La Hiển Thanh vươn cánh tay ra cho Hải Liễu gối, hai người nhích lại gần nhau hơn.
“Tôi vẫn biết rằng trước kia bà luôn đứng sau l5ưng tôi, âm thầm lo lắng cho tôi. Khi đó tôi là người trong cuộc, nhưng bây giờ trở thành người ngoài cuộc, tôi mới phát hiện ra trong mắ6t người ngoài, người trong cuộc lại đau khổ như thế.”
Tiếng thở dài của La Hiển Thanh tác động vào nỗi lòng của Hải Liễu, khiến t7âm trạng của bà ấy gợn sóng.
“Chúng ta đều đã vượt qua rồi, bọn họ cũng sẽ vượt qua thôi. Đại nạn không chết, ắt sẽ có hạnh phúc 4về sau.”
Cả căn phòng chìm vào sự yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở của hai người. La Hiển Thanh siết chặt vai Hải Liễu, bà ấy dựa s8át vào, bầu không khí êm đềm hòa hợp.
Trong phòng dành cho khách, Hàn Dao và Văn Văn nằm đối diện với nhau. Nhìn cô bé với cặp mắt sáng ngời, Hàn Dao chỉ cảm thấy đôi mắt này như biết nói, khiến cô hơi mê mẩn.
Văn Văn cứ nắm tay Hàn Dao, Hàn Dao cũng không phản đối, để cô bé cầm mãi, được một lát thì hơi ngẩn ngơ. Cô đã hỏi La Hiển Thanh về nguyên nhân khiến Văn Văn nói lắp rồi, La Hiển Thanh không nói kỹ, chỉ kể sơ qua.
Lúc nhỏ, Văn Văn từng trải qua một chuyện đáng sợ, kể từ đó mới bắt đầu gặp vấn đề trong việc giao lưu bằng ngôn ngữ, đã chữa trị nhiều năm rồi, hai năm qua mới có chuyển biết tốt. Mặc dù cô bé vẫn chưa thể nói chuyện lưu loát được, nhưng có thể biểu đạt ý mà mình muốn nói.
“Chị.”
Tiếng gọi của Văn Văn làm Hàn Dao hoàn hồn, cô ngừng suy nghĩ, nhìn cô bé.
“Sao vậy Văn Văn? Muộn thế này rồi mà em vẫn chưa buồn ngủ à?”
Văn Văn lắc đầu.
“Buồn ngủ, muốn nhìn chị, thích chị.”
Một câu ba ý, Hàn Dao hiểu hết. Mới mười mấy tuổi mà ngoan thật đấy.
Cô vươn một tay xoa đầu cô bé.
“Ngủ đi, mai chị vẫn còn ở đây, ngày mai chị sẽ chơi với em. Hôm nay muộn rồi, ngủ đi nhé?”
Cô bé nghe lời gật đầu, nhắm mắt lại trước ánh nhìn chăm chú của Hàn Dao.
Hàn Dao không tắt chiếc đèn nhỏ lờ mờ ở đầu giường, đề phòng trường hợp Văn Văn tỉnh giấc. Nhưng sau một đêm, Hàn Dao phát hiện ra rằng để đèn sáng cũng không có tác dụng gì, bởi vì không có chuyện gì xảy ra cả.
Đồng hồ sinh học của cô vẫn rất chính xác, tỉnh lại vào lúc năm rưỡi như bình thường. Cô rón rén xuống giường, không đi vệ sinh cá nhân ngay mà ra phòng khách, thấy hai vợ chồng đang nấu ăn trong phòng bếp.
Hàn Dao không quấy rầy họ, xoay người đi đánh răng rửa mặt. Lúc cô ra ngoài, La Hiển Thanh đang bưng đĩa bánh bao đặt lên bàn. Thấy cô đi ra, ông ấy rất ngạc nhiên, hỏi cô:
“Sao cháu dậy sớm thế? Hôm nay không cần huấn luyện mà.”
Hàn Dao lắc đầu.
“Đồng hồ sinh học của cháu chuẩn lắm, ngủ lâu thế là đủ rồi.”
“Vậy thì ngồi xuống ăn sáng đi.”
La Hiển Thanh ấn vai Hàn Dao, bảo cô ngồi xuống rồi nhét hai cái bánh bao vào vai cô. Ông ấy lại xoay người vào phòng bếp, bữa sáng cũng giống như những gia đình bây giờ khác, có bánh bao, trứng gà luộc, cháo cùng với dưa muối được làm theo phương pháp đặc biệt, như thế là thịnh soạn lắm rồi.
Hàn Dao nhìn gia đình nhỏ này, bỗng cảm thấy ấm lòng. La Hiển Thanh và Hải Liễu cứ như người nhà của cô vậy.
Văn Văn còn nhỏ, tối qua còn ngủ muộn, vậy nên mọi người để cô bé ngủ thêm. Đến tám giờ, Hải Liễu lôi cô bé xuống giường. Dậy rồi là cô bé dính lấy Hàn Dao, lúc ăn sáng cũng ngồi cạnh cô, cầm tay cô ăn sáng.
Mặc dù không quá thuận tiện, nhưng Hàn Dao hoàn toàn có thể trò chuyện bình thường với cô bé. Hai người nói chuyện vui vẻ, bây giờ Văn Văn nhìn Hàn Dao mà đôi mắt cứ sáng lên.
La Hiển Thanh nói là làm, đợi Văn Văn ăn sáng xong, ông ấy đưa vợ con và Hàn Dao tới một trung thâm thương mại lớn mua quần áo. Đủ mọi sản phẩm bày biện la liệt, Hàn Dao nhìn mà hoa cả mắt.
Không phải cô chưa từng tới trung thâm thương mại lớn, trước kia Sài Khả Mộc kéo cô đi shopping, cô cũng đã đi rồi, còn bị ép phải mua rất nhiều quần áo. Lần nào cô cũng phát sợ, nhưng lần nào cũng đi với cô ấy.
Bây giờ ngẫm nghĩ, lâu lắm rồi không tụ tập với bọn họ, cô không khỏi buồn phiền.
Quả nhiên, sự nhiệt tình của La Hiển Thanh và Hải Liễu không phải chỉ để trưng bày. Hàn Dao đi theo bọn họ rất lâu, cũng nói rất lâu, nhưng vẫn không thể khiến bọn họ giảm bớt sự hăng hái trong việc mua quần áo cho cô.
Để nhanh chóng thoát thân, Hàn Dao đành lựa chọn hai bộ mà mình thấy tàm tạm trong mấy bộ mà bọn họ chọn.
Thấy cả hai bộ đều là màu đen, Hải Liễu tự ý đổi một bộ màu đen thành màu xám nhạt. Hàn Dao chau màu nhìn bộ quần áo ấy rất lâu, cuối cùng tự thuyết phục bản thân nhận lấy ý tốt của bà ấy, nhưng đồng thời, cô cũng cũng thành công thuyết phục bọn họ đừng mua quần áo cho cô nữa.
Trong lòng cô đã tính sẵn rồi, đợi vài ngày nữa là cô lấy được đồ của mình. Trước khi đi, Sài Khả Mộc có nhét cho cô một tấm thẻ ngân hàng, đến khi nào được nghỉ phép, cô sẽ ra ngoài mua một số thứ gửi tới nhà La Hiển Thanh, vậy nên bây giờ nhận quần áo của bọn họ, cô cũng không thấy quá ngượng ngùng.
Thấy Hàn Dao không có ý kiến gì, Hải Liễu mang quần áo đi thanh toán. Bà ấy đã bảo Hàn Dao mặc thử rồi, cảm thấy khá được nên mới để cô chọn.
Trước khi tới trung thâm thương mại, Hàn Dao còn bảo Hải Liễu tìm một quán cắt tóc cho cô. Ba tháng không cắt tóc, tóc cô đã dài lắm rồi. Cô không muốn để tóc dài quá, trùm lên trán rất khó chịu, cắt luôn đi cho xong.
Bây giờ đầu tóc thoáng hẳn ra, Hàn Dao rất thoải mái. Hải Liễu đi trả tiền, Hàn Dao dẫn Văn Văn đi đằng sau. La Hiển Thanh thì đứng im tại chỗ, dù sao quyền tài chính cũng nằm trong tay Hải Liễu mà, bà ấy đi trả tiền cũng là chuyện đột nhiên. Ở đây cũng không có nguy hiểm gì cả, thế là ông ấy bèn tới cửa quán chờ.
Đúng lúc này, có mấy người bước vào. La Hiển Thanh dịch sang bên cạnh để không cản đường người ta. Người đứng trước mặt là hai người phụ nữ, có vẻ là hai mẹ con, đằng sau là một người đàn ông, trông cách ăn mặc có vẻ không phải là tài xế hay cấp dưới, chắc là con trai hay cháu trai gì đó. Lúc người đàn ông kia sắp đi ngang qua người, La Hiển Thanh trùng hợp ngẩng đầu nhìn vào trong, sau đó dời mắt đi thì chạm vào khuôn mặt của người đàn ông ấy.
La Hiển Thanh sửng sốt giây lát, nhanh chóng dời mắt đi. Đến tận khi người đàn ông đó đi qua, ông ấy mới nhíu mày nhìn bóng lưng ấy.
Văn Văn cầm tay Hàn Dao, cũng không nhảy nhót tung tăng, nhưng rõ ràng ngoan thế rồi mà vẫn bị người ta đụng vào.
Cô bé lảo đảo, Hàn Dao đỡ cô bé, để cô bé đứng vững lại.
Cô bé vội vàng cúi người.
“Cháu, cháu xin lỗi.”
Văn Văn nói xong mà vẫn không thấy người ở đối diện đáp lại. Hàn Dao đỡ cô bé, ngước mắt nhìn cô nàng trước mặt, trông có vẻ như chạc tuổi cô.
Lúc này, cô nàng đó đang chau mày phủi quần áo trong khi không hề có bụi bẩn gì cả, có vẻ như rất ghét.
“Đúng là, bẩn chết mất!”
Lời càu nhàu ấy lọt vào tai Hàn
Dao. Cô nhìn cô nàng đối diện, ánh
mắt lóe lên sự nguy hiểm.
Cô nàng kia phủi quần áo, có vẻ như
đã “sạch” rồi, cô ta định bỏ đi.
Nhưng thấy Hàn Dao vẫn chưa đi,
cô ta lại bắt đầu gây chuyện.
“Cái cô này, sao lại chắn đường thế hå!"
Hàn Dao thuận tay cầm một bộ quần
áo bên cạnh lên, ngắm nghía một
hồi, không để ý tới cô ta.