"Cô... cô thật là trơ trẽn mà... Tôi sẽ cho cô biết thế nào là lễ độ, với cái nhân phẩm thấp kém kia của cô mà cũng đòi bám lấy anh Hào hay sao? Mơ đi..."
Thấy Trần Thanh Trúc như có ý thách thức mình, lại nhìn đến bộ dáng xem trò vui kia của cô, Trần Bích Ngọc thực là bị máu nóng xông lên não, không thể nhịn được mà lớn tiếng, chỉ tay vào mặt cô mà mắng. Đào Hà Trang ở bên cạnh nóng lòng muốn làm Trần Thanh Trúc xấu mặt, liền cố ý đụng vào người Trần Thanh Trúc khiến cho ly rượu vang đỏ trên tay của cô văng đổ vào người Trần Bích Ngọc đang đứng đối diện mình. Trần Thanh Trúc đang chú ý đến Trần Bích Ngọc thực chẳng để ý nhiều đến Đào Hà Trang nên bị bất ngờ, trong mắt cô ánh lên một tia lạnh lẽo khó nắm bắt. Trần Bích Ngọc bị hắt rượu vào người thì lại nghĩ Trần Thanh Trúc thẹn quá mà hóa giận, lên cô ta càng thêm lớn tiếng hơn.
"Cô... cô lại giám hắt rượu vào người tôi. Cô có biết bộ váy này của tôi đáng giá bao nhiêu tiền hay không hả? Cô muốn chết phải không. Tự mình xấu xa, lăng loàn thì cũng thôi đi, vậy mà mình xấu xa lại không muốn người ta nói à?..."
Rất nhiều ánh mắt bắt đầu chú ý đến bên này, dần dần đám đông dần xúm lại, ai cũng muốn hóng một chút chuyện, chỉ trỏ bàn tán xôn xao.
Trần Bích Ngọc được thế lại nâng cao mặt, hất hàm, cong khóe môi khiêu khích nhìn Trần Thanh Trúc.
"Cô còn không biết mở mồm ra xin lỗi sao? Câm rồi à? Cô mau cởi bộ váy trên người mình xuống để tôi mặc đi..."
"Cô có chắc là tôi cởi, cô có thể mặc sao? "
Trần Thanh Trúc thong thả buông một câu hỏi ngược lại, chẳng thể hiện vui hay buồn, ánh mắt nhìn Trần Bảo Ngọc cao cao, lạnh lùng, kèm theo chế diễu.
Đào Hà Trang thấy Trần Thanh Trúc nói vậy cũng không bỏ qua cơ hội them dầu vào lửa mà vội vàng nói.
"Cô Trúc này, cô làm như vậy thật không có hay đâu, rõ ràng là cô hắt rượu lên người cô Ngọc, tại sao lại không xin lỗi một tiếng..."
Trần Thanh Trúc nhìn Đào Hà Trang, trong mắt mang theo ý cười, khiến cho cô ta chợt cảm thấy chột dạ, lạnh sống lưng...
"Cô chắc là tôi hắt rượu lên người cô ta chứ không phải là cô hẩy tay tôi khiến rượu trên tay tôi văng đến váy cô ta?"
"Này... cô không thể nói như thế được, rượu là của cô, tay cô hắt vậy mà giờ cô sao lại có thể đổi trắng thay đen đổ thừa sang người tôi như vậy được chứ? Tôi và cô vốn không thù không oán sao cô lại vu oan cho tôi vậy?"
Đào Hà Trang bộ dáng gấp gáp, oan ức mà nói. Trần Thanh Trúc chậc chậc lưỡi không khỏi cảm thán, đúng là diễn viên có khác, diễn thật tốt mà... Trần Bích Ngọc thấy Trần Thanh Trúc lại đổ lỗi cho Đào Hà Trang, lại nhìn biểu tình oan ức thấu trời kia của Đào Hà Trang thì nhanh chóng đi đến chỉ vào mặt Trần Thanh Trúc mà mắng.
"Cô không muốn xin lỗi thì cũng thôi đi, lại còn trơ tráo đổ oan cho người khác như vậy? Cô cho là tôi mù hay sao mà không nhìn ra cô hắt rượu vào tôi hay là vô ý bị đụng hả? Cô mau cởi váy của mình ra cho tôi..."
Đối lập với vẻ hùng hổ dọa người của Trần Bích Ngọc, Trần Thanh Trúc thong dong khoanh hai tay trước ngực chậm rãi nói từng lời.
"Thứ nhất tôi vốn cũng định xin lỗi cô một tiếng, vì dù gì cũng là ly rượu ở trên tay tôi, nhưng cô không cho tôi có cơ hội để nói, luôn miệng mắng người khó nghe như vậy. Tôi nghĩ tôi cũng không cần phải xin lỗi nữa rồi, với lại nói cho cùng thì là cũng chẳng phải lỗi do tôi, là có người cố tình hại tôi, mà tôi nghĩ cô cũng biết đi vậy thì lại càng không cần nói xin lỗi với cô rồi. Còn đồ của tôi, cô muốn tôi cởi sao? Cô không có tư cách đó đâu. Nếu chuyện này làm to, tôi tin chắc rằng người xấu hổ chẳng phải tôi đâu. Khách sạn năm sao này có camera mà, tôi cũng chẳng muốn nói nhiều làm gì cả, gọi giám đốc khách sạn tới lấy hình ảnh ở đây là được rồi..."
"Đúng vậy... không cần đôi co nhiều, đây chính là hình ảnh camera ghi lại hình ảnh ban nãy, chất lượng hình ảnh vô cùng tốt..."
Trần Thanh Trúc vừa nói xong thì Trần Nhất Sơn đã đi tới đưa đến một máy tính xách tay rồi. Lê Gia Hào cũng tiến đến gần Trần Thanh Trúc, nhìn cô khẽ gật đâu một cái. Hình ảnh được chiếu lên máy chiếu to trên sảnh, ghi lại toàn bộ câu chuyện khi nãy. Đào Hà Trang thẫn thờ nhìn cảnh quay kia, khuôn mặt như tái nhợt hẳn xuống, miệng mấp máy không nói thành lời.
Sao có thể như vậy chứ? Cô ta đã quá nóng lòng mà quên mất cái vụ camera này rồi.
Trần Thanh Trúc đứng im tại chỗ nhún nhún vai, không khỏi thở dài một tiếng, sao trên đời này lại có những người tự tìm đường chết nhiều như vậy chứ... mà cô cũng thật có duyên với mấy cái chuyện đáng ghét này quá rồi, mà lần nào cũng được anh hùng camera giúp phân biệt trắng đen. Thật là... không biết có duyên như vậy có cần chuyển đổi kinh doanh camera không nhỉ, tiện thể đi đâu cũng mang theo vài cái gắn trên người đề phòng bị chơi xấu.
(Còn tiếp)