Sau khi biết được Cận Thiếu Phong chính là người quản lý lớp A7 Cố Sở Dao cảm thấy rất lo lắng.
Vì ăn cơm cũng theo lớp nên ngồi bên cạnh Cố Sở Dao là Dương Chí Hi.
Lúc ăn cơm Cố Sở Dao cứ có dự cảm một ánh mắt nguy hiểm nào đó đang nhìn chằm chằm vào mình.
Cố Sở Dao ngẩng mặt lên thì thấy Cận Thiếu Phong cũng đang ngồi phía đối diện anh ngồi cách cô hẳn hai cái bàn, bên cạnh anh còn có một vài giáo viên nữa đang cùng nhau trò chuyện.
Nhưng nhìn biểu cảm kia của Cận Thiếu Phong thì xem ra anh có vẻ không húng thú mấy.
Cô cố gắng giữ bình tĩnh không để ý đến Cận Thiếu Phong nữa mà tập trung ăn cơm thật nhanh để nhanh chóng tránh khỏi tầm nhìn của anh.
Dương Chí Hi ngồi bên cạnh Cố Sở Dao, thấy cô ăn nhanh như vậy cậu còn tưởng cô đói.
“Nè! Cậu ăn từ từ thôi, không ai tranh ăn với cậu đâu”
“Hứ! Lắm lời”
Cố Sở Dao ngước sang bên cạnh lườm Dương Chí Hi, lúc này không biết từ đâu lại có người đi đến ngồi ngay đối diện với bàn ăn cô.
Cố Sở Dao liếc sang thì bất ngờ thấy gương mặt Cận Thiếu Phong gần trong ngang tấc. Cô không biết anh đi đến từ lúc nào nhưng ngay lúc này anh đã cao sang tao nhã ngồi ngay trước mặt cô, khiến cô giật mình không kiểm soát được liền bị sặc thức ăn.
“Khụ…Khụ…Khụ!”
Dương Chí Hi lo lắng vội vã giơ tay lên vỗ vỗ lưng cô, rồi đẩy một cốc nước đến trước mặt cô.
“Này, cậu mau uống nước đi!”
Cố Sở Dao nhanh chóng cầm ly nước lên tu một hơi hết sạch mới thấy đỡ được một chút
Dương Chí Hi vẫn vỗ vỗ lưng cô
“Dao Dao! Cậu thấy thế nào rồi!”
“Có cảm thấy khó chịu nữa không?”
Cố Sở Dao lắc đầu “Mình không sao nữa rồi, cảm ơn cậu!”
Dương Chí Hi quan sát một lúc thấy Cố Sở Dao không có vấn đề gì nữa thì mới dừng lại động tác của mình.
Lúc này Dương Chí Hi mới chú ý đến người vừa ngồi xuống đối diện với hai người đó chính là Cận Thiếu Phong.
Dương Chí Hi nở một nụ cười ngưỡng mộ, và giọng nói có vài phần kính ngữ
“Cận tổng sao không ngồi cùng các thầy cô mà lại đến đây ngồi cùng chúng tôi vậy!”
Cận Thiếu Phong không mấy vui vẻ gương mặt lạnh tanh
Anh nhàn nhạt trả lời:
“Phiền!”
Dương Chí Hi từng nghe nói Cận Thiếu Phong là người đàn ông trầm ổn, không thích ồn ào cũng ghét bị người khác làm phiền.
Nên cậu cũng không hỏi thêm gì nữa mà cậu lại bắt đầu quay sang quan tâm cho Cố Sở Dao.
“Dao Dao! Cậu thích ăn gà phải không?”
“Này mình chia cho cậu một nửa”
Dương Chí Hi gắp cho Cố Sở Dao một miếng gà đặt vào khay thức ăn của cô.
Cố Sở Dao cũng thích ăn gà thật, mà phần của cô thì cô ăn hết rồi nhưng vẫn cảm thấy thèm. Nên khi Dương Chí Hi gắp miếng gà từ khay cơm của cậu sang khay cơm của cô, cô cũng không từ chối.
“Cảm ơn cậu!”
Cận Thiếu Phong nhìn thấy cảnh này mặt anh lập tức đen lại, hai hàng lông mày nhíu chặt lại với nhau.
Đôi đũa trên tay nếu không phải được làm bằng nhôm thì chắc bây giờ nó đã gãy làm đôi rồi.
Cố Sở Dao đang chuẩn bị gắp miếng thịt gà lên để ăn thì Cận Thiếu Phong đưa tay ra gắp lại miếng thịt gà từ khay cơm của cô.
Cố Sở Dao tức giận khi bị Cận Thiếu Phong lấy mất miếng thịt gà
“Anh làm gì vậy?”
Cận Thiếu Phong đưa miếng thịt gà lên miệng vừa nhai vừa nói:
“Vừa hay tôi cũng rất thích ăn thịt gà”
Dương Chí Hi thấy vậy cậu cũng không nói gì liền gắp cho cô một miếng thịt khác.
“Mình vẫn còn này, cậu ăn đi!”
Nhưng Cố Sở Dao chưa kịp làm gì thì đã bị Cận Thiếu Phong lấy đi.
“Anh…!” Cố Sở Dao không làm gì được anh, cô đành kiềm chế cơn lửa giận đang sắp bùng phát trong lòng.