Lần này cũng thế, khi đến chiến trường, bọn họ còn không được xem cảnh chiến đấu, chỉ có thể xem đống xác chết ở đây, chán thật đấy!
Có hai đội đỏ và đội xanh, mặc dù Hàn Dao thuộc đội xanh, nhưng lính tốt như cô không có quyền lợi được biết bộ chỉ huy của đội xanh ở0 đâu.
Bởi vì chiến trường thay đổi liên tục nên hầu như ngày nào bọn họ cũng phải di chuyển lương thực đạn dược, nhưng chưa từng 3thấy một vị sĩ quan chỉ huy nào, thậm chí còn không thấy một thành viên đội đỏ nào.
Đậu xanh! Đây là cảm nhận rõ rệt nhất trong l2òng Hàn Dao suốt hai ngày qua.
Ngày thứ ba, trời tờ mờ sáng, đám Hàn Dao đang cất đồ lên xe. Thời tiết không quá đẹp, còn có cả s0ương mù.
Lính hậu cần cũng đang chuẩn bị để di chuyển địa điểm như bọn họ, chạy qua chạy lại giữa mấy chiếc xe.
Hàn Dao c9hưa tỉnh ngủ hẳn, đầu óc mơ mơ màng màng. Đại Lan ở bên cạnh vác đồ, nhìn cô và cười một cách bất đắc dĩ.
Chu Tiểu Manh là một đội trưởng có lòng cảm thông với cấp dưới. Trông dáng vẻ buồn ngủ của Hàn Dao, cô ấy nhận lấy hộp y tế mà cô đang xách, bảo cô dựa vào xe nghỉ ngơi một lát.
Hàn Dao cúi đầu, nhắm hờ mắt, đột nhiên thấy một thứ đồ hình tròn lăn tới chỗ này.
Giây tiếp theo, nhìn thấy rõ thứ đó, cô lập tức mở to hai mắt, hô to:
“Có lựu đạn! Nằm xuống!”
Cả cơ thể của cô nhảy sang một bên khác, còn chưa chạm đất thì đã bị áp lực nổ của lựu đạn hất văng đi, lăn một vòng trên mặt đất.
Xung quanh liên tục vang lên những tiếng nổ.
Cơn buồn ngủ đã tiêu tan hết rồi. Sau khi lăn một vòng trên mặt đất, Hàn Dao phản ứng rất nhanh, giữ vững cơ thể và đứng lên.
Vừa bước lên một bước thì cô bỗng cảm thấy có thứ gì đó lạnh lẽo cứng rắn dí vào sau gáy, khiến cô rùng mình một cái.
Bước chân chững lại, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau.
“Đứng im, giơ hai tay ôm lấy đầu! Cô đã bị bắt!”
Sau khi giọng nói lạnh lùng ấy vang lên, Hàn Dao trông thấy đám lính hậu cần và lính của Liên vệ sinh bị khống chế.
Cảm giác trong lòng Hàn Dao rất khó diễn tả. Bên đội đỏ châm một mồi lửa, lương thực đạn dược của bọn họ tan thành tro hết, hậu cần bên phía bọn họ chẳng còn tác dụng gì nữa.
Tình huống này...
Hàn Dao ngồi trên xe dành cho tù binh, nhìn hai người canh gác của đội xanh, hỏi:
“Các anh có chế độ gì với tù binh không?”
Người nhận được câu hỏi chỉ thản nhiên nhìn cô một cái, hoàn toàn không đoái hoài gì tới.
Để phòng ngừa tù binh chạy trốn, người bên đội đỏ trói bọn họ lại, tuy rằng không phải trói từ đầu đến chân, nhưng Hàn Dao cảm thấy như vậy cũng vật vã lắm rồi, vấn đề là tay bị trói ra phía sau cũng mỏi lắm chứ!
Thấy không ai trả lời mình, Hàn Dao bèn dựa vào thành xe, thả lỏng cơ thể, lười biếng như không có xương. Nếu không vì đang bị trói, người ngoài nhìn vào còn tưởng cô là khách du lịch, chứ không phải tù binh.
Trông thấy dáng vẻ bình tĩnh ấy của cô, lính đội đỏ vẫn chỉ coi như không thấy gì cả.
Tuy rằng không trả lời cô, nhưng từ những chi tiết sau đó có thể thấy được rằng đội đỏ đối xử với tù binh khá tốt.
Tiếc rằng sau khi tới trại tù binh, Hàn Dao lại bị dẫn đi, vậy nên cũng không thấy đội đỏ đối đãi với tù binh như thế nào.
Giờ phút này, ngồi ở một nơi trông như phòng thẩm vấn, Hàn Dao chuẩn xác nhắm vào chiếc camera đối diện với cô ở cách đó không xa.
Ở bên kia, Phó Thiếu Lê vẫn luôn quan sát camera. Khi thấy cô nhìn vào camera, anh nở nụ cười.
Mạnh Thế Hựu đang đứng bên cạnh anh, thấy anh cười như thế thì nổi hết da gà.
“Đội trưởng, em không hiểu cho lắm, sao anh lại để cô ấy ở riêng một chỗ thế?”
Phó Thiếu Lê không trả lời câu hỏi của anh ta.
“Tắt camera đi, tôi đi gặp cô ấy, đợi tôi ra ngoài rồi hãy bật lên.”
Phó Thiếu Lê ngước mắt lên, dường như có thứ gì đó đang chảy xuôi trong cặp mắt đen láy thâm thúy ấy.
Cơ thể cao lớn đứng lên khỏi ghế, chiếc mũ bảo vệ bị anh tháo xuống.
Thấy Mạnh Thế Hựu tắt camera đi rồi, anh mới đi ra ngoài.
Khóe môi Mạnh Thế Hựu giật giật, Đội trưởng đúng là đa nghi, còn sợ anh ta không tắt nữa chứ, cứ phải nhìn anh ta tắt rồi mới đi! Anh ta có nhìn lén đâu mà sợ!
Hử? Nhìn lén?
Mạnh Thế Hựu vỗ vào mũ bảo vệ, chắc chắn là Đội trưởng muốn làm gì đó, sợ bị người khác phát hiện ra đây mà!
Nhất định là có vấn đề rồi! Bởi vì kích động, vô số biểu cảm xuất hiện trên mặt anh ta, khiến cả khuôn mặt biến dạng.
Một người đi từ ngoài vào, nhìn Mạnh Thế Hựu như đang nhìn một kẻ thiểu năng. Người đó đi tới trước mặt anh ta, lắc lắc tập tài liệu trong tay.
“Nghĩ gì mà trông anh như phát hiện ra lục địa mới thế? Đội trưởng đâu?”
Mạnh Thế Hựu hất tập tài liệu trước mặt ra, trợn trắng mắt nhìn người đó.
“Cũng chẳng kém gì phát hiện ra lục địa mới!”
Vừa nói, anh ta vừa tặc lưỡi.
“Xì!”
Thượng Quan Nhan Thanh khinh thường, Mạnh Thế Hựu thì chẳng có chuyện gì hay ho đâu. Anh chuyển chủ đề, lại bắt đầu tìm người.
“Đội trưởng đâu?”
Mạnh Thế Hựu hắng giọng một cái.
“Đội trưởng đi có việc rồi, chắc phải một, hai tiếng sau mới rảnh.”
Nói xong, anh ta lại lắc đầu:
“Không đúng, với thể lực như Đội trưởng của chúng ta thì chắc chắn một, hai tiếng là không thể đủ được, ít nhất phải nửa ngày!”
Ừm! Nửa ngày!
Thượng Quan Nhan Thanh trợn trắng mắt nhìn anh ta, nhét tập tài liệu vào ngực anh ta.
“Đây là tài liệu do bộ chỉ huy gửi tới, anh mau chóng bảo Đội trưởng xem đi. Tôi đang bận, đi trước đây.”
Mạnh Thế Hựu chỉ mải mê suy nghĩ bậy bạ, Thượng Quan Nhan Thanh không để ý tới anh ta nữa, sải bước rời khỏi đó.
***
Tại nơi mà Hàn Dao bị nhốt.
Cô ngồi quay lưng về phía cửa nên không nhìn thấy phía sau. Nghe thấy tiếng vươn tay, cô định quay lại nhìn, nhưng mới động đậy thì đã cảm nhận được sự trói buộc, lúc này cô mới nhớ ra là mình đang bị trói vào ghế.
Trước đó cô vẫn luôn chăm chú quan sát nơi này, vậy nên bị trói cô cũng không giãy giụa gì. Bây giờ động đậy, phần cổ tay nhói đau, không cần nhìn thì cô cũng biết là rách da rồi. Dây buộc quá chặt, động tác của cô lại quá mạnh, vậy nên không tránh được việc bị thương.
Hàn Dao ngẩng đầu lên, Phó Thiếu Lê mặc bộ đồ rằn ri xuất hiện trước mắt cô. Có lẽ là vì thấy mũ bảo vệ quá vướng víu, vậy nên một tay anh cầm mũ, tay còn lại trống không.
Đối diện ánh mắt lạnh lùng của Phó Thiếu Lê, Hàn Dao bỗng cảm thấy giật mình. Cô đột nhiên nhớ ra lúc này bọn họ đang ở trên chiến trường, dù rằng không phải chiến trường thực sự.
Cô hơi sửng sốt, đến khi hoàn hồn lại và đối diện với ánh mắt của anh một lần nữa, trong mắt cô không còn một sự dao động nào.
Hai người cứ thế nhìn nhau. Phó Thiếu Lê kéo chiếc ghế bên cạnh ra, ngồi đối diện với cô.
Anh loay hoay với chiếc mũ bảo vệ, như đang nghiên cứu cái gì đó, không ai mở miệng nói chuyện trước.
Một lúc lâu sau, Hàn Dao cựa quậy. Người cô bắt đầu tê rần vì bị trói, nhưng vẫn không nói câu nào.
Ánh mắt bình tĩnh lạnh lùng của Phó Thiếu Lê dừng lại trên người cô, dường như đã nhận ra sự khó chịu của cô.
“Có cần tôi cởi trói cho không?”
Một bàn tay áp lên má cô, ánh mắt anh trở nên thâm thúy, có chút gì đó cợt nhả, nụ cười trên khóe môi khiến cả con người anh thêm phần ngả ngớn.
Người lính nữ trước mặt cúi đầu cười khẽ.
“Sao hả? Anh là bạn trai, thấy bạn gái bị thương, không định làm gì để an ủi sao?”
Người đàn ông không có một phản
ứng nào trước lời nói của cô, vẻ mặt
cũng không có một cảm xúc nào,
như thể hai người chưa từng có quan
hệ yêu đương với nhau.
Cằm bị nắm chặt, Hàn Dao đau đến
nhíu mày lại, cô ngước mắt nhìn
anh.
“Quả nhiên là như thế, ha ha.”
Người lính nữ cười lạnh, ánh mắt
trở nên lạnh lùng.