Bên kia, Chúc Quân Dương vừa cởϊ qυầи áo ra thì đột nhiên rùng mình một cái. Sao tự nhiên lại thấy sởn hết tóc gáy thế nhỉ? Nhưng c5ô ấy không nghĩ nhiều, thấy Đại Lan đi tới, bèn để quần áo sang một bên rồi ngồi thẳng người lên.
“Chúng ta bắt đầu thế nà6o đây?”
Đại Lan nhìn phần bầm tím trên vai cô ấy. Bởi vì bị đá từ phía sau nên Đại Lan bảo Chúc Quân Dương nằm sấp xuống g7iường, vươn tay tuột dây áσ ɭóŧ của cô ấy xuống. Mảng tím bầm sau lưng lộ ra trước mặt, còn có mấy chỗ xanh lét khiến Đại Lan khôn4g nhịn được lên tiếng: “Ác thật đấy, lính nữ cũng không nương tay. Chẹp!”
Câu nói của Đại Lan khơi dậy sự bất mãn của Chúc8 Quân Dương.
“Nói đúng lắm, không khách khí với lính nữ chút nào. A!”
Chúc Quân Dương còn chưa nói xong thì Đại Lan đã xoa bóp. Thuốc nước kết hợp với lực xoa bóp của Đại Lan, khiến Chúc Quân Dương kêu lên đau đớn, bờ vai nóng rát.
Tiếng kêu của Chúc Quân Dương khiến tất cả mọi người trong ký túc xá đều giật nảy mình. Trương Lan Tiếu đang đứng bên cạnh cũng hết hồn. Cô ấy vỗ ngực, nhìn những người khác trong ký túc xá, xua tay với bọn họ.
“Không có gì, Đại Lan đang xoa bóp cho Chúc Quân Dương, cô ấy làm quá lên thôi.”
Vừa nói, cô ấy vừa vươn tay vỗ vào người Chúc Quân Dương. Chúc Quân Dương bóp chặt đầu gối Đại Lan, gân xanh trên cổ nổi lên, đau quá đi mất!
“Trương Lan Tiếu, cô thử đi thì biết tôi có làm quá lên hay không, đau lắm đấy... A!”
Tay Đại Lan dùng sức thêm, khiến Chúc Quân Dương càng hét to hơn nữa.
“Cô cố mà chịu đi, để bên ngoài nghe thấy thì không hay đâu, những người khác đang nghỉ ngơi mà.”
Đại Lan không dừng động tác lại, miệng cũng nói liên tục. Trông thấy động tác của Đại Lan, những người khác trong ký túc xá đều thương hại Chúc Quân Dương. Ra tay mạnh bạo quá, bọn họ không đành lòng xem. Cả đám không hóng hớt đứng xem nữa, tiếp tục làm chuyện của mình.
Hàn Dao còn chưa kịp cất quần áo đi thì đã nghe thấy tiếng hét của Chúc Quân Dương, bèn nhìn về phía đó, Đại Lan còn đang khuyên cô ấy đừng hét to như thế.
Hàn Dao tiện tay cầm một cái khăn nhét vào miệng Chúc Quân Dương, vỗ đầu cô nàng một cái.
“Hét lớn như thế, chẳng thà nhịn đau mà giữ sức. Lát nữa nhớ mang khăn đi giặt, khăn của cô đấy.”
Bị Hàn Dao “tập kích”, Chúc Quân Dương không kịp phản ứng gì. Bởi vì bị nhét khăn vào miệng, cô ấy ú ớ không thành lời, không biết đang nói gì.
“Là khăn rửa mặt của cô, đừng có hét lớn như thế nữa, để giáo quan tới là không hay đau.”
Chúc Quân Dương muốn vươn tay lấy khăn ra, nhưng Trương Lan Tiếu đã nhanh tay giữ lấy tay cô ấy.
“Cô nhịn chút đi, đợi Đại Lan xoa
bóp xong cho cô là ổn. Cô hét to
như thế, tôi sợ các giáo quan tới thật
đấy. Vì lý do an toàn, cô cứ ngậm
khăn tạm đi.”
Chúc Quân Dương lườm sộ ấy, rút
tay mình ra rồi lấy khăn xuống, gấp
nó lại tử tế.
“Dù gì cũng phải gấp lại rồi hãy để
tôi cắn chứ! Nhét cả cục vào miệng
tôi, lát nữa tôi đau qua, cắn đứt lưỡi
luôn thì sao?”
Dứt lời, cô ấy lại cho khăn vào
miệng cắn thật chặt. Trong ký túc xá
chỉ còn lại tiếng kêu rêи ɾỉ của cô ấy.
Nghe cô nàng này nói vậy, Trương
Lan Tiếu và Đại Lan đều cạn lời.