Đinh Kiều An còn nghĩ Sở Thần Hy định làm gì mình, nhưng cô không ngờ anh đang cù cho cô nhột, mà cô thì sợ nhất cái đó.
“Không được đâu, tha cho em, tha cho em đi mà.”
Cô vừa mới xin tha xong, Sở Thần Hy không cẩn thận đè vào bụng trái của cô, một cơn đau dữ dội kéo đến, cô đau đến mức ôm ngực không dám động đậy.
Sở Thần Hy kéo tay cô ra, nhìn thấy phía bụng trái bị tím đen một mảng: “Sao lại thế này?”
Đinh Kiều An lắc đầu, hình như là bị Viên Tiểu Phi đánh, vốn dĩ cô đã cảm thấy trong người không thoải mái, không ngờ còn bị tím đen một mảng như vậy.
Sở Thần Hy thuận thế kéo áo lên trên, anh nhìn thấy toàn là những vết đánh to nhỏ, khi anh điều tra thông tin liên quan đến Đinh Kiều An trong đó có ghi một điều là ngày trước Viên Tiểu Phi đã từng học võ, lực tay này?
Sở Thần Hy ngậm chặt miệng không nói chuyện nữa, anh lặng lẽ bôi thuốc cho Đinh Kiều An. Bởi vì anh bôi thuốc thoải mái quá nên khiến cô thở ra một hơi đầy mãn nguyện, sống trên đời mà được tận hưởng sự phục vụ như vậy đúng là tuyệt thật đó.
Ở bên ngoài, hai người nào đó nghe được tiếng than đầy thỏa mãn của Đinh Kiều An thì kích động đến mức không cẩn thận phát ra tiếng động.
Sở Thần Hy nhìn về phía cửa, anh đứng dậy, đi chân trần về phía cửa phòng. Cửa vừa mở, hai người ở ngoài không chút phòng bị nào ngã nhào vào trong.
“Mẹ? Vú Mạc?” Sở Thần Hy nghiến răng.
“Ui chao, sao mình lại mộng du đi đến đây thế nhỉ? Ui chao, ui chao, ui chao.” Ninh Thiên Tâm nói vài tiếng ui chao sau đó giả ngốc rời khỏi hiện trường.
Sở Thần Hy nghiến răng, dùng sức đóng cửa phòng rầm một cái.
Đinh Kiều An nằm sấp ở trên giường, bộ dạng như đang suy nghĩ điều gì: “Hóa ra mẹ cũng bị mộng du à.” Vậy thì cô biết tại sao Sở Thần Hy lại mộng du rồi, đây là di truyền đó.
Sở Thần Hy khinh bỉ chép miệng mộng du cái khỉ gì chứ, đấy chỉ là kiếm cớ, kiếm cớ thôi, nhưng đương nhiên việc này anh không thể giải thích cho cô được.
Đinh Kiều An đột nhiên đứng dậy, ôm lấy Sở Thần Hy : “Cảm ơn anh.”
“Em muốn cảm ơn anh thế nào đây?” Anh ôm lại cô, tay chẳng dừng lúc nào.
Đinh Kiều An đỏ mặt, tất nhiên cô biết ý của anh là gì, có điều cô ngại lắm, cô ôm anh thật chặt rồi lí nhí như muỗi kêu: “Buổi tối, đợi đến tối có được không anh?”
“Được.” Sở Thần Hy vô cùng thỏa mãn mà đồng ý.
Vốn là định chiều nay sẽ đi thử váy cưới nhưng vì vết thương trên người Đinh Kiều An nên kế hoạch ban đầu gặp chút trở ngại. Vậy nên vào một buổi chiều đẹp trời như vậy, hai người lại nằm trong phòng nhàm chán hết cả buổi.
Lúc trời tối có một vị khách không mời mà tới biệt thự.
Đinh Kiều An vừa mặc quần áo vừa đi xuống dưới lầu, bởi vì vừa bôi thuốc nên trên người cô toàn mùi thuốc đặc trưng. Sau khi nhìn thấy người ngồi trong phòng khách, niềm vui trên mặt cô không nói lên lời.
“Y Y, sao em lại đến đây?”
Khi nhìn thấy Đinh Kiều An, trong giấy lát Đinh Y Y hơi ngạc nhiên: “Chị, sao chị lại ở đây? Đây là nhà Nhị gia không phải sao? Chẳng lẽ chị quen biết Nhị gia?”
Đinh Y Y nói ra một tràng các câu hỏi, trong giọng còn mang theo ngữ khí chất vấn, Đinh Kiều An thấy hơi khó chịu nhưng cũng không bộc lộ ra ngoài.
“Trùng hợp là chị cũng có quen.” Không những quen biết mà bây giờ hai người họ còn có quan hệ vợ chồng nữa.
Đinh Y Y chạm vào cơ thể Đinh Kiều An một lượt từ trên xuống dưới, khi nhìn thấy những dấu hôn trên cổ cô, ánh mắt kia chợt tối đi, thăm dò hỏi: “Chị, không phải là chị câu dẫn Nhị gia đó chứ.”
Đinh Kiều An ngại ngùng cười: “Sao có thể như vậy được?” Quan hệ của cô và anh chắc không thể nói là câu dẫn hay không được đâu nhỉ.
Cô chỉ trước ngực mình: “Mấy cái này là do hôm đó để lại.”
“Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi.”
“Em nói gì cơ?” Đinh Kiều An đang rót trà cho Đinh Y Y, không nghe rõ cô ấy nói gì.
“Không có gì đâu chị.”