Buổi đại hội được tổ chức là để tổng kết về đợt diễn tập lần này, đồng thời biểu dương Hàn Dao, nhưng nhân vật chính lại không 1có mặt, Đội trưởng của cô bèn lên nhận những vinh dự ấy thay cho cô.
Chu Tiểu Manh ôm giấy khen của Hàn Dao, trong lòn0g vô cùng sốt sắng.
Hàn Dao ơi là Hàn Dao! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà cô mất lý trí thế hả!
Ở bên kia, ha3i người như đứng đống lửa, như ngồi đống than, còn ở bên này, Hàn Dao hoàn toàn bùng nổ, vừa ra khỏi ký túc xá là cô lập tức g2ọi vào số điện thoại kia.
Tắt máy! Tắt máy! Mẹ kiếp, tất cả đều tắt máy!
“Đệch!”
Cuộc gọi bị cắt đứt, 0Hàn Dao lại mở bức ảnh kia ra, vừa đi vừa nhìn chăm chú, càng nhìn lại càng thấy đau lòng và tức giận hơn.
Trong cơn p9hẫn nộ, cô muốn ném điện thoại đi, nhưng vừa giơ tay lên thì đã bị cản lại.
Hàn Dao dùng sức, người đó cũng dùng sức, cánh tay bị bóp đau. Cô ngước mắt lên, cặp mắt đỏ hoe của chạm vào ánh nhìn của Phó Thiếu Lê. Trái tim anh đập mạnh một nhịp, sau đó bắt đầu nhói đau.
Đột nhiên trông thấy anh, đôi mắt của Hàn Dao càng đỏ hơn. Cô hất văng tay anh ra, giơ đấm hướng thẳng vào đầu anh.
Phó Thiếu Lê hơi nghiêng đầu, nắm đấm xẹt qua chóp mũi, anh lúi về sau một bước. Ngay sau đó, cú đá của cô lại ập tới, bị anh giữ chặt lấy.
Anh đang định thả tay ra thì Hàn Dao đã mượn lực từ bàn tay đang túm chân mình, xoay nửa vòng trên không trung, chân kia đạp mạnh vào vai anh, lộn ngược ra phía sau rồi dừng lại trên mặt đất.
Phó Thiếu Lê không muốn đánh với cô, nhưng nhìn dáng vẻ điên cuồng của cô, anh chỉ có thể dùng vũ lực để khống chế cô.
Hàn Dao đang nổi giận, tung chiêu không có một kết cấu gì cả. Chỉ sau vài chiêu, cô đã bắt đầu yếu thế.
Chẳng mấy chốc, Phó Thiếu Lê đã giữ chặt được tay cô, đồng thời quấn lấy chân cô, khiến cô không thể động đậy gì được. Nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, anh ấn cô vào lòng mình, xoa mái tóc mềm mại của cô, như muốn xoa dịu sự phẫn nộ và nỗi sợ hãi của cô.
“Cô nhóc, bình tĩnh lại nào, có chuyện thì nói với anh, anh sẽ giúp em.”
Giọng anh dịu dàng, không còn lạnh lùng như thường ngày, cứ quanh quẩn bên tai cô, khiến nỗi lòng đang rối loạn của cô dần bình tĩnh lại.
“Dẫn em rời khỏi đây.”
Hàn Dao rúc trong lòng anh, trầm giọng lên tiếng. Cô không ngẩng đầu, để mặc cho anh vỗ về, như một chú mèo ngoan ngoãn.
Chiếc xe mà Phó Thiếu Lê lái tới đang ở ngay gần đó, anh ôm cô, chỉ vài bước đã tới nơi. Anh mở cửa xe bên ghế phụ ra, đang định đặt cô vào thì bị cô giơ tay ngăn cản.
“Em muốn ngồi đằng sau.”
Nhìn dáng vẻ kiên định của Hàn Dao, Phó Thiếu Lê chỉ có thể mở cửa sau ra và đặt cô vào.
Hàn Dao nằm xuống, chẳng buồn thắt dây an toàn. Cô nằm co mình ở đó, nhìn đăm đăm vào ghế lái.
Phó Thiếu Lê lo lắng nhìn cô một cái rồi đi tới ghế lái. Trong lúc ấy, chuông điện thoại lại vang lên, Hàn Dao chỉ liếc qua rồi lập tức cắt đứt, cài đặt thành chế độ im lặng, không nghe thấy thì sẽ bớt phiền lòng.
Phó Thiếu Lê lái xe rời khỏi liên đội, không phải đi lung tung không có mục đích, mà là đưa cô tới nhà của La Hiển Thanh.
Thực ra anh đã hẹn là tối nay tới nhà ông ấy ăn cơm rồi, bây giờ dẫn theo Hàn Dao, vậy thì đưa luôn cả cô đi.
Hàn Dao không để Phó Thiếu Lê bế mình, lẳng lặng đi sau anh. Tới cửa nhà La Hiển Thanh, cô cúi người thay giày. Hình như không thể trụ vững được nữa, cả người cô chúi xuống đất.
Hải Liễu đứng ở cửa, thấy vậy thì sợ hết hồn, vội vàng bảo Phó Thiếu Lê bế Hàn Dao vào phòng dành cho khách.
Bà ấy đỡ đầu cô, nhẹ nhàng đặt cô lên giường. Cô mở hé mắt, nhẹ giọng nói:
“Cô Liễu, cô ra ngoài đi, để anh ấy ở đây với cháu là được rồi, cháu chỉ mệt mỏi vì thiếu ngủ thôi.”
Hải Liễu gật đầu, bước ra khỏi phòng. La Hiển Thanh nghe thấy tiếng ồn nên mới chạy tới, còn chưa vào phòng thì đã bị Hải Liễu kéo đi. Hai vợ chồng nói chuyện trong phòng bếp, tất cả chủ đề đều liên quan đến Hàn Dao.
Trong phòng dành cho khách, Phó Thiếu Lê lấy chiếc điện thoại trong túi ra. Lúc đánh nhau với Hàn Dao, nó bị rơi xuống đất. Anh đặt nó vào tay cô và đẩy một cái, ngón tay vô tình chạm vào màn hình. Màn hình sáng lên, lập tức mở khóa ngay.
Cửa sổ tin nhắn vẫn còn đó, trong đó là một bức ảnh, bất thình lình hiện ra trước mắt anh, khiến cả người anh cứng đờ lại. Anh nhìn bức ảnh ấy một hồi, lấy điện thoại ra rồi xoa đầu Hàn Dao.
“Cô nhóc.”
Hàn Dao vẫn luôn nhìn ra cửa, lúc này mới dời mắt, nhìn về phía anh. Trông thấy bức ảnh trong điện thoại, cô nở nụ cười tự giễu:
“Anh nhìn thấy rồi hả? Em không thay đổi gì nhiều đúng không? Lúc mới sinh, em cũng đáng yêu đấy nhỉ?”
Cô dùng câu hỏi, nhưng làm gì có đứa trẻ bình thường nào lại như thế lúc mới chào đời? Cho dù không có sự chờ mong của bố mẹ thì mỗi đứa trẻ đều được chăm sóc lúc mới sinh.
Nhìn cô gái đang chìm trong sự đau buồn, Phó Thiếu Lê áp trán mình vào trán cô, cảm nhận hơi ấm từ trán cô.
Hàn Dao không rời trán đi, ngược lại còn cầm điện thoại lên, cẩn thận nhìn bức ảnh kia, cuối cùng mở miệng hỏi anh:
“Anh có biết cảnh của bức ảnh này là ở đâu không?”
Phó Thiếu Lê kéo giãn khoảng cách giữa hai người, nhìn khung cảnh trong bức ảnh một hồi mà vẫn không tìm ra manh mối gì. Anh lắc đầu:
“Cho bếp trưởng La xem có được không? Có thể ông ấy sẽ biết.”
Hàn Dao nhìn anh, cô cúi đầu ngẫm nghĩ, che giấu nỗi sợ hãi trong mắt mình, gật đầu với anh.
Phó Thiếu Lê đi ra ngoài, nhưng anh không mang điện thoại ra, mà gọi La Hiển Thanh vào phòng.
La Hiển Thanh vừa bước vào là lập tức tới gần, thấy cô không sao mới yên lòng. Ông ấy dời mắt nhìn Phó Thiếu Lê, Phó Thiếu Lê ngẫm nghĩ giây lát rồi giơ điện thoại ra:
“Chú nhìn xem có nhận ra bức ảnh này được chụp ở đâu không?”
La Hiển Thanh nhìn anh với vẻ nghi hoặc, không hiểu anh đang làm gì. Ông ấy bán tín bán nghi nhận lấy điện thoại, chỉ liếc qua là lập tức ngừng thở.
Trông thấy dáng vẻ là lạ ấy của La Hiển Thanh, Hải Liễu cũng tới gần và nhìn vào điện thoại.
Phản ứng của bà ấy cũng giống hệt La Hiển Thanh, Hàn Dao và Phó Thiếu Lê nhìn nhau, cô nóng lòng muốn biết câu trả lời, chống tay ngồi dậy.
“Bếp trưởng, chú nhận ra rồi à? Có thể nói cho cháu biết đó là nơi nào không?”
La Hiển Thanh thở dài một hơi:
“Cô nhóc, không phải chú không nói cho cháu, mà nơi này không còn tồn tại nữa. Ba năm trước xây dựng khu đô thị nên nơi đó đã bị phá dỡ, biến thành một đống đổ nát, hiện giờ chỉ toàn những tòa cao ốc san sát nhau, muốn tìm cũng không tìm được.”
Lời nói của La Hiển Thanh dập tắt hi vọng đang dâng lên trong long Hàn Dao. Cô thẫn thờ nhìn ông ấy, không nói một câu nào cả.
Cô nóng lòng muốn biết đáp án, nóng lòng muốn biết thân thế của mình, nóng lòng muốn tìm được người thân, chứng minh rằng mình không phải chỉ có một mình, nhưng hình như điều đó rất khó.
Đôi mắt to của cô đong đầy nước
mắt, tầm mắt nhòe đi. Cô muốn nhìn
rõ mấy người trước mắt, bèn ngửa
đầu lên, để nước mắt chảy ngược
vào trong.
Hiển nhiên hai vợ chồng La Hiển
Thanh cũng chẳng thể làm gì được,
chiếc điện thoại được trả lại cho cô.
Mới được hai giây thì chuông điện
thoại vang lên. Phó Thiếu Lê cúi
đầu nhìn thông tin cuộc gọi, anh
cảm nhận được rằng cả người Hàn
Dao cứng lại, hơi thở đứt đoạn, sau
đó còn run nhè nhẹ.
Anh muốn chạm vào cô, nhưng cô
đã bắt máy, kề điện thoại vào tai, “a
lô” một tiếng rồi im lặng không nói
gì cả.