Trong phòng ngủ 401, Hàn Dao nằm trên giường của Trương Lan Tiếu, không muốn nhúc nhích gì, Chúc Quân Dương nằm ngay bên 5trong. Trương Lan Tiếu chẳng còn cách nào, chỉ có thể ngủ chung với Đại Lan.
Những người ngủ ở giường trên đều c6hen chúc với người ở giường dưới, mơ màng chìm vào giấc ngủ, đến tận khi tiếng còi vang lên.
Cả đám còn đang ngủ7 say, có người chỉ động đậy ngón tay. Chúc Quân Dương đang đặt tay trên eo Hàn Dao, cô vươn tay hất tay cô ấy ra.
“Mọi người dậy đi, còi báo thức vang lên rồi.”
Lúc dọn cỏ xong, bọn họ về phòng mà còn không thèm cởϊ qυầи áo,8 thậm chí có người còn không rửa tay, chẳng hạn như Chúc Quân Dương. Hàn Dao hất tay cô ấy ra cũng là bởi vì tay cô ấy còn dính đất, đã khô lại rồi, làm bẩn cả áo huấn luyện của cô.
Hàn Dao mang chậu đi vệ sinh cá nhân, cũng không muốn nói gì về hành động của Chúc Quân Dương cả. Trong một tháng qua, chuyện như vậy cũng từng xảy ra rồi, Hàn Dao dễ tính, có thể chịu được.
Ai cũng thiếu ngủ trầm trọng, tất cả đều bị Hà Tiêu Linh kéo tới bãi biển chống đẩy, vừa làm vừa bị nước biển “giặt” sạch đầu óc, cơn buồn ngủ nhanh chóng tan biến.
Khi thấy mọi người tỉnh táo lại, Hà Tiêu Linh hài lòng gật đầu. Chống đẩy xong là phải chạy năm kilomet, cả đám mệt mỏi thở phì phò, lúc này mới được tới nhà ăn để ăn sáng.
Một tháng qua cường độ huấn luyện tăng lên, Hàn Dao không còn thời gian để lén tới khu vực sau nhà bếp giúp đỡ La Hiển Thanh hoặc là làm chuyện gì khác, thậm chí đến số lần gặp La Hiển Thanh cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Cô không biết La Hiển Thanh bận rộn chuyện gì, nhưng cô biết là ông ấy bận, bởi vì cơm canh trong nhà ăn ngày một khó ăn. Cho tới hôm nay, Hàn Dao ăn bánh bao mà cảm thấy mùi vị cũng khác với lúc trước.
Cô ngẩng đầu lên, đúng lúc thấy La Hiển Thanh đứng ở chỗ cánh cửa sau bếp. Hình như đây là lần đầu tiên trong tháng này cô thấy ông ấy ở đây.
Tầm mắt của hai người đối diện, động tác nuốt bánh bao của Hàn Dao không dừng lại. Môi cô mấp máy, giơ chiếc bánh bao trong tay lên, không đợi La Hiển Thanh phản ứng gì thì đã tiếp tục cúi đầu ăn sáng.
Trước sự dồn ép của Giang Hàn, thời gian ăn cơm chỉ còn lại mười phút. Mười phút để ăn, mười phút còn lại là để bọn họ lấy sức trước khi tiếp tục huấn luyện.
Chẳng qua, khoảng thời gian ít ỏi ấy không đủ để bọn họ giảm xóc, lúc nào cũng trong tình trạng thiếu thời gian.
Một tháng đủ để bọn họ quen với
tốc độ ăn cơm này, mặc dù ăn như
vậy có hại cho dạ dày, nhưng bọn họ
chỉ có thể nhét đầy bao tử để đảm
bảo năng lượng cần thiết cho bản
thân.
Quãng thời gian huấn luyện tẻ ngắt
luôn trôi qua rất nhanh. Ăn sáng
xong, mọi người tập trung ở sân
huấn luyện. Giang Hàn cầm còi và
đồng hồ bấm giờ, Hà Tiêu Linh thì
đứng bên cạnh, cầm một tờ bảng
biểu. Cô ấy nhìn các lính nam lính
nữ ở phía đối diện, giơ tay lên và
nói:
“Tờ giấy tôi đang cầm là nội dung
sát hạch của mọi người vào một tuần
sau, kèm theo tiêu chuẩn để đánh
giá xem ai đạt, ai xuất sắc. Chúng
tôi sẽ phát tờ giấy này cho tổ phó
theo đơn vị phòng ngủ, chỗ nào
không hiểu thì có thể đọc kỹ lại.”
“Còn một tuần nữa là đến lúc sát
hạch rồi. Đến lúc đó, cũng có thể sẽ
không có ai được tuyển chọn để vào
đội lục chiến hải quân.”