Ở lối vào trong núi, Hà Tiêu Linh ngồi trên xe, nhìn Hàn Dao cầm trang bị xuống xe.
“Cô biết tuyến đường rồi đấy, khỏi cần tôi nói n5ữa. Tôi chờ cô ở đây.”
Hàn Dao đeo tất cả mọi thứ lên, cầm khẩu súng trường vừa được phát, toàn bộ suy nghĩ đều tập trung vào hai m6ươi kilomet sắp tới.
“Cảm ơn giáo quan.”
Hà Tiêu Linh nhìn cô, không tỏ thái độ gì trước câu nói ấy của cô. Cô ấy nằm xuống7 xe, thảnh thơi huýt sáo.
Đây không phải lần đầu tiên Hàn Dao chạy hai mươi kilomet, nhưng lại là lần đầu tiên mang đầy đủ trang bị4, hơn nữa trước đó cánh tay cô bị trượt ở bệ cửa sổ, còn chưa có cơ hội xem tình trạng hiện giờ thế nào.
Hàn Dao chỉ có thể âm thầm8 cầu mong là không sao, mong rằng đau một hai ngày là khỏi.
Tại điểm xuất phát, cô hít sâu một hơi, chính thức bắt đầu quãng đường hai mươi kilomet.
Đường núi gập ghềnh nhấp nhô, mặc dù không quy định thời gian, nhưng Hàn Dao biết không có quy định tức là có quy định, đó chính là phải chạy hết sức, dùng tốc độ nhanh nhất và khả năng tối đa của mình để chạy tới đích, cho dù phải chạy đến què chân. Bởi vì trên chiến trường, kẻ địch sẽ không cho bất cứ ai cơ hội lấy sức.
Chỉ cần dừng lại dừng lại một giây một phút là có thể cái đầu sẽ bị viên đạn hoặc là lưỡi dao bay tới từ đằng sau ghim trúng, biến thành một cục bột.
Chạy xong hai mươi kilomet, tay chân Hàn Dao đã gần như tê liệt, cánh tay ôm súng đã mất cảm giác từ lâu. Cô ngã xuống vạch đích, nằm ngay đơ không dậy nổi nữa.
Hàn Dao nằm dưới đất thở hổn hển, khẩu súng đè trên ngực, nhưng cô không có sức điều chỉnh tư thế.
Hà Tiêu Linh ngủ được một giấc no nê, tỉnh lại thì thấy Hàn Dao nằm im trên mặt đất, bèn nhíu mày đi tới, lật người cô lên. Hàn Dao trợn trắng mắt với cô ấy, Hà Tiêu Linh tát một cái vào mặt cô.
“Chết chưa? Chưa chết thì gáy lên một câu.”
Hàn Dao tiếp tục trợn trắng mắt với cô ấy, vẫn không nói câu nào cả, cũng chẳng động đậy gì. Hà Tiêu Linh hết hồn, vội vàng tháo súng trên cổ cô xuống, đồng thời tháo cả ba lô và những thứ khác ra.
“Hàn Dao, cô sao rồi, có nghe thấy tôi nói gì không? Nghe thấy thì kêu một tiếng.”
Hàn Dao bị Hà Tiêu Linh vỗ má bôm bốp, chỉ thiếu điều kéo cả lớp da của cô xuống. Cô thật sự không chịu nổi sự hành hạ của Hà Tiêu Linh, cố gắng giơ tay lên, đè lên cái tay đang đặt trên mặt mình.
“Đừng đánh nữa, sắp bị cô đánh tàn phế luôn rồi.”
Giọng Hàn Dao thều thào, nhưng Hà Tiêu Linh vẫn nghe thấy được, nhanh chóng rút tay mình ra. Hàn Dao bị cô ấy lăn một vòng trên mặt đất, chỉ có thể nằm dưới đất mở hé mắt ra, vừa đủ để nhìn thấy cả người cô ấy.
“Giáo quan Hà, hiện giờ tôi không ổn chút nào, cảm giác như sắp tàn phế thật rồi, vậy nên cô đừng giày vò tôi nữa có được không?”
Hà Tiêu Linh đứng tại chỗ, cười lạnh rồi đá vào đùi cô.
“Chưa chết thì đứng lên tới bể bơi cho tôi. Nhanh lên!”
Hàn Dao nằm trên mặt đất, vẫn chưa điều chỉnh lại được hơi thở, bị Hà Tiêu Linh đá một cái cũng không để ý. Cô vẫn nằm đó, xòe năm ngón tay ra.
“Cho tôi năm phút nghỉ ngơi.”
Thấy Hàn Dạo nằm ngay đơ trên
mặt đất, Hà Tiêu Linh không để ý
tới cô nữa, lên xe địa hình luôn. Cô
ấy bỏ lại một câu rồi lao vụt đi.
“Cô không muốn đi nhờ xe tôi thì
tôi cũng hết cách rồi, tự cô đi đi.”
Trong gió vẫn còn quanh quẩn đâu
đây giọng nói của Hà Tiêu Linh.
Hàn Dạo giơ tay che bụi đất, trên
mặt toàn là mồ hôi, chảy từ thái
dương vào tóc.