Đinh Kiều An ngủ suốt hai ngày. Trong hai ngày này, cô sốt cao không ngừng, vết roi quá nặng vậy nên cho dù có tỉnh lại thì cũng sẽ vẫn còn đau âm ỉ.
Sở Thần Hy thấy người phụ nữ trên giường cử động ngón tay thì đi đến trước cửa sổ kiểu Pháp kéo rèm lại, che đi ánh mặt trời đang chiếu vào. Lúc Bạch Tiên rời đi đã nói hôm nay cô sẽ tỉnh lại.
“Đây là đâu?”
Có lẽ vì lâu rồi không nói chuyện khiến cho giọng nói của cô khàn khàn.
Có một mùi hương thoang thoảng trong không khí rất dễ chịu ở nơi xa lạ này.
“Đây là nhà tôi.”
Giọng nói của người đàn ông xa lạ vang lên bên tai khiến cho đầu óc của Đinh Kiều An trở nên tỉnh táo hơn, cô ngồi bật dậy trong phút chốc, ôm lấy chăn rồi cảnh giác nhìn Sở Thần Hy.
“Anh là ai?”
Câu nói này khiến Sở Thần Hy thấy rất thất bại, đến cả chuyện đó hai người cũng làm rồi mà bây giờ lại hỏi anh là ai? Anh sờ chóp mũi rồi ho khan một tiếng.
“Tôi chính là người đã cứu mạng cô, nhìn thấy tinh thần cô như vậy thì tôi cũng yên tâm rồi.”
Người đã cứu mạng cô? Nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra ở nhà họ Đinh, Đinh Kiều An vén tay áo lên, trên người vẫn còn có vết roi, hóa ra đây đều là sự thật. Trong phút chốc sắc mặt của cô trở nên trắng bệch.
Cúi đầu xuống, Đinh Kiều An từ từ nhắm mắt lại, hàng lông mi run rẩy, nước mắt lập tức lăn xuống hai bên má, từng giọt từng giọt rơi xuống chăn bông.
Sở Thần Hy sửng sốt, anh hoàn toàn không ngờ tới Đinh Kiều An sẽ bật khóc. Do dự trong chốc lát, sau đó anh đi đến trước mặt cô rồi ôm cô: “Muốn khóc thì cứ khóc đi.”
Khóc xong lần này nữa thôi, sau này anh sẽ không để cô phải khóc thêm lần nào nữa đâu.
Đinh Kiều An ôm chặt lấy eo của Sở Thần Hy rồi bật khóc thật to, trút hết những nỗi oan ức mình đã chịu đựng vào trong những giọt nước mắt.
Đinh Kiều An sau khi đã khóc đủ rồi thì ngồi vào bàn ăn, ăn cháo đã được chuẩn bị xong từ trước với vành mắt đỏ hoe .
“Xin lỗi, đã để anh chê cười rồi.”
Lúc nãy không phát hiện ra, nhưng giờ nhìn kỹ một tí thì anh Sở đẹp trai đến bất ngờ.
Sở Thần Hy nhàn nhạt ừ một tiếng, không phản bác gì. Anh đang nghĩ, tối nay có cần phải tham gia buổi tiệc kia hay không, liếc mắt nhìn Đinh Kiều An.
“Cô Đinh, sau này cô có dự định gì không?”
Lúc Đinh Kiều An nghe thấy câu hỏi này, tay đang cầm muỗng của cô khựng lại: “Có lẽ tôi sẽ tìm một công việc nào đấy, sau đó hoàn thành cho xong việc học còn đang dang dở của mình.”
Cô rủ mắt xuống, đây đều là chuyện nhỏ, nhưng quan trọng là cô muốn làm ra chuyện kinh thiên động địa khiến bọn người Viên Tiểu Phi hối hận.
Ánh mắt Sở Thần Hy lóe lên, ho khan một tiếng, cố nén sự phấn khích của mình xuống: “Nếu cô Đinh muốn tìm công việc, không bằng tôi giao việc dọn dẹp trong phòng tôi cho cô, và tôi sẽ toàn quyền chịu trách nhiệm về học phí của cô. Phòng tôi, cô cứ tùy ý lau dọn bất cứ lúc nào.
Anh không thể vừa mở miệng đã nói những lời như “Này, cô là người phụ nữ của tôi, tôi nuôi cô” được. Nếu như nói câu này rồi khiến con gái nhà người ta thấy ác cảm thì phải làm sao.
Đinh Kiều An không hiểu ra sao nhìn Sở Thần Hy, cắn môi dưới, nhíu mày: “Anh Sở, anh chắc chứ?”
Thật sự có người tốt như vậy tồn tại sao?
“Ừm, tôi chắc chắn.” Anh không thiếu tiền, và có đủ khả năng để nuôi người phụ nữ này.
Đinh Kiều An cười đến mức hai mắt híp cả lại, đi đến bên cạnh Sở Thần Hy, trao cho đại kim chủ của mình cái ôm thật lớn, thiếu điều vẫy đuôi nữa thôi.
Nước mắt lưng tròng: “Gia, gia tốt thật đó.”
Sở Thần Hy cũng phối hợp sờ đầu của Đinh Kiều An, giống như sờ cún con vậy, sau đó rất không biết xấu hổ mà thừa nhận: “Ừm, gia tốt như vậy đó, thu dọn đi, tối nay gia dẫn cô đi tham gia một buổi tiệc.”
Sở Thần Hy là đại kim chủ của cô, nên đương nhiên Đinh Kiều An cười híp mắt đồng ý rồi. Nhưng cô không biết là Sở Thần Hy muốn phách lối dẫn cô đến xuất hiện ở nhà họ Đinh. Anh sẽ khiến những người đã làm tổn thương người phụ nữ của anh sẽ phải hối hận.