịn được, đấm một quyền vào người Tư HoàiDương, cười hì hì nói.
Cậu ta xem mình là đứa trẻ sao?