Ánh nắng ban mai lọt qua các khe hở trên rèm cửa và tràn vào căn phòng rộng lớn. Trên chiếc giường đôi tinh xảo, vẻ mặt khi ngủ của người phụ nữ trông thật ngọt ngào, chăn đắp trên người bằng lụa gấm hơi rũ xuống, có thể thấy rõ dấu vết mờ nhạt trên xương đòn của người phụ nữ, cũng bởi vì quá mức mãnh liệt, khiến cho những vết tích kia càng trở nên bắt mắt hơn, sau một đêm bị điên cuồng chiếm đoạt càng khiến cho khí chất trong sáng thanh thuần vốn có của người phụ nữ có thêm một nét quyến rũ trưởng thành.
Đinh Kiều An cử động cơ thể, phần giữa đôi chân đau nhói khiến cô cau mày mở to mắt, nhìn thấy một đống hỗn độn, sắc mặt tái mét.
Dường như hơi thở nặng nhọc của người đàn ông đang văng vẳng bên tai cô, cú va chạm mạnh mẽ khiến cô nhớ lại, vành mắt đỏ hoe.
Công việc kinh doanh của ba cô đang gặp khủng hoảng, mẹ kế cũng là dì của cô, đã đưa ra ý tưởng cho ba cô, đưa cô đến phòng của một người đàn ông năm mươi tuổi, rõ ràng là cô đã bỏ trốn rồi, tại sao vẫn bị thành ra thế này.
Đinh Kiều An lạnh toát cả người, cô có thể nghe rõ âm thanh vỡ vụn trong lòng mình.
Cắn môi dưới, bàn tay cô vô tình chạm vào một vật cứng, đó là sợi dây chuyền mà cô đã giật từ người đàn ông đêm qua, trên sợi dây chuyền là một con rồng cuộn tròn cắn đuôi.
Siết chặt sợi dây chuyền, căm phẫn dùng hết sức lực chỉ muốn bóp nát nó.
Thu lại những suy nghĩ trong lòng, cô vừa hoang mang vừa vội vàng nhặt quần áo dưới đất lên, mặc lên người rồi bỏ đi như chạy trốn.
Cô không có nơi nào để đi, chỉ có thể trở về nhà họ Đinh.
Vừa về đến nơi liền cảm thấy bầu không khí có chút nghiêm trọng, Viên Tiểu Phi lạnh lùng ngồi ở trên sô pha, ba cô vừa nhìn thấy cô đi vào đã trực tiếp mắng nhiếc cô.
“Quỳ xuống.”
Đinh Kiều An cười khẩy nói: “Tại sao tôi phải quỳ chứ?”
Đúng thế, ông ta không hề coi cô là con gái của ông ta, ông ta biến cô trở thành một công cụ kinh doanh, người ta đều nói rằng hổ dữ không ăn thịt con. Việc làm này của Đinh Vạn Hải đã không còn là hành động của một người ba nữa, thế thì việc gì cô phải quỳ xuống?
Đinh Vạn Hải tức giận đứng bật dậy, giơ cánh tay lên, Đinh Kiều An ung dụng, cứng rắn chuẩn bị nghênh đón cái tát trời giáng này.
Tiếng tát vang dội khắp phòng khách, ai nghe thấy cũng phải đau đớn.
Đinh Kiều An nghiêng mặt, căm phẫn siết chặt nắm đấm, móng tay cắm vào da thịt, vô cùng đau, nhưng dù đau đến đâu cũng không thể so được với nỗi đau trong lòng.
“Tối hôm qua mày đã đi đâu? Tổng giám đốc Vưu chờ mày cả đêm, bản hợp đồng không dễ gì mà ký kết được lại bị chạy mất, có phải mày muốn nhìn thấy Đinh thị phá sản hay không?”
Đinh Vạn Hải chỉ thẳng vào mũi cô và chửi rủa.
Vu oan giá họa, Đinh Kiều An chạm vào má của chính mình, cười khẩy, chẳng phải đêm qua cô đã hy sinh bản thân mình sao, nhìn Đinh Vạn Hải và nói: “Đúng thế, tôi muốn nhìn thấy Đinh thị phá sản đấy, đúng là tôi muốn nhìn thấy các người sống không yên ổn.”
“Mày, mày, mày.” Đinh Vạn Hải ôm ngực nói đi nói lại ba chữ ‘mày’: “Nếu hôm nay tao không đánh chết mày thì tao không phải là Đinh Vạn Hải.”
Viên Tiểu Phi ở bên cạnh đưa cho ông ta một cái roi mềm, trong mắt hiện lên vẻ đắc ý, Đinh Kiều An rũ mắt xuống, đứng thẳng người.
Tuy nhiên, cái roi mềm không thể đánh xuống, một bóng dáng mềm mại phủ lên người cô, ngăn chặn lại roi mềm.
Không chỉ Đinh Kiều An sững sờ, mà tất cả mọi người có mặt cũng đều sửng sốt, thuận tay ôm lấy cơ thể đang phủ xuống, nhìn khuôn mặt tái nhợt kia, Đinh Kiều An cau mày.
Người đỡ đòn giúp cô không phải ai khác, mà chính là Đinh Y Y, Đinh Y Y là em họ của cô, chỉ có điều người em họ này lại là người cùng ba khác mẹ với cô.
“Y Y.”
Viên Tiểu Phi đẩy Đinh Kiều An ra, ôm chặt lấy Y Y vào trong lòng, ánh mắt đầy xót xa.
Đinh Kiều An bị bà ta đẩy một cái, bước chân không vững nên ngã xuống đất, vừa đúng kéo căng chỗ đau ở hai chân, khiến cô hít một hơi ngụm khí lạnh vì đau đớn, nhưng không ai để ý đến cô, ánh mắt bọn họ đều nhìn về phía Đinh Y Y.
Vốn dĩ sức khỏe của Đinh Y Y rất yếu ớt, lại bị quất một roi mạnh mẽ trong cơn tức giận của Đinh Vạn Hải, điều này đủ khiến cô ấy đã mất đi nửa cái mạng, cô ấy kéo tay áo của Đinh Vạn Hải: “Ba, mọi người đừng đánh chị, là con, là con sai người đem chị gái đi.”
Âm thanh của Đinh Y Y khi nói càng lúc càng nhỏ và cuối cùng ngất đi vì đau, Đinh Vạn Hải vừa lo lắng vừa hô hoán gọi bác sĩ gia đình.
Cảnh tượng hỗn loạn, không có người đến đánh cô, cũng không có người đến dạy dỗ cô.